Sau khi bị anh rể điên cuồng gian da^ʍ trong xe, Thẩm Gia Kỳ vẫn luôn trốn tránh anh, biết rõ mình có lỗi với chị gái, nhưng mỗi lần dươиɠ ѵậŧ anh rể tiến vào, rồi lại sướиɠ như vậy, làm cơ thể dâʍ đãиɠ của cô không khống chế được mà phát da^ʍ đón hùa, cô cảm thấy mình giống một kỹ nữ độc ác.
Cơ thể cô vốn dĩ đã mẫn cảm, còn bị đại dươиɠ ѵậŧ của anh rể khai phá, thực tủy biết vị, một ngày không bị thao liền ngứa đến đứng ngồi không yên, nước da^ʍ chảy không ngừng.
Cứ như vậy, cô bị sự cơ khát của cơ thể cùng cảm giác tội lỗi mâu thuẫn dày vò đến cuối tuần.
Cuối tuần này, Thẫm Tĩnh đề nghị muốn dẫn Thẩm Gia Kỳ đi leo núi, nói là thân thể cô không tốt, chắc chắn là do thiếu rèn luyện, Thẩm Gia Kỳ từ chối không được, chỉ có thể thuận theo, chị gái vẫn luôn là người quan tâm mình nhất.
Lương Thiệu Dương vẫn luôn đóng vai người chồng tốt, tự nhiên cũng không có dị nghị, vô cùng thân sĩ mà gọi xe cho hai chị em, cũng phân phó trợ lý nhanh chóng chuẩn bị đồ leo núi thật tốt.
Sau khi mọi người thay đồ xong thì liền lên xe, Lương Thiệu Dương tự mình lái xe, Thẫm Tĩnh ngồi ở ghế phó lái, Thẩm Gia Kỳ tự giác xuống phía sau, sợ anh rể lại giống như lần trước, lớn gan lớn mật mà làm cô ở trong xe.
Lần này Lương Thiệu Dương không tiếp tục uy hϊếp cô, thậm chí còn không liếc nhìn cô lần nào khiến cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì là cuối tuần, người leo núi rất nhiều, Thẩm Gia Kỳ vẫn luôn đi bên trái Thẩm Tĩnh, cách anh rể rất xa, sợ anh lại ở trước công chúng làm ra chuyện gì khác người.
Lương Thiệu Dương tự nhiên cũng cảm giác được Thẩm Gia Kỳ đang phòng bị, nhưng anh kiềm chế rất tốt, một chút cũng không nhìn ra trên mặt anh đang suy nghĩ cái gì, chỉ hơi hơi mỉm cười, thoạt nhìn rất trầm ổn đáng tin cậy.
Thẩm Gia Kỳ dọc theo đường đi thấy anh rể không làm gì, suy nghĩ liệu có phải cuối cùng anh cũng có lương tâm, buông tha cho mình...... Nhìn chị gái cùng anh rể ân ái, Thẩm Gia Kỳ cuối cùng cũng buông lỏng sự đề phòng.
Đúng lúc này, Lương Thiệu Dương bỗng nhiên chú ý tới đôi tình nhân đang đi phía trước, nói với Thẩm Tĩnh: "Em xem, đó có phải Trần Nhân hay không, nhưng mà, vị đi bên cạnh chẳng lẽ lại là bạn trai cô ấy sao?"
Thẩm Tĩnh nghe thấy cái tên này, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Trần... Trần nhân? Sao cô ấy lại ở đây?"
Thẩm Gia Kỳ biết Trần Nhân, cô ấy là bạn thân của chị hai thời đại học, tình cảm của hai người vô cùng tốt.
"Thì ra là cô ấy đã về nước, em cùng cô ấy, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói đi." Lương Thiệu Dương ôn hòa săn sóc mà nói, ánh mắt khẽ nhúc nhích, thần sắc có ý ám chỉ, " Lần trước hai ngươi còn rất nhiều lời còn chưa nói xong mà, không phải sao?"
"À...... Đúng, em, em qua kia tìm cô ấy tâm sự, một lát liền trở về."
Thẩm Tĩnh nhìn về phía Trần Nhân cùng bạn trai thân thiết vui đùa ầm ĩ, biểu tình tựa hồ trở nên có chút cứng đờ, biểu cảm không giống như lâu ngày gặp lại bạn thân.
Thẩm Gia Kỳ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không đoán được chị gái cùng cô bạn thân này rốt cuộc có chuyện xưa gì.
Thẩm Tĩnh bước nhanh đi đến bên người Trần Nhân, Trần Nhân cùng người đàn ông bên cạnh đang ve vãn đánh yêu, vừa nhấc đầu nhìn thấy cô (Thẩm Tĩnh) đi tới, cũng lập tức kinh ngạc: "Thẩm Tĩnh, trùng hợp vậy, cậu cũng tới leo núi à......"
"Đúng vậy."
Thẩm Tĩnh sắc mặt khó coi mà cười cười, chào hỏi cùng người đàn ông bên cạnh Trần Nhân, sau đó khẩn trương mà kéo tay áo Trần Nhân, lôi kéo cô ta xoay người đưa lưng về phía Lương Thiệu Dương, tới chỗ yên ắng rồi nhỏ giọng nói, "Nếu biết hôm nay các người tới đây chơi, mình sẽ không tới nơi này rồi, lúc nãy Lương Thiệu Dương nhìn thấy hai người, còn hỏi người bên cạnh có phải bạn trai cậu hay không, chủ động bảo mình tới tìm cậu nói chuyện, mình cảm giác...... Cậu nghĩ anh ấy có thể hoài nghi chuyện của chúng ta không?"
Trần Nhân ngẩn ra, chợt an ủi mà vỗ vỗ bả vai cô: "Thẩm Tĩnh, cậu không cần suy nghĩ nhiều quá, Lương Thiệu Dương đã cùng cậu kết hôn, còn đối tốt với cậu như vậy, cậu chỉ cần nỗ lực sinh cho anh ta một nhóc bụ bẫm, sớm muộn gì thể xác và tâm hồn của anh ta đều thuộc về cậu."
"Nhưng mà, mình vẫn luôn cảm thấy, năm đó chúng ta diễn không giống như vậy...... Bây giờ, anh ấy lại thấy được cậu đi cùng bạn trai, khó tránh khỏi sẽ phát sinh nghi ngờ! Làm sao bây giờ, nếu bị anh ấy phát hiện......" Thẩm Tĩnh lo lắng nói.
Trần Nhân nhún nhún vai: "Vậy cậu giải thích rằng mình là người song tính đi! Loại nữ sinh làm nghệ thuật giống mình là người song tính cũng có gì lạ đâu......"
(Song tính ở đây ý là thích cả nam lẫn nữ á nha mọi người, tui không biết dùng từ gì hết nên giữ nguyên song tính á)
Từ xa nhìn Thẩm Tĩnh cùng Trần Nhân đang thì thầm to nhỏ, nụ cười ở khóe miệng Lương Thiệu Dương dần dần có chút thay đổi, nhưng khi anh mắt chuyển tới bên Thẩm Gia Kỳ thì vẫn là anh rễ ba tốt như cũ: "Chị gái em chắc chút nữa mới có thể trở về, Gia Kỳ, anh dẫn em đi ngắm phong cảnh ở đường nhỏ kia nha, ngọn núi này tuy rằng không lớn, nhưng lại có không ít cảnh để ngắm."
Thẩm Gia Kỳ cẩn thận đánh giá anh rể, không nhìn thấy ác ý, nhưng vẫn sợ hãi: "Không cần đâu, em đứng đây chờ chị ấy là được rồi."
Nhưng mà, Lương Thiệu Dương nhìn thì thái độ ôn hòa, lại không chấp nhận lời cự tuyệt của cô, giữ chặt cô đi tới đường núi bên kia, nhưng mà trong mắt những người xung quanh, anh chỉ như thân sĩ mà đi trước dẫn đường, còn thường kéo Thẩm Gia Kỳ một chút, không có động tác mờ ám gì.
Càng đi sâu vào trong, sương mù càng ngày càng đậm, mây đen kéo đến, rêu xanh trên đá lót đường ẩm ướt.
Đám mây đen kéo qua đỉnh núi, có cảm giác như sắp mưa.
Mắt thấy du khách xung quanh càng ngày càng ít, Thẩm Gia Kỳ càng thêm lo lắng nói: "Còn chưa tới nữa nữa hả anh? Người càng ngày càng ít, em sợ không an toàn."
"Đừng nóng vội, anh dẫn em đi xem thứ này, bảo đảm trước kia em tuyệt đối chưa từng thấy qua, thứ tốt không phải đều ở chỗ không ai biết đến sao?" Lương Thiệu Dương thấy Thẩm Gia Kỳ muốn trở về, tay càng thêm dùng sức mà kéo chặt cô.