Thay Lời Vong Linh

Chương 15: Thôn hòa bình 6

[Bình luận]: Mẹ nó, thế mà còn có chuyện kinh khủng như vậy? Cách màn hình ta còn muốn tức chết!

[Bình luận]: Chủ bá, hôm nay ngươi có thể báo thù thay đứa bé đó, ta tặng ngươi một cái "Kho báu biển sâu"!

[Bình luận]: Lầu trên đại khí! 666666

Thích An không thấy bình luận, nhưng chuyện này cô muốn quản.

"Có lẽ chính là nó." Tùy Uyên nằm một bên chậm rì rì nói: "Nhưng có vẻ nó và mấy người bị gϊếŧ không có liên hệ gì. Nếu nó chỉ đơn giản gặp người là gϊếŧ thì vì sao lại là mấy người này? Nói cách khác, việc này còn có nội tình."

Thích An gật đầu, hỏi ba người thôn dân: "Qua bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa tìm được đứa bé mất tích sao? Người nhà họ Lưu cũng không tìm sao ạ?"

Người lớn tuổi nhất lắc đầu: "Tìm gì nữa, Tiểu Lệ mất tích sau hơn hai năm thì lão Lưu ở bên ngoài làm ăn phát tài, nhà họ dọn vào thành phố sống rồi. Lúc đầu còn trở về vài lần, mấy năm nay thì không thấy quay lại nữa."

Thích An nhíu mày. Có lẽ giống như Tùy Uyên nói, quỷ hồn đứa bé kia không phải tùy cơ gϊếŧ người, nếu không tùy tiện tìm người đi đường mà gϊếŧ, không cần thiết phải vào nhà từng người như vậy. Cho nên bốn người chết nhất định có quan hệ với nó.

Thích An cúi đầu yên lặng suy nghĩ, một khả năng cô hoàn toàn không muốn nghĩ tới chui vào đầu cô. Bốn người chết đều là đàn ông, mà Lưu Tiểu Lệ là một bé gái.

Một khắc ý nghĩ toát ra đó khiến Thích An không rét mà run. Dù trên mạng cũng từng thấy những việc như vậy, nhưng cô không nghĩ đến cũng không hi vọng loại việc như thế xảy ra bên cạnh mình.

"Hay là..." Tùy Uyên bỗng nhiên xoay người ngồi dậy nhíu chặt mày rậm: "Ngươi nghĩ đến rồi?"

Thích An mím môi, có chút gian nan mở miệng hỏi thôn dân: "Bốn người chết năm nay khi Lưu Tiểu Lệ mất tích đều ở trong thôn sao?"

"A?" Một người trong đó có điểm kinh ngạc, nghĩ nghĩ một chút mới nói: "Bác nhớ Đại Dương lúc đó có ở trong thôn, chính là người vừa chết đó, còn lại thì không nhớ. Cháu hỏi chuyện này có phải là nghi ngờ bọn họ có liên quan đến việc Tiểu Lệ mất tích?"

Thích An không trả lời, hỏi hai người còn lại: "Hai bác thì sao?"

Hai người nhìn nhau, đồng thời lắc đầu: "Chuyện bao năm trước rồi làm sao nhớ rõ được? Từ đó tới nay người vào thành phố đi làm nhiều, người về quê trồng trọt cũng nhiều."

Người lớn tuổi nhất nói: "Việc này có lẽ chỉ có người nhà họ nhớ rõ."

Thích An lập tức dò hỏi chỗ ở của hai người chết khác, nhanh chóng chạy đến. Cô vừa chạy khỏi hiện trường không bao lâu đã thấy ba chiếc xe cảnh sát tới.

Dựa theo khoảng cách, cô tới nhà A trước. Trong nhà hiện tại chỉ còn mẹ già ông ta ở đó, vợ ra ngoài làm công, con trai cũng đi học ở nơi khác. Thích An cùng bà cụ chuyện phiếm chốc lát mới kéo đến đề tài nhà họ Lưu, nói chuyện Lưu Tiểu Lệ mất tích, cũng rất nhanh từ bà cụ biết được năm đó con trai bà ấy có ở trong thôn.

Lại còn có thêm một thu hoạch ngoài ý muốn. Trong trí nhớ bà cụ thì khi đó trong thôn tổ chức từng nhóm người đi tìm Lưu Tiểu Lệ, con trai bà ấy cùng người chết hôm nay Đại Dương ở cùng một nhóm. Một đội có lẽ không chỉ có hai người, nhưng bà cụ chỉ nhớ có mỗi Đại Dương, những người khác thì không nhớ.

Nhưng chỉ cần vậy, Thích An có thể khẳng định mấy người chết cùng với Lưu Tiểu Lệ có quan hệ. Người chết đầu tiên A và người chết hôm nay Đại Dương năm đó đều ở trong thôn, như vậy B và C nhất định cũng ở trong thôn. Nói không chừng còn vừa lúc ở cùng một nhóm?

Nhưng việc này bây giờ đã không có cách nào nghiệm chứng. Đối với thôn dân năm đó việc phân nhóm chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, ngay lúc ấy dù có hỏi cũng không nhớ kĩ chứ đừng nói là đã qua nhiều năm như vậy. Thích An chỉ có thể dựa vào tình huống hiện tại và suy đoán của mình là họ từng cùng một nhóm.

Tùy Uyên nói: "Tiểu cô nương kia khi đó mất tích, mẹ nàng khắp nơi tìm người cho nên thôn dân cũng lập tức bắt tay tìm kiếm. Như vậy dù sống hay chết, hung thủ là người nào cũng không có thời gian mang người ra khỏi thôn."

Anh nói tới đây lại nhìn Thích An: "Bản tướng quân cho rằng tiểu cô nương đó đã bị bọn họ giấu đi rồi."

Thích An gật đầu, tắt microphone nhẹ nhàng thở dài: "Cô bé đang tự tay báo thù, chúng ta còn có thể giúp gì nữa đây? Nó thật sự không nên gϊếŧ người mà."

Gϊếŧ chết bọn họ có thể báo được thù, nhưng lại không thể đi đầu thai. Lưu Tiểu Lệ lúc sống thống khổ như vậy, chẳng lẽ sau khi chết cũng chỉ có thể vĩnh viễn giữ hình dáng kinh dị kia hay sao?

Tùy Uyên trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Có lẽ thù chưa báo xong, cũng có lẽ cái mà tiểu cô nương cần bây giờ, là nhập thổ vi an."

Thích An sửng sốt, cười khổ: "Tôi thật hi vọng là điều sau."

"Bản tướng quân còn một nghi vấn." Tùy Uyên nói: "Mấy người họ cách chết vì sao không giống nhau? Người chết hôm nay trên thi thể có vết thương tương tự tiểu cô nương, nhưng phần đầu tại sao lại không bị tổn hại gì?"

Thích An nhíu mày: "Tôi cũng đang nghĩ tới vấn đề này, nhưng tạm thời chưa có manh mối gì." Cô đi đến bóng cây, dựa vào đại thụ ngồi xuống thấp giọng nói: "Ngồi xuống chậm rãi nghĩ đi, tôi cứ cảm thấy sẽ lập tức nghĩ ra, nhưng còn thiếu cái gì đó..."

Cô cúi đầu nhặt nhánh cây viết lên mặt đất: "Một người trên núi bị dọa chết, một người chết đuối trong hồ, một người lửa thiêu chết, một người... bị chém chết."

Tùy Uyên ngồi một bên, cúi đầu nhìn cô viết viết vẽ vẽ, bỗng mở miệng nói: "Theo như ta nghĩ, tiểu cô nương trước hết bị kéo tới nơi không người mới tiện cho mấy người kia làm ra hành vi man rợ, bởi vậy hơn nửa là ở trên núi."

Động tác trong tay Thích An khựng lại, bừng tỉnh: "Đúng vậy, không sai, anh thật thông minh! Bọn họ muốn phạm tội phải mang người đến chỗ vắng, tiếp theo đứa bé chết đi phải xử lý thi thể, nhưng trên thi thể có dấu vết nếu chỉ để đấy làm như chết ngoài ý muốn là không thể..."

Dù sao cũng là việc gϊếŧ người, không một ai đồng ý mạo hiểm xử lý thi thể một mình, cho nên họ đạt thành sự đồng thuận mọi người sẽ cùng nhau làm. Sau khi phanh thây, mỗi người xử lý một phần. Nếu như cách chết của họ cùng việc phát sinh trên người Lưu Tiểu Lệ có liên quan, như vậy có thể nói người bị lửa đốt C xử lý bộ phận ông ta được giao bằng cách dùng lửa thiêu. Theo logic đó, B chết đuối có nghĩa là... có một phần thi thể Lưu Tiểu Lệ ở dưới hồ! Vậy trên núi có phải cũng có một phần không? Cả người hôm nay chết nữa, khả năng cao là khi phanh thây ông ta chính là người xuất lực lớn nhất.

Thích An nghĩ tới đây nhăn mày: "Nếu nói vậy có phải còn thiếu gì đó hay không?"

Tùy Uyên gật đầu, trầm giọng: "Đúng vậy, phần đầu." Nếu những người chết nguyên nhân giống như họ suy đoán, vậy người bị phanh thây đó phải chết giống y như Lưu Tiểu Lệ. Dù sao chính nó tự tay báo thù, nếu có thể làm hung thủ chết càng khó coi thì vì sao không làm?

Trừ khi...

Cánh tay Thích An nổi lên một tầng da gà: "Còn một người nữa."

"Bản tướng quân cũng cho rằng..." Tùy Uyên đang nói, bỗng tạm dừng nhìn phía bên trái: "Có người tới."

Thích An quay đầu thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi đen đi về phía này. Anh ta tầm 25 26 tuổi, lưng thẳng tắp bước đi như có gió, trạng thái tinh thần phi thường tốt, lộ ra một cỗ chính khí nồng đậm.

Thích An nhìn cười khổ: "Xong rồi, là cảnh sát, chúng ta chạy đi!"

Cô vừa xoay người định chạy liền nghe Tùy Uyên nói: "Nếu bản tướng quân là ngươi sẽ không dịch nửa bước. Chỉ có kẻ phạm tội mới sợ hãi bộ khoái."

Thích An hơi chậm lại nhưng không dừng bước: "Anh biết gì chứ, thời đó mọi người thờ phụng quỷ thần là bình thường không bị quy tội truyền bá mê tín dị đoan! Năm đó Liêu Trai dị sự nhiều như lông trâu, nhưng bây giờ viết truyện có quỷ quái còn bị khóa bài đó..."

Cô chưa nói dứt câu đằng sau đã truyền đến một tiếng hô to: "Này, đại chủ bá ơi, cô chạy gì vậy? Cô yên tâm tôi không tới để bắt cô đâu!"

Thích An khựng lại quay đầu hỏi: "Thật hay giả?"

Cảnh sát kia cười, bước nhanh hơn móc ra di động của mình quơ quơ: "Suỵt, đừng nói cho đồng nghiệp của tôi, tôi cũng đang xem cô live stream đó."

Thích An: ???

"Tôi tên Tiêu Nghiêu, chào cô." Anh ta vươn tay về phía Thích An, cũng lộ ra một nụ cười thiện ý sáng lạn.

Thích An bán tín bán nghi bắt tay với anh ta, lại nghe thấy Tùy Uyên một bên chấn kinh: "Ngươi... ngươi vì sao nắm tay hắn?! Ngươi có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân không? Nếu bị người khác thấy thì phải làm sao? còn không nhanh buông tay ra!"

Thích An run rẩy khóe miệng, vẻ mặt cổ quái thu tay về, nghẹn đến mức đỏ cả mặt mới nín được cười.

"Sáng nay nhìn cô live stream tôi đã nhận ra đây là thôn Bình An, không nghĩ nhanh như vậy chúng ta đã được gặp mặt. Đáng tiếc lại không phải chuyện gì tốt."

Tiêu Nghiêu thu lại ý cười trên mặt, nghiêm mặt nói: "Chúng tôi nhận được điện thoại báo án lập tức chạy đến, lúc ở trên xe tôi còn lén xem live stream thấy cô cùng ba người kia nói chuyện nhưng tiếc là không nghe được gì."

Thích An nghe anh ta nói "Thôn Bình An" trong lòng hiểu ngay lập tức, anh ta cố ý nói sai tên thôn để tránh người xem live stream chạy tới quấy rối. Vì thế cô đối với vị cảnh sát này thêm vài phần hảo cảm, cười nói: "Chuyện này nói ra thì dài, nếu mọi người tới điều tra án thì cứ hỏi trực tiếp bọn họ là được."

Tiêu Nghiêu gãi gãi cằm: "Chỗ đó đồng nghiệp tôi đang hỏi, tôi kiếm cớ qua đây tìm cô. Tôi tin tưởng chuyện hỏi được từ thôn dân sẽ không kĩ càng hơn ở chỗ cô được."

Anh ta dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tuy nói cô vì live stream mới tới đây nhưng tôi tin cô và cảnh sát chúng tôi đều có cùng mục tiêu vì người chết oan giải tội. Chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua tội phạm nào, cũng sẽ không bắt oan người tốt. Tôi biết tiểu quỷ kia gϊếŧ người có lý do của nó, nếu cô tin tưởng tôi thì đem mọi chuyện cô biết nói cho tôi, chúng ta hợp tác nhất định sẽ làm ít công to."