Quả nhiên không phụ kỳ vọng của anh, sắc mặt Thẩm Gia Kỳ thay đổi, cô nhanh chóng dời tầm mắt đi, vốn dĩ sắc mặt hồng thuận do qυầи ɭóŧ cọ xát có xu thế trắng bệch lên.
Thẩm Tĩnh thấy thần sắc em gái biến đổi, cho rằng cô lại có chỗ nào không thoải mái, nhanh chóng hỏi: "Làm sao vậy? Sắc mặt không tốt? Cảm mạo còn chưa đỡ sao?" Nói xong còn muốn đi lại sờ sờ trán Thẩm Gia Kỳ.
Thẩm Gia Kỳ nào dám để chị gái lại đây thấy cảnh tượng này, vì thế mau chóng giải thích nói: "Không có không có, chỉ là nhớ tới lá hoa của chị có chút vàng, có phải bị sâu không?"
Thẩm Tĩnh vừa nghe, quả nhiên bị dời lực chú ý đi, gật gật đầu nói: "Cũng có khả năng, em ăn trước đi, chị vừa tra thấy, nếu là thật có sâu, thì phải đi mua thuốc thật sớm mới được."
Nói xong cúi đầu tra tư liệu nổi lên.
Thẩm Gia Kỳ lúc này mới hơi chút lấy lại bình tĩnh, nhưng cô không biết đối mặt với anh rể thế nào, vì thế chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.
Lương Thiệu Dương đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô em vợ ngây thơ này, anh cố ý cầm lấy chiếc đũa, ném xuống chân, sau đó vờ như không cẩn thận rồi liếc nhìn Thẩm Gia Kỳ: "Ai, chiếc đũa không cẩn thận rớt xuống rồi, Gia Kỳ có thể giúp anh rể nhặt không?"
Anh rể khốn kiếp! Còn chơi trò nhặt đũa! Anh ta xem mình là Phan Kim Liên sao?!
Thẩm Gia Kỳ cảm thấy thẹn, cũng chỉ có thể không tình nguyện mà đứng dậy, ngồi xổm xuống chui vào dưới bàn nhặt chiếc đũa.
Không nghĩ tới cô ngồi xuống rồi lại không đứng dậy được nữa, anh rể từ phía trên hung hăng đè đầu cô lại, không cho cô đứng dậy.
Lương Thiệu Dương cúi đầu, nhìn Thẩm Gia Kỳ miệng cong lên tà ác cười: "Tìm không ra phải không? Có khả năng là lăn tới chỗ khác rồi đó, phiền em tìm lại rồi."
Thẩm Gia Kỳ không dám dùng sức giãy giụa, cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt dò hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì?
Làm gì? Này còn cần phải nói sao? Lương Thiệu Dương dùng tay nâng cằm Thẩm Gia Kỳ, đem dươиɠ ѵậŧ thô cứng tiến đến bên môi Thẩm Gia Kỳ, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Thẩm Gia Kỳ không dám tin mà nhìn về phía anh rể, sợ tới mức cả người tê dại, cô không nghĩ anh rể sẽ to gan như vậy, làm trò xuống tay với mình trước mặt chị gái.
Viên đại qυყ đầυ kia đang ở chọc trên khóe môi Thẩm Gia Kỳ, đem dâʍ ɖị©ɧ đều bôi lên môi cô, thật rõ ràng là anh rể đang có ý thúc giục, Thẩm Gia Kỳ không muốn như vậy, nhưng anh rể hơi hơi nâng dươиɠ ѵậŧ lên, ý bảo Thẩm Gia Kỳ: Chị gái em đang ở đối diện, em muốn để anh làm động tác lớn để cô ấy biết?
Thẩm Gia Kỳ đương nhiên không muốn để chị gái biết, vì thế cô chỉ có thể hé miệng, ngoan ngoãn ngậm qυყ đầυ vào trong miệng.
Động tác rất không thuần thục, chỉ biết ngậm vào, Lương Thiệu Dương lạnh mặt, dùng khẩu hình miệng nói với cô: Liếʍ, hút, đem nó hầu hạ thoải mái, anh liền cho em đứng dậy.
Nghĩ tới chị gái đang bận tâm đám hoa cỏ, Thẩm Gia Kỳ nhắm mắt, nhận mệnh mà dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vây quanh qυყ đầυ liếʍ một vòng, sau đó thật cẩn thận bú ʍúŧ, sợ phát ra tiếng.
Thẩm Gia Kỳ tinh thần khẩn trương cao độ, một bên môi lưỡi cùng sử dụng hầu hạ dươиɠ ѵậŧ anh rể, một bên lo lắng bị chị gái phát hiện. Dươиɠ ѵậŧ càng ngày càng cứng, chậm rãi mà thọc vào rút ra trong miệng Thẩm Gia Kỳ, đem khoang miệng cô căng đến tràn đầy.
Lương Thiệu Dương vừa lòng mà thở hổn hển, duỗi tay vào trong móc ra một vật giống chìa khóa xe, đem chốt mở đến lớn nhất, đồng thời đột nhiên đem dươиɠ ѵậŧ cắm thật mạnh vào miệng Thẩm Gia Kỳ, suýt chút thì đâm tới cổ họng.
Thẩm Gia Kỳ vốn dĩ còn đang chuyên chú, không nghĩ tới sợi dây thừng dưới hoa huyệt đột nhiên cọ xát tới viên thịt nhỏ của cô! Cô không chút phòng bị muốn kêu ra tới, lại bị dươиɠ ѵậŧ đột nhiên đâm tới họng ngăn chặn, lần này cô bị nghẹn đến trợn trắng mắt, cổ họng run rẩy hung hăng hút qυყ đầυ một cái!
Đùi anh rễ cứng đờ một chút, chờ Thẩm Gia Kỳ qua lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mới thoáng rời khỏi.
Thẩm Gia Kỳ đặt tay trên đùi anh rể nhịn không được co rút lại, phía dưới...... Sợi dây thừng kia không chút lưu tình nào mà cọ xát thịt non đã ướt nóng trơn trượt, còn thường cọ qua cúc huyệt non mềm.
Trải qua một đêm kịch liệt hoa huyệt vẫn còn sưng, căn bản không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đã vậy còn bị dây thừng cọ xát, thật giống như bị trăm con kiến cắn, nước da^ʍ chảy lênh láng hoàn toàn thấm ướt qυầи ɭóŧ, dây thừng đã bị dâʍ ɖị©ɧ thấm vào trở nên đỡ khô khốc hơn, cọ xát cũng trở nên mượt mà hơn.
Chóp mũi tràn ngập hơi thở nam tính của anh rể, hạ thân lại gặp kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, thân thể quá mức mẫn cảm tiến vào trạng thái tốt nhất để làʍ t̠ìиɦ, đầṳ ѵú động dục mà cương cứng cọ xát vào nội y vô cùng khó chịu, khóe mắt phiếm hồng bị buộc chảy nước mắt, nhu nhược đáng thương.
Lương Thiệu Dương vô cùng hài lòng nhìn cảnh tượng này, anh một bên ấn đầu Thẩm Gia Kỳ cưỡng ép cái miệng nhỏ của cô tiếp tục phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ, một bên dùng đầu gối cọ đầṳ ѵú dâʍ đãиɠ của cô em vợ, vải quần tây cứng cáp đem núʍ ѵú áp vào lại lên xuống cọ xát, cọ đến núʍ ѵú Thẩm Gia Kỳ vừa ngứa lại vừa đau, đồng thời hoa
huyệt bị dây thừng gian da^ʍ đến chảy nước da^ʍ quá độ, âm đế mẫn cảm sớm đã động dục cứng lên, cô chỉ có thể đáng thương mà ngửa đầu cầu xin anh rễ, đôi mắt long lanh đầy nước mắt.
—— Anh rể, mau dừng lại đi, cầu xin anh, không được, cô chịu không nổi, cái miệng nhỏ bị dươиɠ ѵậŧ thao phá, đầṳ ѵú dâʍ đãиɠ thật ngứa, tiểu huyệt lại chảy nước như lũ lụt, cô thật sự không chịu được......