Lương Thiệu Dương tà ác mà cười lạnh một tiếng, sao lại trở về nhanh như vậy, hắn còn chưa làm đ* nhỏ dưới thân này đủ đâu. Gian da^ʍ không lập tức dừng lại mà là tiếp tục lấy tư thế trẻ con xi tiểu ôm Thẩm Gia Kỳ vào phòng ngủ, gấp đến không chờ nổi mà đem cô đè ở trên giường.
"Thao nát l*n da^ʍ này!" Anh rễ hung hăng gầm nhẹ, eo như được gắn động cơ không hề tiết chế mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ đưa đẩy, giống như không làm chết Thẩm Gia Kỳ dưới thân là không bỏ qua.
Cự vật lần lượt hung mãnh mà đâm tới hoa tâm, hưởng thụ cảm giác mãnh liệt làm Thẩm Gia Kỳ run rẩy ôm chặt anh, hoa huyệt co rút.
"Sướиɠ như vậy sao, đều run rẩy, tao huyệt đừng cắn chặt như vậy! Tao hóa, em muốn kẹp chết anh sao!"
"A...... Đừng làm...... Em không được...... Hơn nữa chị hai...... A... Đã trở lại nha." Thẩm Gia Kỳ cả người mềm mại, tao huyệt đang khẩn trương co rút mà liếʍ mυ'ŧ đại dươиɠ ѵậŧ.
Cô bị cự vật hung hăng thọc vào rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuôi từ háng, từng đợt kɧoáı ©ảʍ như dòng điện tê dại lan tràn khắp toàn thân. Anh rể cầm du͙© vọиɠ thô to của mình, hoàn toàn không ý muốn dừng lại, ngược lại càng thêm hung ác mà lần lượt đâm thọc, cự vật nguyên cây hoàn toàn đi vào, mãnh liệt mà va chạm hoa huyệt, mị thịt sưng đỏ bị thao đến lộ ra, va chạm từng đợt từng đợt khiến kɧoáı ©ảʍ đến cực đại, tốc độ thọc vào rút ra ngày càng nhanh, nhục huyệt nịnh nọt đón hùa phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ trong cơ thể.
"A ~ a Anh rể ~ không thể ~ chị hai đã trở lại ~ mau dừng lại ~" Thẩm Gia Kỳ giang rộng hai chân, vừa bị thao đến đong đưa vừa cảm thấy thẹn mà khóc kêu.
Dâʍ ɖị©ɧ càng chảy càng nhiều, tầng tầng lớp lớp thịt mềm nháy mắt cắn chặt, mị thịt lúc đóng lúc mở co rút, có một cổ dâʍ ɖị©ɧ cực đại muốn dâng lên mà đi ra.
"A... Cắm chết em!! Bắn cho em!! Tϊиɧ ɖϊ©h͙! Đều cho em!!! A......"
Trong nháy mắt, côn ŧᏂịŧ hung hăng mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa nồng đậm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng từng luồng rót đầy sâu trong hoa huyệt, Thẩm Gia Kỳ bụng nhỏ phảng phất như bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đến hơi hơi trướng lên, cùng lúc anh rể bắn tinh, Thẩm Gia Kỳ cũng thực mau bị cảm giác tê dại tập kích toàn thân, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu theo mật nước cuồng lưu mà phun ra ngoài, nhục huyệt cao trào, mị thịt cắn chặt, dâʍ ŧᏂủy̠ ào ạt mà tưới lên đại dươиɠ ѵậŧ.
"Ở trong nhà chị gái bị anh rể làm bắn tới cao trào, em nói xem em có phải là đ* nhỏ dâʍ đãиɠ không?"
Hai người cùng nhau cao trào, trong não trống rỗng như có pháo hoa bắn toé, Thẩm Gia Kỳ thở hổn hển dục tiên dục tử.
Lúc này, âm thanh Thẩm Tĩnh gõ cửa đột nhiên vang lên: "Ông xã, em không mang chìa khóa, mau mở cửa giúp em."
Thẩm Gia Kỳ sợ tới mức cả người run lên, anh rể lại không chút hoang mang mà mặc quần, sửa soạn bản thân một phen, sau đó ra ngoài đem quần áo Thẩm Gia Kỳ vào ném cho cô: "Tiểu dâʍ đãиɠ, chút nữa lại tiếp tục làm em." Nói xong không đợi Thẩm Gia Kỳ đáp lời, liền đóng cửa đi ra ngoài mở cửa cho Thẩm Tĩnh.
"Em gái em đâu?"
Thẩm Tĩnh vào nhà không thấy Thẩm Gia Kỳ, kinh ngạc hỏi Lương Thiệu Dương, Lương Thiệu Dương tiếp nhận thuốc trong tay cô, nghiêm trang nói: "Anh thấy em ấy không thoải mái nên bảo em ấy về phòng nghỉ ngơi rồi. Thuốc đưa anh đi, để anh đem vào cho."
"Ai, đứa em này của em thân thể không tốt lắm, anh yêu, thật là vất vả anh chăm sóc em ấy." Thẩm Tĩnh không ý thức được có gì không thích hợp, duỗi tay liền đem thuốc đưa cho Lương Thiệu Dương, ôm anh thân mật mà hôn một cái.
Lương Thiệu Dương vào phòng đưa thuốc trị cảm cho Thẩm Gia Kỳ, Thẩm Tĩnh đi theo đến, thấy Thẩm Gia Kỳ quấn chặt chăn cuộn tròn trên giường, trên má trắng nõn ửng hồng lại tràn đầy mồ hôi, tức khắc vô cùng quan tâm lo lắng.
" Sao mặt lại đỏ đến như vậy?" Thẫm Tĩnh vội vàng ngồi xuống ở đầu giường, duỗi tay đυ.ng vào cái trán của cô, "Có phải trên đường đi bị gió thổi lạnh không? Phát sốt hửm? Sờ trán lại không nóng lắm......"
Thẩm Gia Kỳ cảm thấy thẹn mà cúi đầu không dám nhìn chị gái, cô làm sao dám nói, cô hoàn toàn không có cảm mạo, mà là bị anh rễ vừa rồi thao nên mặt mới đỏ như vậy, bây giờ tiểu huyệt giữa hai chân sưng đỏ đau nhức còn kẹp tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh rễ bắn vào, nhắc nhở cô vừa rồi mãnh liệt đến nhường nào.
"Chị hai, em không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được rồi." Thẩm Gia Kỳ thấp giọng ngập ngừng, nhịn không được ngước mắt run rẩy mà liếc nhìn anh rễ một cái, người đàn ông vừa mới hung mãnh ôm cô tàn nhẫn thao, hiện tại đã quần áo chỉnh tề, lại biến trở về thành người chồng mẫu mực, rót một ly nước ấm đưa qua, nghiêm trang mà nói với chị gái, "Anh thấy Gia Kỳ chính là phát tao ( sốt ), để em ấy uống thuốc rồi nằm một lát đi, bà xã, anh đi lau bàn rửa chén trước đây."
"Ừm." Chị gái hoàn toàn không phát hiện chồng mình có chút dị thường, tiếp theo lại quan tâm Thẩm Gia Kỳ vài câu, thấy cô thực sự không sao, lúc này mới rời khỏi phòng ngủ để cô nghỉ ngơi.