Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 1: Xuyên không rồi sao?

Mùa hè năm 1979 trời bức hơn cả những năm trước.

Không trung là màu xanh nước biển, cây Long Não là màu xanh lá cây, lan can nhà trẻ là màu đen nặng nề.

Tiếng ve ngân lúc dài lúc ngắn, quạt trong văn phòng chuyển động êm như bông, xua tan nhiệt độ trong không khí.

"Cô Vương, tuy Miên Miên không được thông minh cho lắm, nhưng bé rất ngoan, cô cho cháu nó vào nhà trẻ đi mà. Bé có thể tự ăn cơm, mặc quần áo". Lâm Mẫn Chi đứng co quắp, đau khổ cầu xin.

Cô giáo Vương giơ tay xoa khuôn mặt mum múp thịt của Quý Miên, tiếc nuối nói:"Mẹ Miên Miên à, nhà trẻ có quy định không thể nhận trẻ con có vấn đề về trí tuệ. Hay là cô tìm nhà trẻ đặc biệt xem sao?".

Trong văn phong, hai giáo viên thực tập mới tới thảo luận:

"Đứa nhỏ này là ai vậy? Trông đáng yêu quá, sao lại không nói lời nào?".

"Con trai nhỏ của Mẫn Chi đáng yêu thật đấy, tiếc là đầu óc có vấn đề, không thể giao lưu với người khác".

"Uầy, thật đáng tiếc. Bảo sao nhìn cứ ngốc ngốc".

"Cô cũng biết gần đây Mẫn Chi khó khăn thế nào mà, chồng cô ấy nɠɵạı ŧìиɧ.....".

"Ồ.... Vậy còn hai đứa trẻ thì sao?".

"Con trai lớn của cô ấy không ra gì, không học mà đi lăn lộn trong xã hội, đã bỏ đi từ sớm rồi.....".

Lâm Mẫn Chi vuốt mặt, nắm chặt góc áo:"Cô Vương, bé nhà tôi không thể đến đó. Miên Miên, tới đây, mau xin cô Vương là con muốn kết bạn ở đây đi".

Cô giáo Vương thở dài:"Mẹ Miên Miên, cô cũng biết là Miên Miên không thể nói chuyện....".

Âm thanh non nớt của đứa trẻ vang lên:"....Muốn".

Lâm Mẫn Chi và cô giáo Vương trừng to đôi mắt nhìn Quý Miên. Quý Miên nói xong bèn cúi đầu.

Lâm Mẫn Chi mừng rỡ nói:"Cô Vương, cô xem! Miên Miên, con nói thêm câu nữa đi".

Khuôn mặt Quý Miên ửng hồng, nóng rẫy. Lâm Mẫn Chi luống cuống, duỗi tay sờ trán Quý Miên:"Aiya, nóng quá! Sao lại sốt rồi?".

Dường như chữ "muốn" kia chỉ là ảo giác của hai người.

Lâm Mẫn Chi cau mày. Tiền trong nhà đều bị Quý Vệ Quốc nɠɵạı ŧìиɧ mà mang đi một nửa, trên người cô chỉ còn có 5 tệ, vô cùng khốn khó.

"Cô Vương, tôi đi mua thuốc cho Miên Miên, cô cho cháu nó ngủ trong văn phòng một lát được không?".

"Yên tâm đi, tôi trông Miên Miên cho cô, không có việc gì đâu".

Lâm Mẫn Chi dồn dập bước ra khỏi cửa, đυ.ng phải một đứa trẻ đang lao tới như pháo đốt.

Đứa trẻ hét lớn:"Cô Vương ơi, Phó Trầm Du đánh nhau trong nhà trẻ! Nó đánh người ta chảy máu rồi!".

Phó Trầm Du.....

Quý Miên sốt đến choáng váng, đại não nghe thấy cái tên này, theo phản xạ hiện ra một đoạn hình dung:

Thiếu niên thiên tài, thủ lĩnh trẻ tuổi nhất trong giới tội phạm, nhân cách khiếm khuyết bẩm sinh, có chướng ngại về tình cảm, là ác ma máu lạnh vô tình. 20 năm sau, hắn tạo ra web đen, khiến cho toàn thế giới phải rung chuyển bất an, làm tỷ lệ tội phạm trên toàn cầu tăng thêm 10%.

Phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết《Tình lạ dịu dàng》, Phó Trầm Du!

Ký ức của Quý Miên tựa như ấn phải chốt mở, chúng dũng mãnh điên cuồng tràn vào đầu cậu.

Chân trước cậu vừa mới xuất cảnh, sau một giây lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà nữ đồng nghiệp cho cậu xem.

《Tình lạ dịu dàng》là quyển tiểu thuyết tổng tài cưỡng yêu ép chiếm kinh điển, nam chính là tổng giám đốc của một xí nghiệp lọt top 500 thế giới. Trong lòng hắn có một ánh trăng sáng cầu mà không được. Mà Quý Miên hiện giờ chỉ mới 5 tuổi, chính là thế thân do nam chính bỏ 10 lấy 9, hàng nhái của ánh trăng sáng trong tương lai.

Càng trùng hợp hơn là, thế thân pháo hôi "Quý Miên" trùng tên trùng họ với cậu.

Quý Miên chỉ nghe qua đồng nhiệp nữ thảo luận cốt truyện chứ chưa kịp đọc kỹ nội dung.

Thế thân pháo hôi làm bản nhái của ánh trăng sáng, mọi phương diện tự nhiên không bằng ánh trăng sáng.

Ánh trăng sáng thanh nhã, cao ngạo, tài hoa hơn người, cuối cùng trở thành người một nhà với tổng giám đốc.

Pháo hôi tục tằn, vụng về, thân làm bình hoa, bị người theo đuổi của ánh trăng sáng vung đao đoạt mạng.

Mà một trong những người theo đuổi của ánh trăng sáng, chính là tội phạm thiên tài có chỉ số IQ cao khiến cho giới cảnh sát vừa nghe tên đã sợ vỡ mật ở 20 năm sau------Phó Trầm Du.

Cũng chính là người đàn ông đã gϊếŧ chết Quý Miên.

Quý Miên chống đỡ cơ thể, gian nan bò xuống, nhân lúc cô giáo Vương không để ý mà trộm cầm lấy giấy bút, ghi chép ký ức của bản thân lên đó.

Cậu cảm nhận được rõ ràng, bởi vì ký ức dung hợp nên khiến cho ký ức của bản thân bắt đầu trở nên mơ hồ.

Bàn tay mũm mĩm viết từng nét bút lên giấy:

Tôi, Quý Miên, người xuyên việt, cảnh sát thực tập của Cục cảnh sát Yến Kinh, mẹ mất sớm, ba hy sinh vì nhiệm vụ.

Phó Trầm Du, phản diện trong《Tình lạ dịu dàng》, là người gϊếŧ mình trong tương lai.....Nhớ phải rời xa Phó Trầm Du, rời xa Phó Trầm Du, rời xa Phó Trầm Du!

Viết xong 2 hàng chữ này đã tiêu tốn toàn bộ thể lực của Quý Miên.

Cậu giấu tờ giấy vào trong túi quần, cuộn tròn người mê man chìm vào giấc ngủ.

- -

"Phi! Con trai của tội phạm lao động cải tạo cũng là tội phạm lao động cải tạo!".

"Ba mày gϊếŧ người! Mày cũng là tội phạm gϊếŧ người!".

"Thằng con hoang! Mày là thằng con hoang!".

"Không có ba, thật mất mặt!".

Trong sân vườn, tụi nhỏ quây thành một vòng, một cậu bé bị cô lập đứng ở giữa, quần áo dính bùn, thái dương bầm tím, trên tóc vương đầy cát.

Đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi, hai mắt đỏ bừng, bàn tay nắm thật chặt, phản bác nói:"Mình không phải tội phạm gϊếŧ người".

"Là mày, là mày, là mày, là mày!".

"Cái tên tội phạm gϊếŧ người này! Bọn tao đều biết hết!".

"Ba mày gϊếŧ người, tương lai mày cũng sẽ gϊếŧ người!".

"Tôi không phải là tội phạm gϊếŧ người!". Cậu bé rống lên một tiếng, lao vào đánh đứa nhỏ gào hăng nhất.

Cô giáo Vương vội vàng chạy tới, tách hai đứa nhỏ ra:"Từ Tài, Phó Trầm Du, không được đánh nhau!".

Từ Tài giơ tay cáo trạng:"Cô ơi, Phó Trầm Du muốn gϊếŧ em!".

Vẻ mặt Phó Trầm Du như con thú nhỏ lâm vào đường cùng, hung ác mà nhìn chằm chằm Từ Tài.

"Được rồi!". Mặt cô giáo Vương trùng xuống. Cô giáo Chu tới đưa Từ Tài đi, tách hai bạn nhỏ đang đánh nhau ra.

Cô giáo Vương lấy khăn lau mặt cho Phó Trầm Du, nhẹ giọng nói:"Không được đánh nhau trong nhà trẻ, biết chưa?".

Vành mắt Phó Trầm Du ửng đỏ, hình như muốn giải thích gì đó, nhưng rồi chỉ mím chặt môi không nói lời nào.

Cô giáo Vương:"Haiz...."