Lửa Thu

Chương 29: Mật mã (7)

Hai ngày sau chính là thứ bảy.

Thi Sách và Xá Nghiêm hành trình đầy ắp. Buổi sáng đến đài truyền hình quẹt thẻ, sau đó Thi Sách vào phòng trà nước tìm cà phê uống.

Mấy ngày nay làm liên tục, cô thiếu ngủ trầm trọng.

“Sáng sớm đã uống cà phê?” Vương Châu Xuyên cầm cốc đi vào.

“À. . . . . . Sếp uống gì?” Thi Sách hỏi.

“Cà phê.” Vương Châu Xuyên nói.

“Vậy sếp hỏi hay nhỉ.” Thi Sách nói.

Vương Châu Xuyên cười, nhìn cửa, không thấy ai, anh ta nhỏ giọng hỏi Thi Sách: “Gần đây cùng Lương Kiều thế nào rồi?”

Thi Sách cũng không thẹn thùng, cô nói: “Tôi và luật sư Lương chỉ ăn có một bữa cơm.”

“Vậy bữa cơm đó cô có cảm xúc gì?”

Thi Sách khuấy cà phê, không muốn đáp.

Lương Kiều nghề nghiệp vẻ vang, thu nhập cao, chỉ hơn cô cô hai ba tuổi, dáng vẻ cũng tốt, thật sự không có khuyết điểm gì, hoàn toàn phù hợp với điều kiện kén chồng của cô, thậm chí còn cao hơn so với cô nghĩ.

“Sao lại nghĩ lâu như vậy?” Vương Châu Xuyên nói, “Xem ra cô cũng có ý với nó, cứ cân nhắc đi.”

Thi Sách nói: “Thầy Vương, chừng nào anh lấy thầy Phương làm chuẩn vậy?”

“À. . . . . .” Vương Châu Xuyên khuấy xong cà phê nói, “Cô mồm mép lưu loát như vậy, rảnh thì liên hệ nhiều với Lương Kiều vào, tâm sự. Tình cảm đều là bồi dưỡng từ trò chuyện mà ra. Hai ngày nay nó đi công tác, chờ nó trở về, có lẽ sẽ hẹn cô, cô cũng nên cho chính mình một cơ hội, cũng cho nó một cơ hội.”

Thi Sách uống một hơi cạn sạch cà phê, uống xong xoay người: “Các ngài ở tuổi này thật đáng sợ.”

Vương Châu Xuyên nhìn theo bóng cô nói: “Đừng đánh đồng tôi với thầy Phương các cô, nam nữ thụ thụ bất thân!”

Nơi tuyển dụng ở số 6 tầng 2 trung tâm triển lãm hội nghị quốc tế, Thi Sách và Xá Nghiêm đi phòng thiết bị lấy camera, lên xe đi.

Vu Na đã tới rồi, đi nửa vòng trong trung tâm, không ngừng nộp sơ yếu lí lịch, còn có hơn nửa chưa đi, Xá Nghiêm khiêng camera quay.

Vu Na để ý tóc, hơi ngượng ngùng: “Tôi cứ như vậy sao? Có cần nói gì không?”

Thi Sách nói: “Cái gì cũng không cần nói, trước đó em đi như thế nào, cứ tiếp tục đi như thế.”

Vu Na gật đầu, lại nhìn Xá Nghiêm, cười với cậu.

Thật ra Vu Na cũng xinh, nhưng trước đó vì đi du lịch, cố ý cắt tóc ngắn, chiều dài không chênh lắm với đàn ông, cô gái có xinh đẹp, cắt kiểu tóc này cũng sẽ mất đi vài phần nhan sắc.

Về nước hơn một tháng, Vu Na đã bắt đầu nuôi tóc dài, nhưng tiến độ chậm, hiện tại mới đến mang tai. Cô ta vừa đi dạo, vừa liên tiếp quay đầu lại nhìn ống kính, một lát sau, Xá Nghiêm nhắc nhở: “Đừng nhìn màn ảnh.”

“. . . . . . Ờ.”

Thi Sách ở bên cạnh nói: “Cô tự nhiên chút, coi như phía sau không có ai.”

“Ừ, được.”

Hơn mười hai giờ, quay chụp kết thúc, mấy người lao về nơi diễn ra hoạt động nhà trọ, Vu Na tự nhiên ngồi xe Xá Nghiêm.

Xá Nghiêm mua xe lâu như vậy, cô ta vẫn là lần đầu tiên ngồi, cô ta ngồi hàng sau, vốn muốn nói chuyện phiếm với Xá Nghiêm và Thi Sách, nhưng bọn họ vẫn đang bàn về chuyện quay chụp, cô ta lại không chen được miệng, cho đến khi tới gần bãi biển, cô ta mới nói: “Đúng rồi, bọn Ngư Muội có đồng ý nhận phỏng vấn không?”

Thi Sách đáp: “Đồng ý rồi.”

“Chị khuyên như thế nào?”

Thi Sách nói: “Không phải rất đơn giản sao, nói với cô ấy, loại quảng cáo miễn phí này có thể tăng sự nổi tiếng, phát sóng trực tiếp của cô ấy sẽ đứng đầu.”

Vu Na hỏi: “Hai người khác thì sao? Bọn họ cũng không dễ nói.”

Thi Sách hỏi lại: “Tại sao em đồng ý nhận phỏng vấn?”

Vu Na nói: “Chị đề nghị, em đương nhiên đồng ý.”

“Còn có?”

“Còn có?”

Thi Sách quay đầu lại: “Mọi người đều là người thật sự muốn tìm công việc, vẫn không tìm được công việc hợp ý, tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định lo âu. Lên TV không phải chuyện xấu, nói không chừng có ích nhiều hơn, đương nhiên không từ chối.”

“Aiz. . . . . .” Vu Na gối lên hai tay, hai má dán lên mu bàn tay, nhìn Thi Sách nói, “Chị nói đúng.”

Cô ta ngồi băng ghế sau, vừa dựa vào trước, chỉ cách Xá Nghiêm có một chút, Thi Sách liếc mắt, lập tức thu hồi tầm mắt.

Hoạt động chọn ở bờ biển, vốn là cảnh đẹp ý vui, nhưng hôm nay trời đầy mây, buổi sáng không thấy mặt trời, gió biển thổi vù vù không ngừng, đốt nướng cũng không nổi.

Mười mấy người tham gia hoạt động đều bị lạnh đến mức tìm chỗ sưởi ấm, Ái Đức Hoa vốn muốn biểu diễn cắt tóc, một kéo đi xuống, tóc bị gió thổi bay lên mặt cậu ta.

Thích kiếm chuyện dáng vẻ nhỏ gầy, đứng ở trong gió hoảng hốt lên án: “Ai chọn bờ biển, không có đầu óc!” Lần này không tính kiếm chuyện.

Quản gia Lí bất đắc dĩ, bảo mọi người thu dọn đồ vật, đổi địa điểm quay về nhà trọ.

Xá Nghiêm buông camera, hỏi Thi Sách: “Lạnh không?”

“Vẫn ổn.”

Mũi đều lạnh đến đỏ lên, Xá Nghiêm thúc giục cô: “Lên xe.”

Trở về trên xe, Đại Hoa cũng ngồi lại đây, nói: “Chờ chúng ta trở về, Khang thiếu gia chắc tỉnh rồi?”

Vu Na nói: “Khó nói.”

Khang Hữu Bảo từ chối tham gia loại hoạt động năng lực kém này, khăng khăng ở nhà trọ ngủ, trước giờ cơm trưa không gọi được cậu ta, lúc này cũng không nhất định.

Trở lại nhà trọ quả nhiên Khang Hữu Bảo chưa dậy, mấy người Vu Na cũng không gọi cậu ta, mọi người mang đồ nướng lên sân thượng, tiếp tục hoạt động.

Hai khách trọ mang bia lên, nói uống chút bia sưởi ấm, bảo bọn họ nhiệt tình uống, bia đủ cho mọi người.

Ngư Muội nhỏ giọng nói cho Thi Sách: “Bọn họ hiện tại làm đại lý bia.”

Thi Sách bảo Xá Nghiêm quay cả hai người kia.

Hôm nay tài liệu lấy cũng tương đối, Thi Sách mới bắt đầu ăn, cô vừa uống bia vừa ăn đồ nướng, vừa nghe mấy khách trọ ít tiếp xúc trò chuyện, qua một lát lại tham gia trò chơi với mọi người.

Vu Na nhắc nhở Xá Nghiêm: “Có phải chị Thi Sách uống nhiều rồi không?”

Xá Nghiêm luôn nhìn Thi Sách, nói: “Không sao.”

“Bảo chị ấy uống ít thôi.”

“Không cần.”

“Ngộ nhỡ lát nôn ra thì sao?”

Có cậu rồi.

Thi Sách vốn thích náo nhiệt, tính cách cũng tốt, xen lẫn trong đám người như cá gặp nước, rất nhanh đã thân thiết với mấy khách trọ.

Trò chuyện, uống bia, cô thuận tay cầm lấy một chai bia mới nhưng không mở ra được.

Tầm mắt cô đã lộn xộn, ngón tay cũng bắt không chuẩn, cứ vòng đi vòng lại.

Lại thử vẫn không thành công. Cổ tay cô đột nhiên bị người khẽ nắm lấy, Thi Sách quay đầu.

Xá Nghiêm đứng ở sau, cầm cổ tay cô, hỏi: “Say?”

“Không.”

Xá Nghiêm giơ ngón tay: “Đây là mấy?”

Thi Sách không đáp.

Xá Nghiêm hỏi: “Mấy?”

Thi Sách nói: “Xá Nghiêm.”

“Hả?”

“Xá Nghiêm.”

Xá Nghiêm bỏ tay xuống.

“Đây là Xá Nghiêm.” Thi Sách nói.

“. . . . . . Cô say rồi.”

“Không say.” Thi Sách liếc mắt gạt tay cậu, “Vừa rồi là hai.”

Xá Nghiêm dừng một chút, thấy Thi Sách vẫn cầm lấy chai bia, cậu bỏ cổ tay cô ra, cầm lấy mu bàn tay.

Thi Sách nhìn chằm chằm hai bàn tay trước mắt.

Xá Nghiêm một tay nắm tay cô cô, một tay mở nắp, cậu xoay người nhìn Thi Sách, thấp giọng nói: “Chai cuối cùng.”

Mu bàn tay truyền đến hơi ấm, Thi Sách cầm lấy bia, tu một lát bên miệng, đầu óc mê muội ngửa đầu uống.

Cô thực sự không say, chỉ là cồn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khó tránh khỏi hưng phấn hơn so với bình thường, hai mắt hơi mơ hồ, nhưng ý thức cô vẫn tỉnh táo, cô cảm thấy chính mình không say.

Nhưng nếu uống hết thì thật sự say, Thi Sách uống non nửa chai, thả bia lại trên bàn, phất tay, bảo bọn họ tiếp tục uống, cô đi về phía Ngư Muội, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đẩy chân cô ấy ra nằm xuống.

Ngư Muội mang sô pha hơi lên sân thượng, vẫn làm phát sóng trực tiếp, lúc này trực tiếp kết thúc, cô ấy vẫy chào với màn ảnh: “Tạm biệt.”

Thi Sách thoáng ghé sát vào, nhìn số người xem của cô ấy, chỉ có mấy trăm. Thi Sách hỏi: “Mỗi ngày cô trực tiếp hai lần, thu nhập được bao nhiêu?”

Ngư Muội nói: “Có lẽ. . . . . . Hơn mười tệ.”

Thi Sách nhìn cô ấy.

Ngư Muội cúi đầu: “Mỗi tháng cha mẹ cho tôi năm nghìn tệ sinh hoạt.”

Thi Sách vỗ vai cô ấy: “Không sao, tôi cũng vậy làm từ lúc còn trong suốt. Để tôi xem video của cô.”

Ngư Muội đưa di động cho cô.

“Không cần.” Thi Sách nói, “Tôi theo dõi cô.”

“Cô cũng chơi à?”

“Trước kia chơi, APP đã gỡ rất nhiều năm , chờ tôi down xuống.”

Thi Sách down xong APP quay ngang điện thoại, đã đăng ký thật lâu, cũng nhớ không nổi số di động của mình, cô nhắm mắt ngủ hai phút, mới đột nhiên nhớ tới cô năm đó dùng weibo đăng kí, lại dùng tài khoản weibo đăng ký APP.

Thi Sách ấn vào đăng nhập weibo.

Giao diện đã thực xa lạ, dù sao đã qua nhiều năm, nhưng thao tác đổi thang không đổi thuốc, cô tìm tài khoản Ngư Muội, ấn theo dõi.

Sau đó nhìn tin tức hậu trường.

Thế nhưng có rất nhiều tin tức chưa đọc, điều này làm cho cô bất ngờ.

Năm đó cô làm phát sóng trực tiếp, mục đích là để kiếm tiền. Nhà cô thật ra rất có tiền, cha ruột mỗi năm kiếm đều tốt, bà nội là người cổ hủ, trong lòng trọng nam khinh nữ, nhưng bà nội rất yêu quý cô, lo lắng tương lai cha cô sẽ đem toàn bộ tài sản cho hai đứa em, luôn nhấn mạnh với cha cô chia tài sản phải theo thứ tự lớn bé.

Thi Sách khi đó vừa cân nhắc nên tiêu tiền của cha như thế nào, vừa phòng ngừa chu đáo, tính toán sớm kiếm được tài sản thuộc về mình, tương lai mới có thể độc lập, không bị người ép buộc, còn có thể mang theo bà nội ăn ngon ngủ yên.

Cho nên ngay từ năm một cô đã tham gia phát sóng trực tiếp, làm đến trước đêm thi nghiên cứu sinh, tích góp từng chút một được hơn ba trăm nghìn fan.

Con người thực dễ dàng bị lãng quên, chỉ cần một thời gian biến mất ở trong tầm mắt người khác, cô sẽ thành quá khứ. Sau đó cô không còn phát sóng trực tiếp, cũng không kí với bên APP, cho nên sau hai tháng bà nội rời xa nhân thế, lần cuối cùng cô đăng nhập tài khoản, tin nhắn đã chả có mấy.

Hiện tại đăng nhập, lại có tin nhắn, Thi Sách ấn vào xem.

Khai Khai.

Thi Sách trừng mắt nhìn, lại nhìn ——

Khai Khai.

Khai Khai.

Khai Khai.

. . . . . .

Có lẽ hơn mười tin nhắn, thời gian sớm nhất là vào tháng tư năm đầu tiên cô đến Lê Châu.

Sau đó một hai tháng có một cái, hoặc hai tháng có một cái.

Thời gian cuối cùng là vào giao thừa năm nay.

Khai Khai.

Vẫn chỉ có hai chữ.

Thi Sách ấn vào tài khoản đối phương, tên người sử dụng là”123″ , tên này khắp nơi đều thấy được.

Lúc trước cô bảo Xá Nghiêm xem cô làm trực tiếp, muốn dùng tài khoản weibo hoặc QQ cho nhanh, ai ngờ cậu vừa không dùng weibo, cũng không dùng QQ, Thi Sách giúp cậu đăng kí bừa, tất cả tài khoản của cậu đều là “123”.

Thi Sách ngẩng đầu, nhìn về phía Xá Nghiêm.

Xá Nghiêm đang cúi đầu gọt hoa quả, cậu làm việc từ trước đến nay có trật tự, gọt vỏ cũng phải bỏ vào đĩa, bổ thành múi xếp hình cánh hoa.

Bên kia Vu Na đang cầm giỏ quần áo lên lầu, bên cạnh còn đi theo Khang Hữu Bảo vừa mới rời giường. Vu Na nói: “Máy giặt quần áo hình như phải dọn rác, cái kia gọi như thế nào nhỉ?”

Khang Hữu Bảo nói: “Bảo Xá Nghiêm đi, máy giặt quần áo là nghề của cậu ấy.” Cậu ta gọi người, “Xá Nghiêm, đi!”

Xá Nghiêm đang gọt hoa quả không để ý.

Đại Hoa nói: “Không phải cậu cũng biết sao, lúc trước Xá Nghiêm không phải đã dạy cậu?”

“Tôi có bệnh hay sao mà đi nhớ thứ này? Có thể học được cách giặt quần áo là tốt lắm rồi.”

Đại Hoa nhớ tới chuyện thú vị, nói với Vu Na: “Cậu không biết đâu, lúc Khang Hữu Bảo ở nước ngoài lần đầu tiên dùng máy giặt quần áo, mất một lúc lâu nước cũng không chảy ra, đánh cược với Xá Nghiêm là máy giặt hỏng, ai ngờ Xá Nghiêm đi qua mở vòi nước thế là xong.”

Vu Na vui vẻ nghe.

Xá Nghiêm hóa ra đã sớm biết dùng máy giặt quần áo. . . . . .

Thi Sách lại nhìn Xá Nghiêm, cúi đầu, nhìn tên người sử dụng “123” . Sau một lúc lâu, cô rời khỏi tài khoản, ấn vào QQ đăng ký.

Cần nhập số QQ.

Thi Sách ấn vào QQ mình, lấy ra dãy số kia.

Trở lại giao diện, nhập số QQ, vừa muốn ấn vào mật mã. Mật mã ban đầu tùy tiện, sau đó tự mình đổi.

Mật mã. . . . . .

Thi Sách chống hai má, đầu óc vẫn hơi hỗn loạn, cô chậm rãi ấn vào một chuỗi con số thêm chữ cái, ấn đăng nhập, một lúc lâu không có phản ứng.

Lại nhìn, mã xác thực. . . . . .

Thi Sách ngẩng đầu.

Di động đặt ở bên cạnh bàn, tiếng tin nhắn vang lên, Xá Nghiêm nhìn qua.

Sáu con số xác thực. . . . . .

Xá Nghiêm không quan tâm, cậu bỏ dao gọt hoa quả xuống, nhìn về phía Thi Sách. Thi Sách cầm di động, chạm vào ánh mắt cậu, chậm nửa nhịp cúi đầu.

Hai tay Xá Nghiêm chống bên cạnh bàn, dừng một lúc, cậu nghiêng đầu, nhìn di động.

Màn hình đã tối sầm, cậu chậm rãi ấn vào tin nhắn, tiếp theo lại nhìn Thi Sách.

Cậu rút tờ khăn giấy, không nhanh không chậm lau tay. Trên sân thượng gió không lớn, tầng mây dần dần lộ ra ánh sáng mờ.

Ngày đó ở trên xe, cậu không ngủ, cậu biết Thi Sách sờ cánh tay bị thương của cậu, luôn nhìn cậu.

Cậu biết cô đã phát hiện, cô không tiếp nhận, cậu sẽ ra sức theo đuổi, không để cho cô thành con mèo hoang kia.

Nhưng mà. . . . . .

Tay đã lau khô, cậu lại mở ra di động.

Thi Sách ngồi xếp bằng trên sô pha, cúi đầu, đang muốn rời khỏi giao diện, wechat đột nhiên có tin nhắn.

【 Xá Nghiêm 】: 672134.

Thi Sách sửng sốt, lại ngẩng đầu. Xá Nghiêm đang lấy hoa quả ăn.

Thi Sách im lặng một lát, đần độn ấn con số vào ——

672134.

Đăng nhập thành công.

Có lẽ hơi cảm lạnh, Thi Sách hít mũi, khẽ ho một tiếng, đầu dựa vào sô pha, cô sửng sốt, tiếp theo cô lại mở ra weibo, thêm tài khoản mới.

Tài khoản Weibo là gì. . . . . .

Là hòm thư, cậu có hòm thư, lúc đó cậu không weibo không QQ, đã có mấy tài khoản trò chơi, chỉ dùng hòm thư đăng kí.

Thi Sách ấn vào hòm thư, sau đó nhập mật mã.

Tiếp theo lại ngẩn người, lại là mã xác thực. . . . . .

Qua một lát, wechat.

【 Xá Nghiêm 】: 185090

Thật ra Thi Sách cũng không rõ ràng chính mình đang làm gì, hành động của cô dường như trở nên máy móc mà ngốc nghếch.

Ấn vào mã xác thực, đăng nhập thành công.

Thi Sách úp trán lên sô pha, gạt đi choáng váng, sau đó cô rời khỏi tài khoản wechat, mở ra danh bạ điện thoại, ghi nhớ số di động, tiếp tục ấn vào.

Cùng một mật mã.

Lại cần mã xác thực. . . . . .

Một lát sau ——

Xá Nghiêm nhắn tin đến: 293811

Thi Sách ấn vào, đăng nhập thành công.

Thi Sách bỏ di động xuống, cả khuôn mặt dán sát vào sô pha, nhắm mắt không thèm nghĩ nữa, nhưng xung quanh tất cả thanh âm đều đang nói cho cô ——

Mật mã của cậu toàn bộ đều là cô.

Sinh nhật của cô +KK (*).

(*)KK: pinyin của kāi kāi tức tên Khai Khai