Thay Lời Vong Linh

Chương 16: Thôn hòa bình 7

Thích An quay đầu nhìn Tùy Uyên, thấy anh gật đầu nói: "Như thế cũng tốt. Nếu thật sự còn một người thì giao cho quan gia xử lý là thích hợp. Huống hồ bọn họ có nhiều người, tìm hài cốt của tiểu cô nương cũng tiện."

Thích An do dự thầm nghĩ, nếu còn lại một tên hung thủ, Lưu Tiểu Lệ nhất định sẽ tự mình báo thù. Theo như Nhạc Tiếu Tiếu nói, quỷ hồn đã gϊếŧ người thì không thể đầu thai chuyển thế nữa, như vậy đối với Lưu Tiểu Lệ mà nói tự tay báo thù càng làm nó hả giận hơn so với việc khiến hung thủ bị bắt. Nhưng mà như vậy chỉ sợ sẽ không ai giúp nó tìm thi cốt. Càng quan trọng hơn là một khi hung thủ chết hết, tội lỗi bọn chúng phạm phải sẽ không một ai biết được nữa. Cái chết của Lưu Tiểu Lệ, vĩnh viễn trở thành bí ẩn...

Thích An nghĩ tới đó, hạ quyết tâm nhìn Tiêu Nghiêu nói: "Đến chỗ tàng cây ngồi nói đi."

Hai người ngồi xuống, cô mới nhớ tới chưa bật microphone phòng live stream, vừa mở mic vừa nói một năm một mười những phỏng đoán của cô và Tùy Uyên khi nãy.

Có một số việc, để cảnh sát đi làm phù hợp hơn.

Tiêu Nghiêu nghiêm túc lắng nghe, cho đến khi Thích An nói "Cho nên tôi suy đoán, vẫn còn một hung thủ." Anh ta nhíu mày thật sâu, biểu tình vừa bi vừa phẫn. Một lúc lâu sau anh ta nói: "Tôi bây giờ đi nói với đồng nghiệp."

Thích An nhìn anh ta vội vã đứng lên hỏi: "Nói như thế nào bây giờ? không lẽ nói những chuyện này là do một thần côn nói cho anh hay sao?"

Tiêu Nghiêu dưới chân khựng lại, nhất thời không biết làm sao cho phải: "Vậy..."

"Nghĩ lại đi," Thích An nói: "Anh nếu chạy về nói với họ như vậy, khẳng định họ sẽ không thèm tin còn cười nhạo anh nữa."

Tiêu Nghiêu cào cào tóc: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Thích An lắc đầu, cô cũng tạm thời chưa nghĩ ra cách gì tốt. Trên đất nước này phần đông mọi người không tin quỷ thần, bao gồm cả Thích An trước ngày 18 tháng 6, cô vẫn là một người tin tưởng chủ nghĩa duy vật. Nếu trước đây có người nói với cô khắp nơi đều có quỷ cô nhất định sẽ thấy thật buồn cười. Cô chỉ là một người bình thường còn vậy, những người làm nghề cảnh sát lại càng không có khả năng tin, mà muốn làm họ tin thì phải lấy ra chứng cứ.

Chứng cứ thật ra thì cũng có, chính là không dễ mang ra, ví dụ như xương cốt bị vùi lấp nhiều năm của Lưu Tiểu Lệ. Theo tình huống hiện tại thì dưới đáy hồ nhất định có một phần, nếu có thể tìm ra sẽ khiến cho cảnh sát tin cô thật sự thấy được quỷ hồn một đứa bé. Nhưng mà kể cả quỷ hồn Lưu Tiểu Lệ giờ có không ở bên hồ thì bằng vào cái hồ lớn như vậy, hai người cô với Tiêu Nghiêu cũng tìm không nổi.

Còn một loại chứng cứ khác trực tiếp hơn. Nếu Thích An có thể thực thể hóa tạm thời quỷ hồn để cho tất cả mọi người cùng thấy, cảnh sát sẽ không thể không tin.

Phương pháp này đơn giản thô bạo lại hiệu quả, nhưng tính nguy hiểm tương đối cao, làm không tốt cô cũng bù cái mạng nhỏ vào luôn.

Cô còn đang nghĩ ngợi, Tùy Uyên ở một bên nói: "Nếu có thể làm bọn họ tận mắt thấy thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn." Thật ra cùng suy nghĩ với cô.

Thích An đang muốn trả lời, nhưng xét đến còn Tiêu Nghiêu ở đây cũng chỉ đành không hé răng.

Tùy Uyên nói tiếp: "Máu của ngươi có năng lực này, nhưng hiện giờ nó chỉ còn là lệ quỷ hung ác, nếu ngươi tự đi chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Không bằng tìm cái gì đựng chút máu để bản tướng quân đi tìm nó."

Thích An ngẩn người, dùng khẩu hình hỏi: "Anh đi?"

Tùy Uyên nhướng mày: "Có gì không thể?"

Thích An nhìn Tiêu Nghiêu còn đang buồn rầu, đứng dậy nói: "Tôi muốn đi wc, rất nhanh sẽ quay lại."

Cô đóng mic phòng live stream, xoay người chạy đến nhà gần nhất mượn dùng wc, đi vào xong áp màn hình điện thoại vào bồn rửa tay mới nhỏ giọng nói với Tùy Uyên: "Nếu anh biến thành thực thể có thể bị Lưu Tiểu Lệ công kích không? Lỡ bị thương thì làm sao bây giờ? Còn nữa, nếu anh đi sẽ phải lộ diện trước mặt người khác." Dù cho có đóng live stream thì ở hiện trường vẫn có nhiều người, trừ thôn dân đi xem náo nhiệt chắc chắn cảnh sát cũng trình diện.

Tùy Uyên liếc Thích An: "Lộ mặt thì có sao? Hay là bản tướng quân oai hùng phi phàm quá mức, ngươi muốn tư tàng không muốn người khác nhìn thấy?"

Thích An: "..."

Tùy Uyên hừ nhẹ, hơi ngẩng đầu lên giống một con khổng tước, tự luyến nói: "Không nói gì? Xem ra bản tướng quân thật sự đoán đúng!"

"..." Thích An nghiến răng: "Anh vẫn nên bị Lưu Tiểu Lệ một tát chụp chết đi!"

"Chậc," Anh nhướng mày chậm rì rì nói: "Nếu đã đáp ứng thì mau hành động. Sắc trời đã không còn sớm, nữ nhi gia nên về nhà sớm một chút mới tốt."

Anh nói xong phiêu ra ngoài wc. Thích An nhìn bóng dáng nửa trong suốt hơi ngây ra, nghĩ thầm người này tuy xấu miệng nhưng còn có chút...

"A, cũng không cần vội vã làm gì, coi chừng dấm đài." Thanh âm Tùy Uyên từ ngoài cửa vọng vào.

Thích An nhắm mắt hít sâu, trong lòng nói nhìn nhầm rồi, người này có mà tốt cái rắm!

Lúc cô quay lại dưới tàng cây, Tiêu Nghiêu đột nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi có hai người anh em tốt, dù những người khác không tin tôi nhưng bọn họ chắc chắn sẽ tin. Tôi gọi bọn họ tới hồ tìm thi cốt, tìm được thì vụ án này liền dễ làm."

Thích An sửng sốt, quay đầu xem Tùy Uyên, thấy anh gật đầu mới nói: "Không cần phiền phức như vậy. Tôi có một biện pháp khác."

Vết cắt tay lúc ở nhà La Tam vừa mới ngừng chảy máu, Thích An bóc băng cá nhân nhịn đau ấn mạnh, lập tức có máu tươi trào ra. Cô đưa ngón tay hướng Tùy Uyên, Tùy Uyên cũng vươn ngón tay tới chạm lên máu của cô. Theo thân thể dần dần hiện thực hóa của anh, Thích An còn phát hiện tai anh hồng như muốn nhỏ máu.

Khóe miệng cô hơi trừu, hồi tưởng lần đầu cho máu là buổi tối trong rừng cây đen như mực không thấy rõ, lần thứ hai vì đối phó La Tam, cho nên đến giờ cô mới biết, anh chỉ vì chạm vào một chút ngón tay con gái mà thẹn thùng!

Thích An không nhịn được cười hai tiếng, ngay sau đó mới chú ý Tiêu Nghiêu đối diện đã sợ ngây người. Anh ta trừng lớn hai mắt, cằm như muốn rơi xuống đất, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Tùy Uyên giống như dính Định Thân Chú ngây ngốc đứng đó. Mãi đến khi Tùy Uyên vẫy vẫy tay trước mặt, anh ta mới bừng tỉnh kinh hô: "Anh... Anh là quỷ?!"

Tùy Uyên hừ lạnh: "Hề quốc Đại tướng quân Tùy Uyên!"

"A?" Tiêu Nghiêu ngẩn ra, lại kinh ngạc: "Nói như vậy, anh là... là một lão quỷ?"

"..." Tùy Uyên híp mắt, đáy mắt lộ ra nguy hiểm: "Đáng tiếc bội kiếm của bản tướng quân không ở đây."

[Bình luận]: Ááááá ở đâu ra một mỹ nam cổ trang!!!!!

[Bình luận]: Soái ca! Ta yêu chết mất!!!

[Bình luận]: Đại tướng quân Tùy Uyên??? Thật hay giả vậy? Dã sử thời Hề quốc có đề cập đến người này nhưng chính sử một chữ cũng không ghi lại, ta còn tưởng là truyền thuyết dân gian! Chẳng lẽ người này có thật?!

[Bình luận]: Trời má, trời má! Ta vốn đến xem quỷ, không ngờ thật sự gặp quỷ, còn là quỷ mỹ nam!

Thích An đỡ trán: "Nói chuyện đứng đắn đi. Cảnh sát Tiêu, kế hoạch của chúng tôi là để Tùy Uyên hỗ trợ, mang máu của tôi tiếp cận quỷ hồn Lưu Tiểu Lệ khiến cho nó hiện hình trước mặt người khác. Chỉ cần đồng nghiệp của anh nhìn thấy được là mọi việc sẽ dễ làm hơn."

Tùy Uyên nói tiếp: "Hiện tại chia binh làm hai, chúng ta đi tìm tiểu cô nương, ngươi tìm cớ mang những sai... cảnh sát đó đến đây."

Tiêu Nghiêu nghe đến chuyện chính, thu hồi khϊếp sợ mau chóng gật đầu: "Được, hiện tại tôi đi đây!"

Thích An dặn dò: "Lúc trước bọn tôi ở hồ nước thấy nó nhưng bây giờ cũng không xác định nó còn đó hay không, nếu không có phải đi chỗ khác tìm, cho nên anh chú ý xem live stream nhé."

"Được! Tôi sẽ chú ý, hai người cẩn thận nhé!" Tiêu Nghiêu nói xong chạy về phía cửa thôn.

Thích An cúi đầu nhìn ngón tay, khẽ thở dài: "Tìm người mượn cái bình gì đó đi... Tôi đời trước đã tạo cái nghiệt gì chứ." Cứ tiếp tục vậy hai tay trắng nõn của cô sẽ đầy vết sẹo mất!

Thích An đến một nhà cách đó không xa xin chai rỗng, cắt hết phần trên chỉ chừa lại một chút phần đáy chai. Chuẩn bị sẵn sàng xong một người một quỷ đi đến hồ nước, nửa đường Thích An ngó qua phòng live stream thấy phần bình luận vẫn bị các fan spam thét chói tai xâm chiếm.

Tùy Uyên nghiêng đầu liếc màn hình di động, hiếu kì nói: "Bọn họ nói gì vậy?"

Thích An thanh thanh cổ họng vừa đi vừa đọc: "Fan Tiểu Lan nói: Aaaa vị tướng quân cổ đại này quá soái rồi! Từ giờ trở đi anh ấy chính là lão công của ta! Fan Vượng Tử Đại Bánh Bao nói..."

Tùy Uyên nhíu mày: "Từ từ, lão công là thứ gì?"

Thích An hơi hơi cười: "Chính là phu quân, trượng phu, tướng công."

Tùy Uyên: ???

"Hồ nháo! Bản tướng quân khi nào thành phu quân nàng ta! Hay là nữ tử hiện nay đều giống như ngươi không biết rụt rè?!"

Thích An cười xấu xa đọc tiếp: "Tiếp theo nè, mẹ ơi con phải gả cho Tùy tướng quân! Con phải sinh khỉ con cho anh ấy!"

Tùy Uyên nhíu mày, vẻ mặt hoảng sợ: "Khỉ con? Ngươi... Các ngươi vì sao lại sinh khỉ con?!"

Ngay sau đó trong phòng live stream bình luận thét chói tai với hahahaha chiếm hết nửa cái màn hình.

[Bình luận]: Hahahahaha đáng yêu quá đi à!!!!!

[Bình luận]: Aaaaa vừa soái vừa đáng yêu, nhất định phải gả cho anh ấy!!!

[Bình luận]: Chủ bá, nếu cô mỗi lần đều cho anh ấy ra sân, tôi mỗi lần đều tặng cô bảo tàng!!!

Phòng live stream của Thích An đột nhiên biến thành buổi họp mặt fan của Tùy Uyên. Thích An vốn cho rằng xem live stream thần quái đều là các anh trai, bây giờ mới biết hóa ra trong này nhiều em gái như vậy.

Vừa xem bình luận vừa đi, không tốn mấy thời gian đã đến cạnh một ngôi nhà gần hồ nước. Bên cạnh nhà có một con đường nhỏ, quẹo qua góc tường là thấy hồ nước phía xa. Thích An buông di động, thu lại ý cười thấp giọng nói với Tùy Uyên: "Nếu nó ở đây, anh ngó một cái lập tức lui lại nhé, cẩn thận một chút."

Tùy Uyên gật đầu, quẹo qua góc tường vài giây sau đã quay lại: "Nó ở đây."