Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 46: Hai anh em bị Đàm đại thiếu dọa đến co quắp

Editor: Bạch Lộc Thời

Khi Lâm Bảo Bảo tỉnh lại phát hiện có một người đứng trước giường, qua ánh đèn mờ ảo bóng người cao lớn kéo dài như một bóng ma khiến cô sợ hãi.

"A. . ."

"Là anh!"

Giọng nam khàn khàn vang lên, Lâm Bảo Bảo cảm giác được đối phương cúi người xuống đưa tay ôm lấy cô đang nằm trên giường.

Khí tức quen thuộc khiến cô nháy mắt biết người đến là ai, không khỏi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nửa ngày trời mới nói: "Đàm Mặc?"

Đàm Mặc ừ một tiếng, vẫn giữ nguyên động tác khom lưng ôm cô, động tác này rất khó chịu nhưng anh vẫn không buông cô ra.

Lâm Bảo Bảo giãy dụa vài cái nhưng anh không chịu thả tay, đành phải vỗ vỗ anh, "Anh mau thả em ra đi, em, em. . ."

"Em sao vậy?" Đàm Mặc căng thẳng hỏi.

Lâm Bảo Bảo đỏ bừng mặt, lầm bầm vài tiếng, rốt cục không thèm đếm xỉa nữa và nói: "Em muốn tới nhà vệ sinh."

Đàm Mặc im lặng, cẩn thận từng li từng tí dìu cô đứng dậy.

Lúc cô ngồi dậy đầu có chút choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống, may mắn Đàm Mặc vẫn luôn dìu cô, không để cho cô ngã lại trên giường.

Cô chóng mặt được Đàm Mặc dìu vào phòng vệ sinh, mãi cho đến khi anh đóng cửa đi ra ngoài cô vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn đang xám xịt, một tia sáng cũng không có, tỉnh lại sau giấc ngủ liền thấy được Đàm Mặc như một bóng ma đứng ở trước giường, loại cảm giác này. . . Vô cùng vi diệu.

Nhưng không thể phủ nhận, lúc nhìn thấy anh, cho dù thân thể vẫn không thoải mái nhưng lại có cảm giác vô cùng yên tâm.

Lâm Bảo Bảo không nghĩ tới lý do vì sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây, cô có chút ngây ngốc một lúc rồi mới giải quyết sinh lý, sau đó rửa tay, chậm rãi đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, Đàm Mặc liền giơ cánh tay tới dìu cô.

Đỡ cô trở lại giường, sau đó sờ đôi bàn tay vẫn còn đang ướt của cô, anh lấy một cái khăn tay từ trong túi ra cẩn thận lau tay cho cô.

Đèn trong phòng không mở, tia sáng mờ mờ mê ảo, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của anh.

Lâm Bảo Bảo nghĩ có phải anh quên bật đèn rồi hay không? Thế này nhìn rõ được không vậy?

"Anh. . . Sao anh lại tới đây?" Cô hỏi với vẻ thiếu tự tin.

Đàm Mặc không lên tiếng.

Loại yên tĩnh này khiến Lâm Bảo Bảo có chút không được tự nhiên, mấy ngày nay cô nằm ở trong bệnh viện, bởi vì đầu bị đập chảy máu nên vẫn luôn cảm thấy choáng váng buồn nôn, nên cần giữ yên lặng xung quanh, khiến trong lòng cô cảm thấy ủy khuất và khó chịu.

Người không muốn gặp lại mỗi ngày đều bị ép phải gặp, nhưng người muốn gặp thì một người cũng không tới.

Ngoại trừ Lâu Linh cô không muốn nói cho những người khác là mình bị hai đứa trẻ con chọi bóng đồ chơi vào đầu làm ngã một phát, sau đó rất không may đầu cô bị đập vào một tảng đá làm chảy máu.

Mặc dù Lâu Linh thương cô, cũng rất cố gắng để an ủi cô, nhưng có thể bởi vì hai người cách nhau quá xa, lại đang là năm mới, cô cũng không muốn giày vò Lâu Linh phải tới thăm cô nên chỉ có thể chịu đựng sự yên lặng một mình.

"Đàm Mặc. . ." Cô đưa tay giữ chặt tay của anh.

Tay của anh vẫn không nhiệt độ ấm áp như cũ, ở trong cái thời tiết giá lạnh như này sờ không có cảm giác thoải mái gì hết, nhưng mà cô vẫn nắm thật chặt.

Đàm Mặc lật tay nắm chặt tay của cô, hỏi: "Em cảm thấy thế nào rồi? Đầu còn đau phải không?"

"Có đau một chút, nhưng mà khó chịu nhất là choáng váng muốn ói, bác sĩ nói não em bị chấn động nhỏ, cần phải nằm viện để quan sát thêm một đoạn thời gian, những việc khác thì không có vấn đề gì." Lâm Bảo Bảo ủy khuất than phiền, nhưng không dám nói quá nghiêm trọng tránh người này lại làm ra chuyện đáng sợ gì đó.

Trên thực tế, ánh mắt cô một giây cũng không dám rời khỏi anh, chỉ sợ anh lại xúc động mà làm ra chuyện gì đó đáng sợ.

"Vậy em phải nghỉ ngơi cho thật tốt." Anh đỡ cô nằm xuống, kê cái gối ra sau lưng cô.

Lâm Bảo Bảo nằm ở trên giường, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt vẫn mở to.

"Em mau ngủ đi." Anh nói.

Lâm Bảo Bảo vẫn nắm tay của anh không buông, muốn nói lại thôi.

Đàm Mặc nhìn cô, dường như không hiểu, "Sao vậy?"

"Anh, anh. . . Sao anh đột nhiên trở về? Bên kia không sao chứ?" Lâm Bảo Bảo ấp a ấp úng hỏi, kỳ thật trong lòng cô rất muốn hỏi, sao anh lại biết cô đang ở đây? Rõ ràng cô không nói gì, còn đang nghĩ cách để giấu anh.

Đàm Mặc nghiêng đầu, "Không có việc gì, sau khi anh trở về đã nói chuyện rõ với ông nội rồi, sau này anh sẽ ở trong nước."

Mặc dù anh nói rất hời hợt, nhưng quá trình đàm phán với ông nội cũng không dễ dàng, bằng không anh đã trở lại từ hôm qua rồi chứ không phải kéo dài thêm một ngày, suýt chút nữa là bóp chết Đàm Minh Hiên.

Mặc dù Đàm lão gia nhìn như thoả hiệp vì Đàm Minh Hiên, nhưng Đàm Mặc có thể nhìn ra được đối với lão gia tử Đàm Minh Hiên cũng chỉ là một con chó con mèo được yêu thương thôi, cũng chỉ có người không biết chuyện mới xem trọng cái đứa con riêng đấy.

"Em không chịu nói cho anh nên anh không thể làm gì khác hơn là hỏi Lâu Linh." Đàm Mặc nói.

Lâm Bảo Bảo im lặng, thì ra là Lâu Linh đã nói cho anh biết.

Cô núp ở trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn anh.

Đàm Mặc đưa tay nhẹ nhàng vuốt băng gạc trên đầu cô, thanh âm trầm thấp: "Trời vẫn còn tối, em ngủ đi, anh ở đây trông em."

Lâm Bảo Bảo cũng không muốn ngủ nhưng đầu óc rất choáng váng, nên vô thức chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này vô cùng yên tâm, đợi đến khi cô tỉnh dậy, sắc trời đã sáng hoàn toàn, tuyết cũng đã ngừng rơi.

Lâm Bảo Bảo nhớ tới Đàm Mặc, vô ý thức nhìn một vòng ở trong phòng bệnh, cảm thấy mất mát vì phát hiện Đàm Mặc không ở đây.

Đang nghĩ đột nhiên cửa mở ra, cha của cô và Đàm Mặc một trước một sau đi vào.

Lâm Bảo Bảo trừng to mắt, nhìn bọn họ, sắc mặt của Đàm Mặc vẫn như bình thường, còn sắc mặt cha cô trông không tốt, nhưng hình như bởi vì cố kỵ cái gì đó nên phải nhịn khiến cho sắc mặt của ông đen sì.

Lâm Bảo Bảo ngó ngó bọn họ, không lên tiếng.

Lâm Tử Tấn miễn cưỡng nói: "Bảo Bảo, hôm nay con thấy sao rồi?"

"Vẫn như thế." Lâm Bảo Bảo ngắn gọn nói, nhìn bộ dáng có vẻ không muốn nói chuyện với cha cô, đôi mắt vẫn dính trên người Đàm Mặc.

Thấy được bộ dáng này của cô, lòng của Lâm Tử Tấn càng chua xót, sau khi chua xót lại phát hiện mình cũng không làm gì được.

Ổng để bữa sáng lên trên bàn, Đàm Mặc dìu Lâm Bảo Bảo đứng dậy, đợi cô vào phòng vệ sinh rửa mặt đơn giản, Lâm Tử Tấn đã bày bữa sáng nóng hổi ở trên bàn nhỏ, để cho cô ăn sáng.

Dưới ánh mắt hai người đàn ông, Lâm Bảo Bảo cảm thấy có chút nuốt không trôi, đành phải hỏi: "Hai người đã ăn rồi sao?"

Lâm Tử Tấn không yên lòng gật đầu, Đàm Mặc không lên tiếng.

Lâm Bảo Bảo lập tức nói: "Đàm Mặc, anh mau ăn với em, dù sao cũng nhiều quá."

Bữa sáng này là do Đào Kim Miểu làm từ sáng sớm, tài nấu nướng của bà vẫn luôn luôn rất tốt, Lâm Bảo Bảo cũng không muốn đối xử tệ với chính bản thân mình nên đương nhiên sẽ không tùy hứng mà từ chối, ai cho cũng không từ chối.

Đàm Mặc ngoan ngoãn cầm lấy thìa và bát cháo cẩu kỳ*, chậm rãi ăn.

(*cẩu kỷ = câu kỷ tử: Câu kỷ tử là quả chín phơi khô của cây khởi tử, có nhiều tác dụng tốt với cơ thể, gg sama để biết thêm chi tiết - BLT)

Lâm Tử Tấn càng nhìn lòng càng thêm chua xót.

Rốt cục nhịn không được hỏi: "Bảo Bảo, vị này là. . ."

"Là bạn trai của con, Đàm Mặc." Lâm Bảo Bảo rất tự nhiên trả lời, "Anh ấy nghe nói con bị thương nên đã vội vàng trở về từ nước ngoài."

Lâm Tử Tấn chần chờ hỏi, "Họ Đàm? Vậy cậu ấy là. . ."

"Là con trai Đàm thúc, cha cũng biết đó." Lâm Bảo Bảo cố ý nói, không ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt như bị đóng băng của ông, sau đó vui sướиɠ cười với Đàm Mặc.

Cái bộ dáng giảo hoạt bướng bỉnh bộ dáng này của cô khiến Đàm Mặc không khỏi mềm lòng.

Lâm Tử Tấn thất hồn lạc phách* rời đi.

(*Tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo âu - gg - BLT)

Đàm Mặc vẫn luôn ở trong phòng bệnh nói chuyện phiếm với cô khiến sáng hôm nay Lâm Bảo Bảo vô cùng vui vẻ.

Trưa, Đào Kim Miểu mang theo hai đứa con trai đến để đưa cơm trưa.

Lúc bọn họ đi vào nhìn thấy Đàm Mặc không khỏi sửng sốt một chút.

Đào Kim Miểu gượng cười nói, "Bảo Bảo, con đói chưa? Ăn cơm trưa nè, không biết vị này là ai?"

Lâm Bảo Bảo tất nhiên không để ý tới bà.

Lâm Bắc Lương cũng tò mò nhìn Đàm Mặc, Lâm Tây Lương núp ở sau lưng anh trai nhìn bộ dáng có vẻ sợ hãi.

Lần này làm hại Lâm Bảo Bảo bị ngã vỡ đầu đã khiến Lâm Tây Lương mất đi tính tình tiểu thiếu gia ngày xưa, tính cách nội liễm thay đổi không ít, nếu không phải Lâm Bảo Bảo còn chưa xuất viện, rất có khả năng cha sẽ đưa nó về nông thôn nơi nguyên quán của Đào gia, ở cùng với anh họ Đào gia kia, đây là yêu cầu Lâm Tử Tấn.

"Chị. . ." Hai anh em Lâm Bắc Lương yếu ớt kêu một tiếng.

Lâm Bảo Bảo nhẹ nhàng liếc bọn họ một cái, không lên tiếng.

Nếu như là ngày xưa, loại thái độ này của cô tất nhiên sẽ khiến hai anh em bất mãn, nhưng bây giờ bọn họ cũng không có tâm mà để ý tới.

Đào Kim Miểu dọn cơm trưa cho Lâm Bảo Bảo, Đàm Mặc nhìn chằm chằm hai anh em Lâm gia khiến hai anh em suýt quỳ xuống.

Người này thật đáng sợ, hu hu, có khi nào anh ta sẽ gϊếŧ bọn họ không. . .

Lúc hai anh em sợ hãi đến mức sắp sụp đổ Đàm Mặc đứng lên, nói với bọn họ: "Các cậu tới đây."

Hai anh em chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ra đất, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm của Đàm Mặc nhìn bọn họ chằm chằm, thậm chí ngay cả ngã xuống cũng không dám chỉ có thể tội nghiệp mà nhìn mẹ của bọn họ.

Đào Kim Miểu đã biết thân phận anh từ chỗ chồng nên tất nhiên cũng không dám nói gì, trong lòng bà nghĩ Đàm Mặc thật sự sẽ không gϊếŧ con trai để xả giận cho Lâm Bảo Bảo chứ?

Nghĩ đến sự sắp đặt của chồng, trong lòng của bà trĩu nặng, đành ngầm đồng ý để Đàm Mặc đưa hai đứa con trai đi ra ngoài.

Lâm Bảo Bảo không yên lòng ăn cơm trưa, kỳ thật cô rất lo lắng nhưng lại không muốn biểu hiện ra ngoài để cho Đào Kim Miểu nhìn thấy.

Vẫn là Đào Kim Miểu nhịn không được mở miệng, "Bảo Bảo, bọn Tây Lương vẫn còn là đứa nhỏ, lần này bọn nó chỉ muốn đùa ác thôi chứ không có ý muốn hại con đâu, bọn nó thật sự không cố ý. . ."

"Thì sao?" Lâm Bảo Bảo lạnh nhạt nói: "Tôi bị đập cho vỡ đầu và bây giờ đang nằm viện cũng là sự thật."

Cô sờ sờ băng gạc trên trán nhịn không được hơi nhíu mày.

Đào Kim Miểu bị nghẹn họng, một lúc sau mới chần chờ nói: "Cha của con vì chuyện này mà rất tức giận, chờ hết tết, ông ấy định đưa Tây Lương và Vĩ Phi về quê. . ." Nói đến đây, hốc mắt của bà đỏ lên.

Con trai nhỏ chỉ mới mười một tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy nếu phải rời xa người thân thì phải làm sao bây giờ?

Mà tháng chín này con trai nhỏ sẽ lên sơ trung, nông thôn thì làm gì có sơ trung nào tốt chứ? Chẳng lẽ muốn cả đời của con trai nhỏ phải vứt đi sao? Quyết định này của Lâm Tử Tấn tựa như muốn khoét lòng của bà khiến bà vô cùng khó chịu, càng khó chịu hơn chính là, nhà mẹ đẻ cũng không thông cảm cho bà.

Bởi vì cường thế của Lâm Tử Tấn nên nhà mẹ đẻ của bà chỉ có thể trơ mắt đưa đứa con trai duy nhất của anh cả đem đi, bọn họ liền trút giận lên đầu bà, cho là con trai bà không được dạy dỗ tốt, để Tây Lương giật dây anh họ là Đào Vĩ Phi ném bóng vào người Lâm Bảo Bảo khiến Lâm Bảo Bảo bị ngã tới vỡ đầu, làm Lâm Tử Tấn giận dữ. Họ cũng cho rằng tại bà không chăm sóc tốt cho kế nữ, chỉ là một cô gái nhỏ, nắm ở trong tay là được, như thế thì sao có thể giày vò ra nhiều chuyện như vậy. . .

Bây giờ Lâm gia cùng Đào gia hoàn toàn không hợp nhau, nếu không phải thủ đoạn của Lâm Tử Tấn đủ mạnh mẽ chỉ sợ Đào gia sẽ không chịu để yên như thế.

Đào gia không có cách nào đối phó với Lâm Tử Tấn cuối cùng chỉ có thể trút giận lên đầu bà.

Tâm của Đào Kim Miểu lạnh lẽo, một bên là chồng và con trai, một bên là cha mẹ đẻ của bà, bà có thể làm gì được?