Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
Lâm Bảo Bảo yên lặng ăn cơm trưa của mình.
Hai mắt của Đào Kim Miểu đỏ hồng, thất thần nhìn cô.
Mặc dù thời gian đứa nhỏ này ở Lâm gia cũng không nhiều, nhưng trên người của cô luôn có một loại khí chất an nhàn sung sướиɠ kiêu căng, giống như là tiểu thư nhà giàu được dạy dỗ cẩn thận, mỗi một cử chỉ hành động của cô đều chứa ưu nhã hàm súc không thua kém đứa những trẻ nhà giàu khác.
Trước khi quyết định gả cho Lâm Tử Tấn bà đã biết chồng mình có một đứa con gái con vợ trước, sau khi gả đi bà sẽ thành mẹ kế của cô gái nhỏ ấy. Lúc đó không phải bà không có do dự, nhưng Lâm Tử Tấn thật sự quá tốt, đẹp trai lại giàu có, là cao phú soái trong lòng của mỗi cô gái, cho dù đã ly hôn lại còn mang theo con vợ trước vướng víu cản trở nhưng các cô gái muốn gả cho hẳn vẫn không hề ít.
Đào Kim Miểu dù do dự nhưng lại thêm người trong nhà thúc đẩy nên bà đã quyết định thật nhanh sẽ kết hôn cho Lâm Tử Tấn.
Sau khi cưới bà và Lâm Tử Tấn cũng từng có một khoảng thời gian ngọt ngào, rất nhanh sau đó bà liền mang thai.
Từ khi kết hôn đến lúc mang thai sinh con, nhà bọn họ vẫn luôn chỉ có bà, chồng và đứa trẻ của hai người, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ hòa thuận. Con chồng trước luôn khiến bà lo lắng thì lại được đưa đến nhà bà ngoại của con bé từ trước khi hôn lễ bắt đầu, phảng phất như chồng bà đã quên đón con bé về.
Vì tư tâm của mình nên bà vẫn luôn không đề cập tới việc này, ngầm đồng ý việc đứa con gái riêng được nuôi ở bên ngoài.
Mãi tới khi con trai lớn được một tuổi thì chồng bà mới đưa con gái riêng về.
Nhưng mà kể cả có đem về thì thời gian Lâm Bảo Bảo ở lại Lâm gia cũng không nhiều, chỉ cần vào kỳ nghỉ con bé sẽ được người đón đi, người đón có thể là bà ngoại hoặc là Đàm gia ở thành phố Ngọc Châu, nghe nói đây là bạn tốt của vợ cũ của chồng bà.
Lâm Tử Tấn cũng không ngăn cản, tùy ý để bọn họ đem con gái đi, tựa như cũng chẳng hề quan tâm tới việc này.
Đào Kim Miểu cảm thấy như này kỳ thật rất tốt, chồng không thèm để ý tới con gái riêng, con gái riêng lại vẫn luôn không ở lại Lâm gia thời gian dài, chỉ có một nhà ba người bọn họ, bà người bọn họ mới giống một gia đình.
Mãi cho tới khi. . . Lần đầu tiên bà nhìn thấy vợ cũ của chồng mình.
Là một người đàn bà có dáng vẻ yếu đuối trong trắng như một gốc hoa hải đường, cần phải được người đàn ông nuôi dưỡng cẩn thận chăm sóc, chỉ cần yên tĩnh đứng ở một chỗ trông vô cùng tinh xảo xinh đẹp, khiến cho người ta nhịn không được nảy sinh lòng thương tiếc. Nhưng mà, điều không hợp với ngoại hình như hoa hải đường của mình, là cái tính cách khó chơi của bà ta.
Nói đơn giản bà ta là một cơn ác mộng.
Đã từng có một đoạn thời gian rất dài Đào Kim Miểu không muốn nhớ lại tình cảnh lúc Dương Ý Thư xuất hiện, cũng chính là lần duy nhất gặp nhau khiến chồng bà đem phân nửa tài sản chia cho con gái, giống như bù đắp, nhưng cũng giống như là vì Dương Ý Thư. . .
Đào Kim Miểu không muốn phân tích những cái này nhưng bà biết mình hết sức tức giận.
Dựa vào cái gì rõ ràng đều là con cái của Lâm gia mà Lâm Bảo Bảo được hẳn một nửa, hai đứa con của bà lại chỉ có thể nhặt lại những gì còn thừa của cô? Con của bà lại chính là những đứa trẻ trong giá thú hợp pháp, và cũng là con của Lâm Tử Tấn, chẳng lẽ không phải ông nên đối xử công bằng à?
Cho dù Đào Kim Miểu tức giận, nhưng quyết định của Lâm Tử Tấn không ai có thể thay đổi.
Trước giờ Lâm Tử Tấn vẫn luôn là người có chủ ý của mình, ý chí kiên định, việc gì đã quyết định thì sẽ kiên định không thay đổi, nếu không thì cũng không thể chỉ bằng khoảng thời gian ngắn đã có thể dốc sức làm nên đại gia nghiệp.
Lần đầu tiên Đào Kim Miểu sinh ra cảm giác hối hận vì đã coi thường vợ trước của Lâm Tử Tấn và đứa con gái riêng vướng víu, hối hận vì đã xem nhẹ trọng lượng của hai người đó trong lòng Lâm Tử Tấn. Bà luôn nghĩ rằng Lâm Tử Tấn ngầm cho phép người ngoài đón con gái đi là không hề để ý tới nó, đàn ông mà, ai chả có tư tưởng nối dõi tông đường, nên tất nhiên sẽ coi trọng con trai hơn.
Lúc ấy Đào Kim Miểu đã nghĩ dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, chỉ cần nuôi lớn rồi cho nó ít của hồi môn gả đi là xong chuyện.
Nào biết được mặc dù chỉ là một đứa con gái, nhưng lại có thể đoạt gia sản với con trai của bà.
Vì lý do này bà đã từng gây áp lực với chồng, thậm chí có một lần đã nháo tới mức muốn ly hôn.
Bà vẫn nhớ lúc đó chồng bà vô cùng bình tĩnh nói: "Nếu bà muốn ly hôn cũng được, tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng hai đứa con nhất định phải ở lại với tôi."
Đào Kim Miểu không rét mà run.
Cho tới bây giờ bà mới phát hiện mình không thấu được người đàn ông này, cho dù đã cùng cùng giường chung gối với ông ta mấy năm nay nhưng bà vẫn không thể nhìn thấu ông ta.
Đào Kim Miểu thất hồn lạc phách.
Thực ra bà cũng không muốn ly hôn, ly hôn chỉ là cái cớ để ép buộc ông ta thay đổi suy nghĩ, bà chỉ muốn tranh cho con mình nhiều hơn một chút.
Trong lòng bà thực ra là có người đàn ông này, mặc dù ban đầu cưới ông ta là bởi vì ông ta đẹp trai giàu có, nhưng chẳng phải đây cũng là một biểu hiện tình yêu sao?
Mãi cho đến khi cảm xúc của bà bình tĩnh lại, bà mới nghe được chồng bà nói một cách thản nhiên lạnh lùng: "Tôi của ngày hôm nay là bởi vì Ý Thư và Bảo Bảo, năm đó nếu không phải vì hai mẹ con bà ấy, tôi cũng sẽ không liều mạng làm việc, liều mạng kiếm tiền, tất cả những điều tôi làm là chỉ vì muốn cho hai mẹ con bà ấy một cuộc sống tốt nhất . . ."
Bởi vì muốn cho vợ và con gái yêu nhất trên đời một cuộc sống tốt nhất, nên ông đã không để tâm tới những điều hai người ấy cần, vợ cần một người chồng, con gái cần một người cha, chứ không phải chỉ có mỗi hai mẹ con cô đơn ở trong ngôi nhà, mấy ngày trời cũng không gặp mặt ông được một lần, thậm chí về sau có bị bệnh cũng không tìm tới ông.
Chờ tới khi ông đã gây dựng được sự nghiệp ở thành phố Thiên Tân, thì cuộc hôn nhân vốn hoàn mỹ nay đã vỡ tan, chỉ còn lại tổn thương lẫn nhau.
Trong lòng Lâm Tử Tấn tất cả những vật ngoài thân này đều là để lại cho vợ và con.
Nhưng lúc ly hôn, Dương Ý Thư không muốn bất kỳ một cái gì, chỉ thoải mái cầm giấy chứng nhận ly hôn rời đi.
Con gái dù bị ông vận dụng quan hệ để phán cho ông, nhưng cũng bị bà mang đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình ông.
Lần đầu tiên khi Đào Kim Miểu biết suy nghĩ trong lòng chồng, cả người như chết lặng.
Thật ra từ lâu bà đã biết, bà không chỉ chiếm đoạt được người đàn ông mà Dương Ý Thư không cần, cũng chiếm đoạt tài sản và địa vị mà người đàn ông này liều mạng làm việc để vốn dĩ muốn dành cho Dương Ý Thư, khiến bà trở thành Lâm phu nhân được tất cả mọi người hâm mộ.
Bà không cần phải bỏ ra bất kỳ một cái giá nào cũng có thể trở thành một phu nhân hào môn*.
(* Nhà giàu, đại gia - BLT)
Điều này khiến bà muốn cố gắng làm được gì đó tốt hơn, ít nhất là phải tốt hơn Dương Ý Thư.
Nhưng mà đã vài chục năm rồi, tựa hồ cũng chỉ có như vậy.
*
Lâm Bảo Bảo rốt cục cũng ăn xong cơm trưa, cầm lấy khăn tay lau miệng, nói Đào Kim Miểu: "Những gì ba tôi đã quyết định tôi sẽ không can thiệp, giống như những năm này tôi chưa từng can thiệp vào bất cứ chuyện gì của ông ấy, có đúng không?"
Hai mắt Đào Kim Miểu đỏ bừng, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Bà vội vàng quay lưng lại lau nước mắt đi, không muốn khóc trước mặt con gái riêng.
Cuối cùng Đào Kim Miểu không nói gì nữa, thu dọn xong liền rời đi.
Đợi sau khi bà rời đi không lâu Đàm Mặc cũng quay về, cũng không gặp hai anh em Lâm Bắc Lương.
Lâm Bảo Bảo nhìn nhìn cửa phòng, hỏi anh: "Vừa rồi anh gọi hai anh em kia ra ngoài làm gì đó? Không đánh bọn họ à?"
Đàm Mặc vừa gọt táo vừa nói: "Anh cũng có phải người man rợ gì đâu sao lại đánh hai đứa con nít làm gì? Chỉ tìm chúng nó nói chuyện, nói cho bọn nó biết là mấy chuyện bọn nó làm là không đúng, không nên làm mấy chuyện kia đối với em."
Lời lẽ của anh quá chính nghĩa, Lâm Bảo Bảo bị anh hù dọa.
Mặc dù vẫn có chút hoài nghi, nhưng mấy ngày tiếp theo, hai anh em Lâm Bắc Lương đều không xuất hiện, Lâm Bảo Bảo cũng không thể nào xác minh được. Về phần cha của cô và Đào Kim Miểu, mỗi ngày đều xuất hiện đưa cơm dù ba bữa cho cô, nhìn sắc mặt của bọn họ cũng không nhìn ra cái gì.
Thừa dịp Đàm Mặc ra ngoài, Lâm Bảo Bảo rốt cục nhịn không được hỏi cha cô: "Ba, bọn Bắc Lương sao không tới?"
Lâm Tử Tấn sửng sốt một chút, rồi cầm một quả quýt vừa bóc vỏ vừa nói: "Bọn nó chuẩn bị khai giảng, bài tập còn chưa có làm xong đâu nên mỗi ngày vẫn đang phải ở nhà vội vàng bài tập đó."
Khóe miệng Lâm Bảo Bảo hơi rút, rốt cục cô cũng chắc chắn Đàm Mặc đã làm gì đó với hai anh em kia.
Mặc dù hai anh em Lâm Bắc Lương bị nuôi dưỡng thành hai công tử bột, nhưng bởi vì Lâm Tử Tấn rất quan tâm tới học thức của bọn họ cho nên mới xảy ra tình huống phải hoàn thành hết bài tập trong kỳ nghỉ đông.
Chỉ là cô không ngờ rằng cha cô cũng không có ý kiến gì, vậy mà lại giúp Đàm Mặc lừa gạt cô.
Về phần Đào Kim Miểu, mặc dù dạo này bà vẫn cố định đến đưa cơm mỗi ngày, nhưng cũng sẽ không nói chuyện với cô, thái độ cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Lâm Bảo Bảo đối với việc này cũng không thèm để ý, cô càng thích kiểu lạnh nhạt này hơn là hỏi han ân cần.
Lâm Tử Tấn đưa quả quýt đã bóc vỏ cho cô rồi nói: "Bác sĩ nói ngày mai là con có thể xuất viện rồi, đến lúc đó. . ."
"Con sẽ về hồi Nam Thành." Lâm Bảo Bảo nói, "Dù sao cũng sắp khai giảng rồi."
Lâm Tử Tấn nghẹn ở trong cổ họng, cẩn thận nhìn cô một chút, không thể làm gì khác hơn đành nói: "Vậy được rồi, ba sẽ cho con thêm ít tiền, tới Nam Thành rồi thì tìm chỗ nào đó tốt tốt mà ở, không cần tiết kiệm tiền."
"Không cần đâu con có chỗ ở rồi, ở Nam Thành con có rất nhiều bạn."
Cuối cùng Lâm Tử Tấn không nói gì, nhưng vẫn chuyển một khoản tiền vào thẻ của con gái như thường lệ.
Chạng vạng tối lúc Đàm Mặc đến bệnh viện Lâm Bảo Bảo hỏi anh: "Anh đã đi đâu vậy?"
Đàm Mặc đưa cho cô bữa tối, nhẹ nhàng nói: "Anh đi thăm mấy người ở Thiên Tân có hợp tác làm ăn với Đàm gia."
Mặc dù Lâm Bảo Bảo vẫn có chút hoài nghi, nhưng cũng chỉ có thể coi như mấy ngày nay anh đi ra ngoài là để nhân cơ hội tiếp xúc với mấy chuyện làm ăn của Đàm gia, cô cũng không hỏi anh nữa.
Đàm Mặc nói muốn ở phát triển ở trong nước, sau này cũng sẽ không xuất ngoại liên miên nữa, trong lòng Lâm Bảo Bảo rất vui, vì để giữ tâm trạng vui vẻ này nên cô quyết định sẽ không nghĩ thêm cái gì nữa .
Tạm thời. . . Để cô vui vẻ một chút.
Ngày xuất viện Lâm Tử Tấn và Đào Kim Miểu đều tới.
Cùng tới còn có mấy thanh niên.
Lâm Bảo Bảo nhận ra đây là mấy thanh niên đã từng gặp hồi đầu năm ở Đào gia, đều có quan hệ thân thích với Đào gia.
Lâm Bảo Bảo cười như không cười nhìn bọn họ, kéo tay Đàm Mặc, giới thiệu với bọn họ: "Đây là bạn trai của tôi."
Mấy thanh niên: ". . ."
Cái nhìn soi mói của Đàm Mặc trong nháy mắt trở nên sắc bén, mấy thanh niên vốn đã bị hành động gọn gàng nhanh nhẹn của Lâm Bảo Bảo làm cho kinh hãi, lúc này lại đối diện với thần sắc đáng sợ của Đàm Mặc, càng thêm hoảng sợ.
Đúng là bọn họ có tư tâm đối với Lâm Bảo Bảo, thân phận là đại tiểu thư Lâm gia, lại còn có lượng đồ cưới khủng như thế, người con gái như vậy ai mà lại không muốn cưới chứ? Nếu không phải đầu năm xảy ra mấy chuyện kia thì những ngày này bọn họ đã sớm đến xum xoe, biết hôm nay cô xuất viện, nên tranh thủ thời gian tới xem một chút, nào biết được lại nhìn thấy bạn trai người ta.
Đào Kim Miểu cũng có chút xấu hổ.
Bà căn bản không nghĩ tới mấy thanh niên này cũng sẽ tới, bọn họ chưa hề nói qua với bà, tất cả tự mình quyết định. Nếu bà biết, chắc chắn sẽ ngăn cản. Phát hiện ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua của chồng, Đào Kim Miểu vừa thẹn vừa giận, trong lòng biết ông đã hiểu lầm, những người này thật không phải do bà gọi đến.
Da mặt bà có dày đi nữa cũng sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc liên quan đến Đào gia ở loại thời điểm này.
Đây là mấy cái chủ ý của đám tam cô lục bà kia, nghĩ là Lâm Bảo Bảo bị thương, chỉ cần đến xum xoe nói không chừng lại có thể đả động Lâm gia đại tiểu thư, bỏ đi hiềm khích lúc trước với Đào gia.
Nghĩ cũng đẹp quá cơ.