Lúc này Trâu thị đang bận việc trong phòng bếp, liếc mắt một cái nhìn thấy Đường Mẫn tiến vào, tươi cười trên mặt nháy mắt hiện ra.
“Mẫn Nhi, sao không ngủ nhiều một chút? Triều nhi tỉnh sao?”
Đường Mẫn có chút ngượng ngùng gật đầu: “Biểu ca đã dậy, ở trong thư phòng đọc sách, con tới giúp nương nấu cơm.”
“Nhà ta dân cư không nhiều, một mình nương làm là được, Mẫn Nhi chiếu cố Triều nhi là được rồi, không cần con phải nấu cơm.” trong lòng Trâu thị, con trai mới là quan trọng nhất, chỉ cần con trai có thể khỏe mạnh, Đường Mẫn chính là ân nhân của bọn họ, cho dù cả đời đều không làm gì, hai người bọn họ cũng nguyện ý.
Đường Mẫn tự nhiên không có khả năng giống như Trâu thị nói, ngoại trừ vòng quanh Bùi Cẩm Triều, cái gì cũng không làm.
Ngồi xổm xuống thêm hai cây củi vào lò, sau đó đứng dậy nghĩ bữa sáng vẫn nên ăn chút cháo, dò hỏi ý kiến Trâu thị.
“Nương, bữa sáng làm chút cháo loãng đi.”
“Được, vậy nấu chút cháo gạo kê đi.” Trâu thị ở nhà chính là thường xuyên ăn cơm trắng, cho dù mỗi năm tiêu phí mười lượng bạc, cũng có dư không ít.
Đường Mẫn mỉm cười đứng lên, dò hỏi Trâu thị gạo và mì để ở đâu, lấy một chút bột mì, chuẩn bị buổi sáng làm bánh canh, nàng phi thường thích.
Trâu thị nhìn Đường Mẫn tay chân lanh lẹ, trong lòng càng thêm cao hứng.
“Mẫn Nhi, tối hôm qua con và Triều nhi viên phòng sao?” Vấn đề này nàng bối rối một đêm, trượng phu ở bên cạnh hô hô ngủ nhiều, nàng lại rối rắm đến gần sáng mới ngủ được một canh giờ.
Một ngày sau khi thành thân liền dò hỏi con dâu vấn đề này, Trâu thị cũng thật ngượng ngùng, nhưng nếu không hỏi, trước sau nàng cũng không yên tâm.
Đường Mẫn tức khắc trở nên xấu hổ, nhưng nhìn ánh mắt Trâu thị chờ mong, nàng vẫn đỏ mặt cúi đầu, nhẹ nhàng gật gật.
Vẻ mặt Trâu thị lập tức sáng lên, lúc này nàng hận không thể lao ra nói với trượng phu, nhưng nhìn thấy Đường Mẫn ngượng ngùng, Trâu thị cũng chỉ hưng phấn trong lòng, vẫn luôn nhắc mãi “A di đà phật” “Tổ tông phù hộ” linh tinh.
Làm xong bữa sáng, Trâu thị thúc giục Đường Mẫn bưng đồ ăn đi trong phòng bọn họ ăn, một phương diện là vì sức khỏe Bùi Cẩm Triều không tốt, quan trọng nhất vẫn là cho vợ chồng son thời gian riêng tư.
Dù sao dĩ vãng, con trai cũng rất ít cùng bọn họ dùng cơm.
Trên bàn cơm, Trâu thị nhấp môi ngăn không được cười, nói với Bùi Hải Cường chuyện con trai và con dâu, Bùi Hải Cường nghe xong chính là sửng sốt.
“Mẫn Nhi thật đúng là phúc tinh.”
“Đúng vậy, tối hôm qua tôi chính là một đêm không ngủ, sợ thân thể Triều nhi có gì ngoài ý muốn, nhưng sáng nay biết hai đứa nhỏ viên phòng, tôi mới xem như yên tâm.”
Bùi Hải Cường trầm ngâm một lát, nói: “Tôi thấy Mẫn Nhi đứa nhỏ này cũng không phải người xảo quyệt.”
Trâu thị tán đồng gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, trước kia cảm thấy Hân Nhi tốt, nhưng lần trước mừng thọ dượng, ông không nhìn thấy, Hân Nhi nói lời thật không dễ nghe, giống như ý chỉ, vì không gả cho Triều nhi nhà chúng ta, Mẫn Nhi đâm tường.”
“Thực sự có việc này?” Bùi Hải Cường bị hoảng sợ.
Trâu thị xem thường: “Nếu Mẫn Nhi đứa nhỏ này thật không muốn, với tính tình nàng, ai có thể miễn cưỡng? Tôi thấy thanh danh Mẫn Nhi không tốt, không chừng là đôi mẹ con kia chơi xấu sau lưng, lần trước đi ông phát hiện không? Thái độ cô cô với nhị phòng thực rõ ràng không giống trước, cũng không mặt sưng mày xỉa với nhị đệ muội, nói chuyện cũng xem như hòa hòa khí khí, ngược lại có chút không thích đại tẩu.”
“Bà nương của lão đại quá lười, làm ruộng không được, nấu cơm không được, chờ về sau cô cô bọn họ không còn nữa, cuộc sống liền khổ sở.”
“Đó cũng là tự tìm, may mà chúng ta không cưới Hân Nhi, nếu không về sau không chừng hối hận đâu.”
Bùi Hải Cường hắc hắc cười: “Ngay từ đầu không phải bà chướng mắt Mẫn Nhi sao?”
“Không phải lúc đó không biết sao? Hiện tại tôi cảm thấy Mẫn Nhi rất tốt.”
Hậu viện, hai vợ chồng son dùng cơm sáng, Đường Mẫn đi tiền viện giúp đỡ Trâu thị rửa chén đũa, trở về lấy quần áo tối hôm qua, bưng bồn đi tiền viện giặt quần áo.
Đối với Đường Mẫn quen sinh hoạt ở đô thị hiện đại tiết tấu mau, giặt tay có chút rối rắm.
Quần áo thực quý trọng nàng đều đưa đến cửa hàng giặt quần áo, quần áo ngày thường là giặt máy, chỉ có đồ lót mới có thể giặt tay.
Nhìn xem trước mắt, tuy là quần áo mùa hè, nhưng ngâm nước trọng lượng chính là không nhẹ, giặt phá lệ mệt.
Hai bộ quần áo, Đường Mẫn ước chừng giặt nửa buổi sáng.
Phơi quần áo, nàng quét tước sân một phen, sau đó chuẩn bị tốt đồ ăn giữa trưa, lúc này mới về phòng.
Cơm sáng xong, phu thê Bùi thị vào thị trấn bán thịt heo, đại khái giữa trưa trở về, thời gian sẽ không quá sớm.
Mà tối hôm qua bị lăn lộn một phen, hơn nữa bận rộn nửa buổi sáng, Đường Mẫn có chút mệt.
Về phòng uống hai chén nước, xuyên thấu qua rèm trướng rộng mở đỏ rực, nàng nói với Bùi Cẩm Triều đang đọc sách trong thư phòng: “Biểu ca, ta ngủ một lát, chờ sắp giữa trưa chàng kêu ta dậy nấu cơm nha.”
Bùi Cẩm Triều nghe tiếng, gác sách trong tay lên bàn, đứng dậy ra tới, nhìn sắc mặt Đường Mẫn hồng dị thường, tiến lên sờ sờ trán nàng: “Có phải rất mệt hay không?”
“Không sao, biểu ca không cần lo lắng, đừng quên kêu ta dậy nấu cơm là được.” Nàng hơi không được tự nhiên đứng lên, đi vào nội thất: “Biểu ca tiếp tục đọc sách đi.”
Bùi Cẩm Triều tuyệt đối sẽ không ban ngày tuyên da^ʍ, nhìn thấy Đường Mẫn nằm xuống, thực mau hơi thở đều đều, hắn biết nàng tất nhiên là mệt lắm rồi.
Tiến lên kéo chăn mỏng đắp cho nàng, sau đó đóng nửa phiến cửa sổ, lúc này mới một lần nữa trở lại thư phòng đọc sách.
Từ lúc hắn chết, vinh quang kiếp trước đều tan thành mây khói, mà thù hận lại không cách nào đi xa.
Hắn nghĩ chờ năm nay thân mình điều dưỡng khỏe hơn chút, sang năm sẽ tham gia thi đồng sinh.
Đại Vinh khoa cử không phải con đường nhập sĩ duy nhất, nếu có thể có đủ chỗ tốt đả động quan viên Lại Bộ, hoàn toàn có thể đi con đường khác.
Nhưng cách làm này rất nguy hiểm, trừ phi sau khi nhập sĩ cẩn trọng, nếu không phàm là đi sai bước, tin tức mua quan bị tiết lộ, chờ đợi ngươi chính là rơi đầu.
Ở Đại Vinh đồng sinh trên dưới hai mươi tuổi tự nhiên rất nhiều, thậm chí có người đọc sách bốn năm chục tuổi còn vắt hết óc thi đồng sinh.
Đối với Bùi Cẩm Triều, thi cử là vô cùng đơn giản, chỉ cần hắn nguyện ý, một đường bắt lấy Trạng Nguyên cũng không khó.
Ngẩng đầu xuyên thấu qua rèm trướng, nhìn Đường Mẫn nằm trên giường, cảm tình dành cho nàng có chút phức tạp.
Dĩ vãng cũng chỉ là biểu ca biểu muội, so với người xa lạ cũng quen thuộc không bao nhiêu, mà nay lập tức trở thành thê tử của hắn, về sau tất nhiên chính là trách nhiệm của hắn.
Đặc biệt dưới tình huống hắn bị đại phu phán sống không quá hai mươi tuổi, vẫn như cũ khoác áo cưới gả qua đây, Bùi Cẩm Triều vẫn rất bội phục nàng.
Tương lai của hắn gắn liền với gió tanh mưa máu, hy vọng đến lúc đó nàng có thể thừa nhận được.