Tỷ Phu

Chương 17: Bị bắt mặc Qυầи ᒪót dây thừng

Gió đêm thổi vào cửa sổ, Lương Thiệu Dương đang đứng trước rèm cửa.

Thẩm Gia Kỳ vẫn luôn mê mang mà hai mắt nửa mở, phảng phất như đã mơ mơ màng màng mất đi tri giác, Lương Thiệu Dương tới gần giường cúi người hôn lên mặt cô, liền đứng dậy rời đi.

Tay nhỏ Thẩm Gia Kỳ lập tức từ trong chăn vươn tới, kéo anh lại.

"Anh rể......" Tầm mắt Thẩm Gia Kỳ dời về phía anh, khóc nói, "Lần này là lần cuối cùng, sau này, chúng ta đừng bao giờ phát sinh quan hệ nữa, thật sự không thể."

Sau một đêm tình cảm mãnh liệt, Thẩm Gia Kỳ vô cùng hối hận, cõi lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi, khóc lóc cầu xin anh rễ sau này không bao giờ phát sinh quan hệ nữa.

Nhưng Lương Thiệu Dương chỉ sờ sờ đầu cô, trong bóng đêm mơ hồ lộ ra ý cười, không tỏ ý kiến, chỉ nói: "Gia Kỳ ngốc." Dứt lời liền rời khỏi phòng.

Thẩm Gia Kỳ cho rằng anh rể đây là buông tha mình.

Nhưng mà, sáng hôm sau, sau khi Thẩm gia kỳ tỉnh lại, hoảng sợ nhìn thấy trên gối đặt một cái...... Không thể gọi là qυầи ɭóŧ, phần vải phía dưới gần như là một sợi dây thừng thô ráp.

Mở ra điện thoại ra, nhìn tin nhắn anh rể tới —— cô em vợ dâʍ đãиɠ, quà anh rể cho em đó, thích không? Mặc vào đi, tôi sẽ kiểm tra, nếu hôm nay phát hiện em không mặc qυầи ɭóŧ này, tôi sẽ đem video em đêm qua ở dưới thân tôi dâʍ đãиɠ cho chị hai em xem.

Thẩm Gia Kỳ cả người run lên, tay chân lạnh băng, bây giờ cô mới hiểu ra, cho rằng anh rể tà ác buông tha mình, thật là quá ngây thơ rồi.

Từng câu từng chữ anh rể đe dọa làm cô sợ hãi đến phát lạnh, đồng thời làm tiểu huyệt dâʍ đãиɠ có chút ướŧ áŧ nóng lên, không biết xấu hổ mà nhớ lại cảnh tối qua bị anh rể mạnh mẽ thao.

Cô nỗ lực không thèm nghĩ tới dươиɠ ѵậŧ anh rể, tay run rẩy cởϊ qυầи lót mình ra, mặc vào cái qυầи ɭóŧ dây thừng kia.

Vừa mặc vào, dây thừng dưới háng liền gắt gao mà thít chặt hoa huyệt bị làm sưng tối qua, làm cô nhớ tới xúc cảm khi bị ngón tay thô lệ hữu lực xâm phạm, kẹp đến da^ʍ huyệt vừa đau vừa ngứa, một luồng nước da^ʍ lập tức thẩm thấu ra, làm ướt dây thừng.

Cô đứng lên, hai chân nhũn ra run rẩy, nhịn không được "A" mà dâʍ đãиɠ kêu một tiếng, âm thanh da^ʍ đến mức làm cô đỏ mặt, thật muốn lập tức cởϊ qυầи lót này ra, nhưng mà, nhớ lời anh rể uy hϊếp, cô biết rõ cô chỉ có thể mặc cái qυầи ɭóŧ này đi ra ngoài.

Cô miễn cưỡng mặc quần ngoài vào, mỗi lần động đậy, đặc biệt là lúc bước đi, dây thừng kia cọ xát miệng huyệt, thật giống như ngón tay anh rể đang ở dưới nghiền nát l*n da^ʍ, từng luồng nước da^ʍ đầm đìa mà chảy ra, mỗi một bước đều cọ đến hai chân cô nhũn ra, cảm giác tê dại chạy từ sống lưng thẳng tới đại não, hoa huyệt sưng đỏ càng ngày càng ngứa, càng ngày càng thèm khát, lại chỉ có thể nỗ lực kẹp chặt hai chân, gian nan bước khỏi phòng ngủ đi ăn bữa sáng.

Một đường bị dây thừng căng chặt cọ, thật vất vả mới miễn cưỡng tới được phòng ăn, lúc này Thẩm Gia Kỳ đã hai má đỏ bừng, trán đổ mồ hôi, cô giơ tay xoa xoa, chân mềm ngồi trên ghế thở phào một hơi.

Dây thừng thô ráp đã ấn thật sâu vào l*n nhỏ, Thẩm Gia Kỳ chỉ có thể hơi hơi mở chân ra để giảm bớt cảm giác tê ngứa.

Vừa lúc Thẩm Tĩnh đang bưng sữa bò tới, nếu là ngày thường, Thẩm Gia Kỳ nhất định sẽ đứng dậy đi qua nhận lấy đồ vật trong tay chị gái, nhưng bây giờ cô thật sự là lực bất tòng tâm, sợ tới gần thì chị gái sẽ phát hiện khác thường.

"Tối hôm qua ngủ ngon không? Chị thấy sắc mặt em hồng hào hơn không ít." Thẩm Tĩnh một bên dịu dàng mà quan tâm em gái, một bên hướng toilet hô: "Lương Thiệu Dương, tới ăn cơm."

Thẩm Gia Kỳ vốn còn tính trả lời chị gái, nhưng vừa nghe đến tên anh rể liền không được tự nhiên, chỉ nhỏ giọng mà "Vâng" một tiếng.

Lương Thiệu Dương đổi một bộ quần áo, vẫn như cũ là dáng vẻ tinh anh kia, tóc hơi ngắn hất ra phía sau, lộ ra vầng trán no đủ cùng hai mắt tràn ngập tính xâm lược.

Anh vẫn như cũ ngồi cạnh Thẩm Gia Kỳ, Thẩm Tĩnh ngồi đối diện.

Thẩm Gia Kỳ từ lúc Lương Thiệu Dương lại ngồi liền cứng đờ cả người, bàn tay đặt dưới bàn tự giác nắm chặt, cô trộm nhìn chị gái, chị gái còn đang dịu dàng mà múc cháo cho anh rể.

Lương Thiệu Dương ý vị thâm trường mà nhìn Thẩm Gia Kỳ nói: "Nghỉ ngơi có khỏe không? Chị hai em rất lo lắng đó."

Thẩm Gia Kỳ nhỏ giọng nói: "Rất... Rất tốt." Lòng cô tràn đầy thấp thỏm, không biết khi nào anh rể sẽ kiểm tra qυầи ɭóŧ mình.

Thẩm Tĩnh thấy hai người ở chung hài hòa, tất nhiên cũng rất vui vẻ, đem cháo đặt trước mặt Thẩm Gia Kỳ, vừa trò chuyện vừa nhìn điện thoại, nói đến hoa cô trồng bị bệnh thì nên xử lý thế nào.

Thẩm Gia Kỳ chú tâm mà nghe chị gái nói chuyện, nỗ lực xem nhẹ hạ thân đang không khoẻ, vừa lúc cô cho rằng bữa cơm này có thể bình an kết thúc thì chân nhỏ dưới bàn lại bị anh rể nhẹ nhàng cọ một chút.

Thẩm Gia Kỳ sửng sốt, quay mặt nhìn về phía anh rể, lại phát hiện anh rể đang nhìn mình cười mờ ám, tầm mắt hạ xuống, nháy mắt cô liền khϊếp sợ, anh rễ vậy mà dám kéo khóa quần tây của mình dưới bàn ăn, cũng không sợ bị chị gái nhìn thấy, dươиɠ ѵậŧ đêm qua đã hành hạ mình đang dựng thẳng, như đang phấn khởi mà chào hỏi cô, trên qυყ đầυ đã chảy ra chất lỏng sáng lấp lánh, mà tay anh rễ đang đặt lên chính dươиɠ ѵậŧ của mình, nhẹ nhàng sục với biên độ nhỏ!

Lương Thiệu Dương chính là cố ý, anh biết cô em vợ nhà mình da mặt mỏng nên cố tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ để cô lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.