Hồng Hà lấy chiếc ví đỏ thời thượng trong ngăn kéo ra, đếm mấy tờ 1 tệ, 5 tệ, 10 tệ. Sau đó vốc một nắm xu lẻ vất xuống mặt đất cho hả giận.
Đồng bạc lăn đến trước mặt Lâm Mẫn Chi.
"Này, không có 1000 tệ đâu, có chừng này thôi, cầm lấy mà mua đồ ăn cho con trai".
Quý Vệ Quốc không đành lòng, nhưng gã bị Hồng Hà trừng mắt liếc xéo nên lập tức đè đôi tay định đỡ Lâm Mẫn Chi xuống.
Lâm Mẫn Chi nhìn tiền rơi trên mặt đất. Khuất nhục, thống khổ, chua xót, đủ loại cảm xúc xáo trộn trong lòng, khiến cho cơ thể cô run lên nhè nhẹ, tròng mắt ứa lệ.
Sau một hồi lâu, Lâm Mẫn Chi bật khóc thành tiếng, mấy âm cuối đều vỡ thành từng mảnh:"Quý Vệ Quốc, đời này tôi bị mù mới vừa mắt cái tên khốn nhà anh!".
Quý Vệ Quốc bị mắng mất hết mặt mũi:"Đủ rồi, Mẫn Chi!".
Quý Miên bỗng nhiên buông tay Lâm Mẫn Chi, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Biến cố này khiến Lâm Mẫn Chi cả kinh, cô nhìn đôi tay nhỏ của Quý Miên từng chút từng chút nhặt tiền trên mặt đất.
Trong nháy mắt, nước mắt của cô vỡ òa, cô ôm lấy Quý Miên:"Miên Miên, chúng ta không cần số tiền này!......Nghe lời mẹ! Chúng ta có tôn nghiêm.....".
Quý Miên ngoảnh mặt làm ngơ, cố chấp nhặt hết đống tiền rơi trên mặt đất. Bàn tay nho nhỏ nắm chặt tiền giấy và đồng bạc.
Sau đó, cậu chợt dùng sức đập toàn bộ chỗ tiền đó lên người Quý Vệ Quốc và Hồng Hà.
Hồng Hà hét lên chói tai, khóe mắt ả bị đồng xu cứa xước.
Quý Vệ Quốc tức giận. Đột nhiên gã đối diện với ánh mắt của Quý Miên, sau đó bị thù hận và hung ác trong ánh mắt của đứa nhỏ làm cho giật mình.
Quý Miên giống như con thú nhỏ vừa trưởng thành nhưng không đủ sức, trong tuyệt cảnh mà liều chết bảo vệ mẹ của mình.
Trong lòng Quý Vệ Quốc cả kinh: Quý Miên đã khỏi bệnh rồi ư?
Năm đó, thời điểm kiểm tra IQ cho thấy IQ của Quý Miên rất thấp, bác sĩ từng nói rằng bệnh của cậu có thể chữa khỏi.
Nhưng viện phí mấy chục vạn đã khiến bước chân của hai vợ chồng dừng lại trước cổng bệnh viện.
Quý Vệ Đông cũng bởi vì chuyện này mà nảy sinh thất vọng đối với Lâm Mẫn Chi.
Gã nhỏ tuổi hơn Lâm Mẫn Chi, còn có tiền đồ trước mắt, cả đời không thể trông cậy gì vào hai đứa con trai kỳ lạ này.
Hồng Hà......Tuy Hồng Hà không thể mang thai, nhưng ả là người thành phố Đồng, có nhà có xe, có thể cho gã một công việc ổn định. Đây chính là ván cầu tốt nhất để gã vươn đến tiền đồ của chính mình.
Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, gã vẫn có chút động tâm.
Nếu trí tuệ của Quý Miên thực sự trở lại bình thường, vậy gã nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ Quý Miên trưởng thành.
Dù sao thì đây cũng là con gã, Hồng Hà lại là con gà mái không biết đẻ trứng, nhà họ Quý không thể tuyệt hậu!
Lâm Mẫn Chi không biết mình về nhà bằng cách nào!
Cô ghé vào giường khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ nhìn con trai.
Quý Miên dùng tay lau nước mắt cho cô. Trong lòng cậu cũng chua xót không thôi, có ngàn vạn câu nói nhưng lại không thể thốt ra thành lời:"Mẹ ơi.....".
Lâm Mẫn Chi sững người, đột nhiên ôm chặt lấy Quý Miên, nghẹn ngào:"Miên Miên, là do mẹ vô dụng! Mẹ không biết cố gắng, không có tiền, là mẹ mắt mù mới gả cho một tên súc sinh.....".
Cô cứ khóc mãi. Nhìn bản thân mình trong gương, cô chậm rãi xoa mặt.
Bản thân mới 32 tuổi mà nhìn như 42 tuổi.
Đã bao lâu cô không soi gương?
Sắc mặt vàng như nến, đầu tóc nhạt nhẽo, dáng người mập mạp, người này là cô sao?
Khi còn trẻ, Lâm Mẫn Chi là đóa hoa của 18 thôn gần đó.
Hiện tại bị đàn ông vịn cành ngắt hoa, gốc rễ bị chặt đứt, sớm đã điêu tàn.
Đôi tay nhỏ ngắn cũn của Quý Miên ôm lấy cổ của Lâm Mẫn Chi:"Mẹ, có con ở đây rồi".
Lâm Mẫn Chi vuốt ve tóc cậu, cô nhìn con trai, dũng khí đột nhiên ập tới.
Cô còn có con trai, còn cả bản thân mình. Phải ăn cơm, phải nhìn con trai trưởng thành, cuộc sống cần phải được tiếp tục.
Trước kia, người ta thường hay nói, bầu trời của phụ nữ là đàn ông.
Nhưng bây giờ đàn ông của cô chạy rồi, cô coi gã như người đã chết, cô phải làm bầu trời của con trai, phải làm bầu trời của chính mình.
Lâm Mẫn Chi hạ quyết tâm trong lòng, dẫn theo Quý Miên tới trước cửa của một căn nhà đơn.
Gõ "Cộc cộc" hai tiếng, Lâm Mẫn Chi ôm chặt Quý Miên, khẩn trương mở miệng:"Anh Trương, anh có nhà không?".
Trong phòng truyền đến tiếng ghế quệt vào nền đất, bước chân người đàn ông dần dần tới gần, cửa mở.
Lâm Mẫn Chi nói:"Anh Trương, xin lỗi vì đã quấy rầy anh. Em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ".
Anh Trương là thợ hồ mà Lâm Mẫn Chi quen được ở bãi đêm. Tên đầy đủ là Trương Tiên Trinh, là một anh đại trầm mặc ít nói, thường xuyên mua bánh rán ở chỗ Lâm Mẫn Chi.-------------------