Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 18: Tín nhiệm

Đường Mẫn bị Bùi Cẩm Triều kêu dậy, mà lúc mở mắt ra, hắn phát hiện đôi mắt Đường Mẫn rưng rưng, đáy mắt ai oán mà ưu sầu, đáy lòng sinh ra một tia đáng thương nàng.

“Mẫn Mẫn, có phải nàng hối hận gả cho ta hay không?” ánh mắt hắn nhu hòa hỏi.

Đường Mẫn có chút ngoài ý muốn, hắn lại có thể hỏi như vậy.

“Biểu ca nói đùa, chỉ là làm một giấc mộng mà thôi, không có băn khoăn vấn đề chàng hỏi.”

“Cái gì mộng?” Cái gì mộng có thể làm nàng trong lúc ngủ mơ đều khóc ra.

“Ta cũng nói không rõ, cũng không biết có phải kiếp trước của ta hay không, nơi nơi đều là thiết xác chạy trên đường, nam nữ đều ăn mặc rất kỳ quái, hơn nữa nhà ở có thể xây phi thường cao, gần như có thể đỉnh đến tầng mây, sau đó lại đột nhiên xuất hiện động đất và hồng thủy, may mắn biểu ca kêu ta dậy, nếu không ta nhất định sẽ bị hồng thủy cuốn đi.”

Bùi Cẩm Triều nghe nàng nói, trong đầu lại không cách nào tưởng tượng hình ảnh này.

Lại nói trong mộng, vốn dĩ chính là không có quy luật nào, xuất hiện bất luận chuyện gì kỳ quái đều có thể lý giải.

“Hiện tại giờ nào?”

“Buổi trưa canh ba.” lau nước mắt thấm ra từ khóe mắt nàng, hắn nói: “Cha mẹ ở thị trấn dùng cơm trưa, không cần sốt ruột.”

Ngồi dậy, phát hiện hôm nay đặc biệt nóng, bên ngoài tiếng ve kêu bốn phía, ầm ĩ làm người bực bội.

Đường Mẫn thân là người hiện đại, ở cổ đại không có điều hòa và quạt điện, thật là phi thường khổ sở.

“Biểu ca ngồi trước, ta đi làm chút gì dễ tiêu hóa.”

“…… Được.”

Nhìn nàng phủ thêm một kiện áo ngoài đi ra, Bùi Cẩm Triều mới trở lại thư phòng tiếp tục đọc sách.

Đi vào phòng bếp, nàng duỗi tay cởi ra áo khoác trên người, giơ tay lau mồ hôi trên trán, nghĩ giữa trưa phải làm món gì.

Hiện tại thời tiết dị thường nóng bức, người ăn uống cũng không phải đặc biệt ngon miệng, vẫn là làm mấy món khai vị đi.

Nửa canh giờ bận việc, Đường Mẫn bưng ba dạng rau và hai chén cơm đi đến.

“Biểu ca, ăn cơm.”

“Tới ngay.” Bùi Cẩm Triều gác sách, đứng dậy đi ra.

Hôm nay cơm trưa toàn bộ đều là rau trộn, một phần rau trộn đậu que, một phần đường dấm ngó sen cộng thêm một phần đậu phộng.

“Thời tiết quá nóng, quay qua quay lại lại muốn tắm.” Không biết khi nào trong nhà có thể tốt một chút, nếu không có nước ấm, nàng cũng muốn sau này có hạ nhân, ít nhất chính mình không cần thu thập nước tắm.

Bùi Cẩm Triều quay đầu nhìn mặt trời bên ngoài cực lớn cực nóng, lại nhìn tóc mái và hai bên thái dương Đường Mẫn ướt nhẹp, không thèm để ý gật gật đầu.

“Hôm nay kiên trì một chút, chờ ngày mai hồi môn xong, chúng ta đi thôn trang trên núi ở vài ngày, bên trong có hai suối nước nóng, chúng ta có thể nói với cha mẹ là đi bên ngoài tránh nóng, bọn họ sẽ đồng ý.”

Đường Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Thôn trang? Ở nơi nào?”

“Chính là trên núi mặt sau thôn Đào Hoa!”

“…… Ta nghe nói đó là thôn trang của gia đình giàu có trong phủ thành, không nghĩ tới là của biểu ca.”

Mắt phượng Bùi Cẩm Triều hơi hơi nheo lại, nhìn Đường Mẫn cũng trở nên nhu hòa.

Nàng không nói là Bùi gia, lại biết là của hắn?

“Nàng thực thông minh.” Bùi Cẩm Triều tán thưởng, cho dù những lời này là nàng nói ra không trải qua đầu óc.

“A, vì cái gì? Bởi vì ta đoán được thôn trang kia là của chàng, mà không phải Bùi gia?” Đường Mẫn có chút ngoài ý muốn, chỉ như vậy mà được vị biểu ca giống tiên nhân này khen?

Bùi Cẩm Triều hình như thực thích gỏi ngó sen, đảo mắt đã ăn nửa mâm, động tác và số lần nhấm nuốt không thay đổi, như cũ ưu nhã làm người tán thưởng.

“Sao nàng đoán được?”

“Tối hôm qua ta đã cảm thấy kỳ quái, ta phát hiện nước tắm hình như không phải người trong nhà đổi, ta liền nghĩ sau lưng biểu ca có phải có tổ chức thần bí gì đó hay không.”

Chờ nàng vừa nói xong, Bùi Cẩm Triều lại lập tức cười.

Giơ tay xoa tóc nàng có hơi ẩm ướt, vốn dĩ có thói ở sạch hắn cũng không ngại.

“Nàng xem ta là gì? Đâu ra có tổ chức thần bí, tưởng ta là giáo đồ tà giáo hay sao?”

“Không có thì thôi.” Nàng cũng không quá để ý chuyện này.

“Có một số việc hiện tại nàng còn không thể biết, chờ thời cơ tới ta tự nhiên sẽ nói toàn bộ cho nàng. Mẫn Mẫn, không phải ta không tin nàng, mà là ta tính toán cực lớn.”

Đường Mẫn trầm ngâm một lát, mới nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ chàng còn muốn làm Hoàng Đế hay sao.”

“Mẫn Mẫn, lời như vậy cũng không thể dễ dàng nói ra.” Bùi Cẩm Triều hơi hơi nhấp môi, đáy mắt có một tia thận trọng.

Đường Mẫn không rơi rớt đáy mắt hắn khϊếp sợ, trong lòng tức khắc “lộp bộp”.

“Ta biết, không phải trong nhà chỉ có chàng sao.” Nàng lẩm bẩm một câu, sau đó đứng dậy bắt đầu thu dọn chén đũa.

Bùi Cẩm Triều nhìn bàn tay nàng trắng nõn lại thoáng có chút thô ráp, giơ tay nắm lấy, trong lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng.

“Mẫn Mẫn, đừng quá tin tưởng ta.”

Những lời này nhưng thật ra làm Đường Mẫn kinh ngạc trong nháy mắt, vài giây sau, nàng nhẹ nhàng rút ra tay từ lòng bàn tay hắn, nhàn nhạt cười nói với Bùi Cẩm Triều: “Biểu ca yên tâm đi, quan hệ chúng ta như bây giờ khá tốt, ta cũng không muốn thay đổi.”

Nhưng những lời này chỉ nói xong một năm, Bùi Cẩm Triều liền thực ảo não, hy vọng thời gian chảy ngược, hận không thể không nói ra những lời này.

Ở trong phòng bếp thu thập chén đũa, Đường Mẫn không nhịn được có chút thất thần.

Không biết rốt cuộc Bùi Cẩm Triều suy nghĩ gì, nhưng nàng cũng biết hắn thực không bình thường.

Kêu chính mình đừng quá tin tưởng hắn, Đường Mẫn là người không dễ dàng tin tưởng người khác, cho dù người nam nhân này là nam nhân duy nhất trong đời, nếu hắn chết, chính mình cũng phải vì hắn thủ đền thờ trinh tiết.

Hai đời làm người, nàng cũng xem hôn nhân thực đạm, có hay không đều không sao cả.

Tuy Bùi Cẩm Triều thật xinh đẹp, nhưng trượng phu kiếp trước của nàng cũng không phải kém, ít nhất hiện đại tốt đẹp gen, đầy đường đều là nam nhân xinh đẹp.

Nàng không nghĩ tới Bùi Cẩm Triều có thể vì chính mình không nạp thϊếp, nếu sau này bên người hắn có nữ nhân khác, chính mình chỉ cần có một cái sân thì tốt rồi, hơn nữa nàng cũng không có gì có hại, dù sao là nam nhân nàng dùng qua.

Nữ nhân khác đều không so đo, nàng còn có gì buồn bực.

Có lẽ hắn cũng không phải muốn làm Hoàng Đế, mà là chuyện khác.

Tính toán cực lớn!

Trong lòng hắn, Đường Mẫn chẳng qua chỉ là một nha đầu nông thôn không gặp qua việc đời thôi.

Có lẽ hắn cảm thấy, đối với Đường Mẫn không gặp qua việc đời, nhập sĩ cũng xem như chuyện lớn bằng trời.