Tỷ Phu

Chương 8: Nói chuyện rõ ràng

Chị gái vừa mới đi, Thẩm Gia Kỳ liền nhịn không được mà đem mặt vùi vào trong chăn khóc, làm sao bây giờ, lúc trước cô thấy anh rể đối xử với mình có chút không thích hợp nên tiểu tâm đề phòng vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không tránh thoát được, bây giờ bị anh rể cưỡиɠ ɧϊếp trong nhà chị hai, còn bị cưỡиɠ ɧϊếp đến sướиɠ như vậy, sướиɠ đến mức lần đầu tiên cảm nhận được cao trào kịch liệt như vậy, sau này cô còn mặt mũi nào mà nhìn chị hai nữa......

Đang lúc Thẩm Gia Kỳ đau buồn tự trách, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Lương Thiệu Dương bước vào.

Thẩm Gia Kỳ sợ tới mức lập tức trùm chăn lên: "Anh đừng tới đây, đi ra ngoài......"

Lương Thiệu Dương ngồi xuống mép giường, cười lạnh một tiếng, ôm lấy nàng bả vai đem cô kéo vào trong l*иg ngực, âm thanh trầm thấp từ bên tai rót vào: “Vừa nãy còn bẻ tao huyệt ra cầu anh rể thao mà, bây giờ còn giả bộ làm gì, hửm?" Nói xong Lương Thiệu Dương cúi đầu hít một hơi thật trên cổ cô, vừa lòng với mùi thơm trên cơ thể cô, lập tức tình ý dạt dào, bàn tay liền dồn dập mà vén vạt áo vói vào nội y cô, vuốt ve đầṳ ѵú no đủ.

Thẩm Gia Kỳ bị bàn tay anh rễ niết đến phát da^ʍ, kẹp chặt tiểu huyệt ngứa ngáy, dùng hết toàn bộ lý trí liều mạng đẩy anh ra, miệng nhỏ giọng khóc kêu: "Không cần! Cầu xin anh buông tha em đi, anh rể không thể làm chuyện có lỗi với chị hai được......"

Lương Thiệu Dương nhìn bộ dáng đáng thương của mỹ nhân, đột nhiên dừng động tác, thu hồi tay, trên gương mặt anh tuấn lộ ra ý cười dịu dàng, nắm cằm Thẩm Gia Kỳ cúi đầu hôn lên môi đỏ, từ môi một đường hôn đến sau tai, cảm nhận được người trong lòng ngực đang run rẩy, anh một bên liếʍ hôn tai mẫn cảm, gặm cắn vành tai bạch ngọc, một bên hơi thở ấm áp giọng khàn khàn nói: "Được, anh rể biết Gia Kỳ là đứa bé ngoan, Gia Kỳ đừng tự trách, đều là do anh rể nhất thời tϊиɧ ŧяùиɠ lên não mới phạm sai, thật xin lỗi."

Thẩm Gia Kỳ không dám tin mà mở to hai mắt nhìn về phía Lương Thiệu Dương, vừa rồi thao cô anh rễ tà ác như vậy, vậy mà bây giờ lại dịu dàng nói lời xin lỗi?

Lương Thiệu Dương cười dịu dàng, nắm thật chặt tay cô, nói tiếp: "Gia Kỳ nói rất đúng, chúng ta không thể làm chuyện có lỗi với chị hai được, đều là anh rể sai, từ nay về sau anh rể tuyệt đối sẽ không quấy rầy Gia Kỳ nữa."

Dứt lời, môi Lương Thiệu Dương hướng tới gần đôi mắt, Thẩm Gia Kỳ nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm nhận cánh môi mềm mại của người đàn ông đang dừng trên mi mắt.

Trong nháy mắt, Lương Thiệu Dương đã buông cô ra, đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng.

Từ đây, Lương Thiệu Dương xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng không hề liếc nhìn Thẩm Gia Kỳ lần nào, Thẩm Gia Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà vật giữa hai chân kia được dươиɠ ѵậŧ lớn thao đến quá dễ chịu, lại không biết liêm sỉ mà khát vọng nhiều hơn, nhìn anh rể cùng chị gái ân ân ái ái, Thẩm Gia Kỳ quả thực chịu không nổi, nhanh chóng trở về trường học.

Nhưng mà, sau khi trở lại trường học, sự khát vọng trong cơ thể cô lại không giảm bớt mà ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng, toàn bộ tâm thần đều không yên, bạn cùng phòng đều trêu ghẹo cô có phải có đối tượng yêu thầm không.

Buổi tối tắt đèn nằm trên giường ký túc xá, cô liền nhịn không được mà nhớ lại tình cảnh bị anh rể thao làm, mồ hôi nóng ròng ròng cùng thân thể cường tráng của nam giới, hông đưa đẩy đại dươиɠ ѵậŧ, còn có âm thanh từ tính than nhẹ khi bị cô mυ'ŧ đến sướиɠ, tất cả càng khiến cho cô xuân tình mênh mông.

Cô khó nhịn mà kẹp chân, thậm chí đem ngón tay vói vào tiểu huyệt thọc vào rút ra, tới giảm bớt tính dục, nhưng mà tiểu huyệt căn bản không thỏa mãn với ngón tay tinh tế, càng sờ càng ngứa, dâʍ ŧᏂủy̠ càng ngày càng nhiều, mỗi ngày cô đều đến đổi ba bốn cái qυầи ɭóŧ, xấu hổ đến mức e sợ bạn học phát hiện dị thường.