Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 2: Đứa trẻ đáng thương

Đứa trẻ này cũng đáng thương.

Lâm Cảng ở thành phố Đồng không lớn, người ngoài ít khi lui tới. Nên chỉ một chút chuyện nhỏ cũng có thể lan khắp làng trên xóm dưới.

Ba của Phó Trầm Du là Phó Dũng, là chủ xí nghiệp của cả cái trấn này. Mẹ tên Ninh Thiến, là một đại mỹ nhân. Mà người đẹp ở cái trấn này luôn dễ xảy ra chuyện.

Năm ngoái, khi Ninh Thiến đang trên đường trở về nhà thì bị một đám lưu manh say rượu cưỡng bức. Sau khi Phó Dũng biết tin đã cầm dao đi tìm bọn chúng. Trong lúc tranh chấp đã ra tay sát hại 2 tên trong số đó, bị phán tù chung thân.

Sau khi Phó Dũng vào tù, Ninh Thiến sụp đổ không dậy nổi. Giữa tháng này bắt đầu làʍ t̠ìиɦ nhân cho một lãnh đạo nào đó, không còn trở về nhà nữa.

Thời điểm nhà trẻ tan học, đều là do bảo mẫu nhà bọn họ tới đón.

Phó Trầm Du thông minh lanh lợi như trở thành một con người khác.

Âm u kiệm lời, vĩnh viễn đứng trong góc tối hận thù cả thế giới.

Sau khi cô giáo Vương rời đi, một nắm cơm trắng như tuyết chạy tới, dưới khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

Nếu Quý Miên nhìn thấy cậu ta thì sẽ lập tức nhận ra. Nắm cơm này chính là thụ chính trong《Tình lạ dịu dàng》, Tô Lạc Du.

Tô Lạc Du chủ động nắm lấy tay của Phó Trầm Du, cầm khăn lau tay cho nhóc:"A Trầm, cậu không sao chứ? Cậu đừng nghe bọn họ nói, mình sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu".

Phó Trầm Du miết từng chữ:"Vĩnh viễn....".

Đôi mắt Tô Lạc Du sáng ngời, dùng sức gật đầu:"Ừ! Bởi vì trước kia chúng ta là bạn tốt, mình sẽ không bỏ rơi cậu đâu!".

Phó Trầm Du hờ hững chất vấn:"Vậy tại sao vừa nãy cậu không đến bên cạnh tôi?".

Lúc nhóc bị đánh, bị mắng, bị nhục nhã, tại sao người bạn tốt của nhóc lại không ở bên cạnh nhóc?

Tô Lạc Du sửng sốt hồi lâu, cắn môi dưới, hai mắt đột nhiên rơi lệ:"Vừa nãy mình....mình....".

Phó Trầm Du đập vào tay, chiếc khăn trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, cậu nhóc trầm mặc xoay người, khập khiễng rời đi.

- -

Cô giáo Vương trở lại văn phòng, nhìn thấy thân hình mập mạp của Lâm Mẫn Chi đang ôm lấy Quý Miên, một tay nhẹ nhàng vỗ về, nhỏ giọng dỗ dành.

Người phụ nữ đã không còn trẻ, hoa tàn ít bướm, con trai lớn không ra gì, khó khăn lắm mới có đứa nhỏ thì lại bị khiếm khuyết trí tuệ.

Cho nên chồng cô mới ôm tiền chạy theo tình nhân.

Một người phụ nữ hơn 30 tuổi như cô, không biết còn có thể gả cho ai, nên cũng chẳng nhờ cậy được vào ai.

Đều là phụ nữ, cô giáo vương tức cảnh sinh tình, không đành lòng đuổi Lâm Mẫn Chi ra ngoài.

"Mẹ Miên Miên à, đợi Miên Miên hạ sốt rồi tới nhà trẻ báo danh nhé".

Lâm Mẫn Chi vui mừng khôn xiết, liên tục khóc lóc cảm ơn cô giáo Vương.

Cô giáo Vương nhìn Quý Miên, rồi lại nhớ tới Phó Trầm Du. E là khóa học này lại thêm một học sinh có "vấn đề" xuất hiện.......

Cô giáo Vương đột nhiên cảm thấy áp lực gấp bội.

- -

"Ta sinh ra trong núi cao, cầm một cành lan trồng vào khu vườn nhỏ, hy vọng nhành hoa sẽ sớm ngày nở rộ.....".

Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Mẫn Chi mớm thuốc cho Quý Miên, ôm Quý Miên chạy vội vào nhà vệ sinh.

Quý Miên nằm trong lòng Lâm Mẫn Chi bị xóc nảy đánh thức.

Lâm Mẫn Chi mua cho cậu một cái chong chóng nhỏ màu trắng giá 5 xu*. Chong chóng xoay tròn, Quý Miên chẳng chơi được bao lâu đã để nó theo gió bay đi mất.

(*10 xu = 1 hào, 10 hào = 1 tệ)

Quý Miên híp mắt, nhìn lũ nhỏ như chim non về tổ mà sà vào lòng cha mẹ chúng.

Ai ai cũng thành đôi thành cặp, chỉ có hình bóng của Phó Trầm Du là đơn độc một mình.

Nhóc ta ôm chiếc cặp sách màu đen, im lìm ngồi trên băng ghế trong nhà trẻ.

Người lớn dắt theo con mình đều tránh né mà vòng qua nhóc, khe khẽ nói nhỏ. Vẻ mặt hoặc là kinh ngạc, hoặc là trơ tráo, hoặc là đồng tình.

Thế giới trong mắt Phó Trầm Du tựa như một bức tranh tĩnh lặng khiến người ta ghét bỏ.

Đột nhiên, một chiếc chong chóng màu trắng bay tới, vẽ vào thế giới đen tối của nhóc một màu sắc khác lạ.

Khuôn mặt nhỏ bé của Phó Trầm Du ngước lên, ánh mắt lần theo chong chóng chuyển động, thấy được dì Trần bảo mẫu tới đón nhóc.

Dì Trần đập rơi chiếc chong chóng bay đến trước mặt, không kiên nhẫn nói:"Mau đi thôi, lát nữa tao còn phải đi đón con tao. Mày đúng là đồ nặng gánh...... Cứ ủy thác hết cho nhà trẻ là được rồi, lại còn phải ngày ngày đi đón, phiền chết đi được....".

Chong chóng màu trắng rơi xuống nền đất, dì Trần dẫm lên chong chóng bước tới, giật lấy cặp sách trên tay nhóc, khiến Phó Trầm Du loạng choạng đứng dậy.

Thế giới của Phó Trầm Du lại biến thành màu đen mà nhóc ghét nhất.

Nhóc nghe tiếng bọn nhỏ liến thoắng kể với ba mẹ, tiếng ba mẹ quan tâm bọn chúng, cảm thấy thật ghê tởm.

Dì Trần không hỏi chân nhóc bị làm sao, nhóc chỉ có thể khập khiễng đi theo sau, dẫm lên chong chóng màu trắng. Bóng lưng nhỏ bé hiện lên vẻ âm lãnh quyết tuyệt không hợp tuổi.

Trước cổng nhà trẻ là hàng bán kem lạnh, tiệm sửa giày, bắp rang kiểu cũ, xe đạp Tiểu Hoàng, xe đạp 28 Đại Giang vang lên "rinh rinh".

Tiếng nhạc trong một tiệm băng đĩa truyền tới, quẩn quanh trong không khí của mùa hè.

"Bãi biển hóa nương dâu, cũng không xóa được nỗi nhớ của tôi với em".

"Từng tiếng gọi tên em, năm 1979 của tôi----".

Mùa hè năm 1979, Phó Trầm Du hiểu ra một chuyện.

Thứ đơn thuần tốt đẹp như màu trắng, là màu sắc mà nhóc không xứng nhúng chàm.