Lửa Thu

Chương 28: Mật mã (6)

Hôm sau Thi Sách phải đi làm sớm, đến đài truyền hình trước bảy rưỡi quẹt thẻ, Xá Nghiêm cũng đi sớm, Thi Sách lên phòng làm việc trước, Xá Nghiêm đi căn tin mua đồ ăn sáng.

Đóng gói hoành thánh và bánh bao quay về văn phòng, lúc Xá Nghiêm vào cửa nghe thấy Thi Sách đang gọi điện thoại.

“Vậy hôm nay anh đừng tới? Anh đã nói với sếp chưa?” Thi Sách hỏi.

Xá Nghiêm để bữa sáng ở chỗ Thi Sách, mở hộp hoành thánh ra. Thi Sách cầm lấy thìa nhựa, uống một ngụm canh, nói: “Chờ thầy Phương tới rồi nói, anh cứ chăm sóc vợ đi, bên này cũng đừng quan tâm . . . . . . Ừ, biết rồi, tạm biệt.”

Xá Nghiêm đứng ở bên cạnh Thi Sách ăn bánh bao, hỏi: “Hôm nay anh ta không tới?”

Thi Sách”ừ”, nói: “Không chỉ hôm nay, có lẽ sau này cũng không đến.”

Vợ anh quay phim mắc bệnh trầm cảm trước sinh, hôm sinh lại khó sinh, sau khi sinh sức khỏe suy giảm, lại mắc trầm cảm sau sinh, trưa hôm qua anh quay phim đi bệnh viện chăm sóc vợ, vẫn không quay về, vừa rồi gọi báo, tình huống vợ anh ta rất không tốt, anh ta phải ở bên hai mươi bốn giờ, chỉ có thể tạm dừng công việc.

《 Tin tức chín giờ 》phóng viên và quay phim là tổ hợp cố định, Thi Sách thiếu quay phim, phải tìm một người khác, may mắn bên quay phim mới tuyển người, tạm thời cũng không quá khó xử.

Buổi họp lựa chọn chuyên đề, thầy Phương nói: “Vậy Xá Nghiêm một tổ với cô.”

Thi Sách còn chưa trả lời, một vị phóng viên khác nói: “Xá Nghiêm mới thực tập không bao lâu, được chứ?”

Thi Sách không vui: “Bản lĩnh quay phim của cậu ấy đủ để gϊếŧ một nửa người trong đài.”

Thầy Phương cười nói: “Xem ra cô rất vừa lòng với cậu ấy, vậy trước tiên cứ quyết định thế đi.”

Thi Sách cũng không có cách nào từ chối.

Lại nói đến chuyên đề tháng mười, đến bây giờ nội dung còn chưa định ra, thầy Phương thúc roi: “Nào, thúc đẩy đại não người trẻ tuổi các cô cậu, lấy ra thông tin nào!”

Khâu Băng Băng cắn bút nói: “Nếu không làm về lễ hội mua sắm đi, chuyên đề cũng không nhất định cần chủ đề chính mà, dù sao từng tháng chúng ta đều làm về lễ hội mua sắm, lần này làm thành chuyên đề, còn có thể trước tiên tham gia vào sức nóng của 11/11.”

Thầy Phương nói: “11/11 có liên quan gì đến chúng ta?”

“Có thể xúc tiến thị trường phát triển, có thể giúp dân chúng, chúng ta làm tin tức không phải là để phục vụ người dân sao.”

Vương Châu Xuyên súc miệng bằng trà, má trái má phải luân phiên một lần, nuốt xuống cổ họng mới mở miệng: “Khâu Băng Băng, cấm phát ngôn mười phút.”

“Tại. . . . . .”

“Hai mươi phút.”

Khâu Băng Băng câm miệng.

“Tiếp tục.” Vương Châu Xuyên nói.

Lại liên tục hai chuyên đề bị gạt đi, người thứ ba còn đang lựa chọn chuyên đề, đến lượt Thi Sách, Thi Sách đề nghị: “Không bằng làm về nội dung ‘lựa chọn nghề nghiệp, vào nghề’.”

Thầy Phương nói: “Nói tiếp đi.”

“Thứ bảy trung tâm triển lãm quốc tế Lê Châu sẽ diễn ra tuyển dụng, nhu cầu tuyển dụng hơn 5000 người, nhưng tháng bảy năm nay, người tốt nghiệp ở Lê Châu nhiều hơn con số này.” Thi Sách đưa tài liệu tra được lên.

“Ngoài sinh viên khóa này, còn có các loại thanh niên thất nghiệp. Hiện tại tôi đang sống ở nhà trọ co-living, đối tượng cung cấp chính là thanh niên chờ việc làm.

Trong đó có năm nay vừa mới tốt nghiệp, cũng có bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị vây trong trạng thái thất nghiệp. Bọn họ đã trải qua thời gian dài như vậy, tại sao còn chưa tìm được công việc, hiện tại tâm trạng như thế nào, cùng với kế hoạch và phát triển kế tiếp của bọn họ, tôi nghĩ chuyên đề này có lẽ sẽ rất thú vị.”

Vương Châu Xuyên tự hỏi một lúc, nói: “Cái này có thể, mang lại tác dụng cảnh giác giáo dục cho đại chúng, nội dung cũng là trước kia chúng ta chưa từng làm.” Anh ta chọn một chuyên đề trước đó cùng với chuyên đề Thi Sách đưa ra, nói, “Làm cả hai cái, hai bên cùng chuẩn bị.”

Chuyên đề định ra, sau khi tan họp Vương Châu Xuyên gọi Thi Sách lại, một mình hỏi cô: “Sao cô nghĩ đến chuyên đề này, có phải linh cảm gần đây phát ra không? Thế nào, không phải ra thị trường mới tìm công tác, sau đó vấp phải trắc trở khắp nơi, bị các loại đả kích chứ?”

“Sếp, tặng anh món quà này.” Thi Sách nói.

“Hả?”

Ánh mắt Thi Sách xếch ngược lên, tặng cho Vương Châu Xuyên ánh mắt xem thường.

Thời gian đưa tin chuyên đề nhìn thì đầy đủ, nhưng Thi Sách có kế hoạch liên tiếp, muốn tận lực làm chuyên đề này thú vị tường tận, cô tranh thủ thời gian ghi chép lên kế hoạch, buổi sáng lúc ra ngoài phỏng vấn với Xá Nghiêm đã cân nhắc, cho đến khi Lương Kiều gửi wechat đến, cô mới tạm dừng suy nghĩ gió lốc.

【 Luật sư Lương 】: Tối nay cùng ăn cơm nhé?

Thi Sách thấy anh ta mời cơm, trong lòng có chút khác thường, không còn tự tại như ngày hôm qua.

【 Sách đại gia 】: Xin lỗi, tối nay tôi có việc.

Cũng không tính nói dối, cô quả thật phải làm xong việc.

【 luật sư Lương 】: Vậy trưa thì sao? Hiện tại có phải cô đang ở bên ngoài phỏng vấn?

Thi Sách đang suy nghĩ xem nên từ chối như thế nào, Xá Nghiêm bên cạnh đột nhiên nói: “Có muốn nghe đề nghị không?”

Thi Sách nhảy dựng: “Đề nghị gì?”

“Chuyên đề.” Xá Nghiêm nói.

“Chuyên đề?” Thi Sách bình tĩnh, “Cậu có đề nghị gì?”

Xá Nghiêm nhìn thời gian, nói: “Sắp mười hai giờ rồi, ăn cơm rồi nói sau.”

“Ừ.” Thi Sách thuận tay nhắn lại cho Lương Kiều, từ chối lời mời ăn cơm hôm nay.

Cơm trưa đúng lúc có thể chạy đến căn tin ăn, Xá Nghiêm vừa ăn vừa nói với Thi Sách: “Đã xác định đối tượng phỏng vấn chưa?”

“Có rồi.” Thi Sách hỏi, “Cậu nói xem Vu Na có đồng ý không?”

Xá Nghiêm nói: “Không biết.”

“Cô ấy là bạn cậu, cậu xem tính cách cô ấy có thể chấp nhận lên TV không?”

“Tôi không hiểu cô ta.” Xá Nghiêm nói.

“Bỏ đi, trở về tôi tự hỏi cô ấy.” Thi Sách nói, “Cậu nói đề nghị xem?”

“Cô còn chọn ai nữa?”

Thi Sách nói: “Còn có Ngư Muội, chờ thứ bảy tôi đi trung tâʍ ɦội nghị triển lãm tìm.”

Xá Nghiêm nói: “Có thể tìm hai ba loại hình khác biệt. Vu Na thuộc loại người tốt nghiệp từng bước hoàn thành giấc mộng đi tìm công việc, Ngư Muội thuộc loại rất nhỏ không thể thích ứng với xã hội.”

Lời Xá Nghiêm giống như ngọn đèn soi sáng, Thi Sách lập tức bị cậu khơi ra.”Còn có thể tìm một người sau khi bị sa thải chưa gượng dậy nổi, lại thêm một người bình thường thuộc khoá tốt nghiệp này.” Thi Sách suy nghĩ, nói, “Có, Ái Đức Hoa và thích kiếm chuyện!”

“. . . . . . Trong phim à?”

Thi Sách nói: “Trí nhớ của cậu cũng có lúc không tốt nhỉ? Ái Đức Hoa là thợ cắt tóc ấy, còn thích kiếm chuyện chính tên cả ngày treo bên miệng ba quy định đó.”

Từ trước đến nay cậu không nhớ người và chuyện râu ria, “À.”Xá Nghiêm lại nói, “Chuyên đề có thể quay chung quanh nhà trọ co-living, cha mẹ Khang Hữu Bảo chắc là sẽ rất thích thú rút ra tài trợ.”

Thi Sách gắp tôm vào bát Xá Nghiêm, nói: “Ăn nhiều một chút, còn muốn ăn gì, tôi đi mua cho.”

Xá Nghiêm cười, cậu bỏ đũa xuống, bóc tôm bỏ vào bát Thi Sách.

Thi Sách: “. . . . . .”

Có Xá Nghiêm cùng tổ với Thi Sách, hôm nay Thi Sách hoàn thành công việc nhanh chóng, còn về đầu tiên.

Cô dựa theo kế hoạch làm việc, thu dọn túi, cô nói với Xá Nghiêm: “Trước tiên không về nhà, cậu đi đến nơi này với tôi.”

“Được.” Xá Nghiêm cũng không hỏi, cậu đóng máy tính lại.

Thi Sách nói: “Cậu cũng không hỏi tôi đi đâu?”

“Cô muốn đi đâu đều có thể.”

Thi Sách: “. . . . . .”

Xá Nghiêm nhìn vẻ mặt cô, cong môi, hỏi: “Đi đâu?”

Aiz. . . . . .

“Phố Tân Nam.” Thi Sách trả lời.

Xá Nghiêm nheo mắt: “Sao lại đi chỗ đó?”

“Còn nhớ tháng trước tôi suýt chút nữa bị kiện không?”

“Ừ.”

“Mai Tú Cúc sống ở nơi đó, tôi đi tìm chị ta.”

Xá Nghiêm hỏi: “Chị ta tìm cô?”

“Không.”

“Tại sao cô tìm chị ta?”

Thi Sách nói: “Tìm ra lời giải.”

“Giải cái gì?”

“Muốn biết tại sao chị ta lật lọng, chuyện này khiến tôi rất khó chịu .” Thi Sách nhăn mũi.

Xá Nghiêm cụp mắt, tắt máy tính, cầm điện thoại lên, vừa mặc áo khoác vừa nói: “Đi thôi.”

Phố Tân Nam cách xa đài truyền hình, hơn nữa kẹt xe, chạy đến nơi đó đã sắp hoàng hôn.

Trong khu dân cư đường nhỏ không có cách nào đỗ xe, Xá Nghiêm đỗ xe ở ngoài, Thi Sách cũng không rõ đây có phải lần đầu tiên Xá Nghiêm đến, theo lý không nên biết rõ đường như vậy.

Hai người xuống xe, đột nhiên nghe thấy tiếng binh binh bang bang, nhìn lại theo tiếng, là xe đâm đổ thùng rác ven đường, vì vấn đề thị giác, nhìn không thấy là xe gì, Thi Sách cũng không để ý, dẫn Xá Nghiêm đi vào khu dân cư, cô nói: “Mai Tú Cúc ở nơi này, chị ta chặn wechat của tôi, tôi đã nhắn tin qua số điện thoại, chị ta có nhắn lại.”

Bóng dáng hai người dần dần biến mất, trong xe đâm đổ thùng rác, Khang Hữu Bảo xoa trán mắng: “Đệch! Bằng lái của cô là rút thăm trúng thưởng à?!”

Ninh Như Cửu tức giận đến mặt đỏ tía tai: “Tôi cho anh theo tới sao, là anh bám lấy tôi, đâm chết anh cũng không phải lỗi của tôi!”

“Với chút năng lực biểu đạt ngôn ngữ này của cô mà cũng có thể đi cửa sau làm phóng viên? Tôi bám lấy cô? Cô thực sự coi mình là tiên nữ à?!”

“Khang Hữu Bảo!!!”

“Thế nào, cuồng theo dõi còn có lí do sao?”

Ninh Như Cửu thật muốn bóp chết người này.

Sau khi cô ta làm tin tức ở huyện Sùng Lâm kia, nhận được lợi lộc, thu được cả danh lẫn lợi, có năng lực đánh mặt Thi Sách, cô ta quyết định sau này sẽ nhìn chằm chằm Thi Sách cướp tin, làm cho Thi Sách vĩnh viễn phải sống dưới ánh hào quang của cô ta.

Vừa rồi cô ta thấy xe Thi Sách và Xá Nghiêm đi ra, vội vàng đuổi theo, ai ngờ bị Khang Hữu Bảo phát hiện, người này vừa bò lên, đuổi xuống cũng không xong.

Thời gian ăn cơm chiều, trong khu dân cư người ra vào không ít.

Xá Nghiêm hỏi: “Mai Tú Cúc nhắn lại thế nào?” Thi Sách nói: “Chị ta hỏi tôi có thể lại xin đài truyền hình giúp đỡ không.”

Ngày hôm qua Thi Sách nhắn tin cho Mai Tú Cúc, hỏi chị ta có tiện không, cô có việc muốn hỏi chị ta, Mai Tú Cúc đến sau nửa đêm mới nhắn lại, không trả lời câu hỏi của Thi Sách, hỏi lại Thi Sách chị ta có thể lên TV lần nữa không.

Sau đó Thi Sách gửi tin qua, Mai Tú Cúc không nhắn lại.

Khu dân cư tầng dưới cùng cơ bản đều xây lại thành nhà hàng nhỏ, Thi Sách giới thiệu nguyên nhân hình thành nhà hàng với Xá Nghiêm, chỉ vào xa xa nói: “Bên kia chính là chợ bán sỉ trang phục, có hai tầng, chủ tiệm công nhân viên chức mỗi ngày đến mua quần áo, lượng khách siêu lớn, bên đó thuộc loại kinh doanh phát đạt.”

“Ừ.” Xá Nghiêm lẳng lặng nghe.

Mai Tú Cúc ờ lầu hai, trước đó Thi Sách phỏng vấn đã tới một lần, hiện tại vẫn nhớ rõ vị trí cụ thể.

Lần này cô vốn không muốn đến, tuy cô tính tình không tốt có khi bướng bỉnh, nhưng cô cũng rất thức thời, lúc nên sợ hãi cũng sẽ sợ hãi, ví dụ như đối mặt với Tào Vinh, Tào Vinh vọt tới đài truyền hình, cô mới dám xông lên, đóng cửa lại chỉ có một mình, cô lại không ngốc, tứ chi kiện toàn dung mạo xinh đẹp không phải là quan trọng nhất sao?

Lo lắng Tào Vinh ở nhà, cô đơn giản mang “vệ sĩ” cùng đến.

Thi Sách dẫn Xá Nghiêm lên lầu, gõ cửa trong chốc lát, không ai đáp lại.

Lúc này cô mới nhớ tới hiện tại là thời gian tan học, Mai Tú Cúc có thể đi đón con.

Thi Sách hỏi: “Cậu có đói không, nếu không đi ăn cơm trước?”

“Tùy cô.”

“Vậy đi ăn cơm trước.”

Không cần chạy xa, dưới lầu có chỗ ăn, Thi Sách trực tiếp lựa chọn quán ngay bên dưới.

Quán ăn thật sự rất nhỏ, chỉ có bốn bàn, trần nhà cũng thấp, Thi Sách lo lắng Xá Nghiêm sẽ đυ.ng đầu, nhìn lại, đầu Xá Nghiêm cách trần nhà chỉ khoảng nửa mét, cô nhắc nhở Xá Nghiêm chú ý, lúc này hai người mới tiến vào.

Đi vào quán thứ hai, bốn bàn, còn có một bàn trống, hai người ngồi xuống gọi món ăn, ông chủ qua viết đồ, nhìn Xá Nghiêm vài lần, cảm thấy mặt cậu rất quen.

Dáng đẹp mặt tuấn tú không phải lúc nào cũng gặp được.

Ông chủ hỏi: “Cậu có phải người mẫu bên kia không?”

Bên chợ bán sỉ trang phục có người mẫu, Thi Sách rút tờ giấy lau mỡ trên bàn, cười nói: “Ông chủ tinh mắt thật!”

“Tôi đã nói rồi, bảo sao nhìn quen mặt!” Ông chủ cười hỏi, “Ăn gì, nơi này có cả mì lẫn cơm!”

Thi Sách gọi mì cà chua trứng gà, Xá Nghiêm gọi một phần cơm cà tím.

Thi Sách nói: “Phòng bếp nơi này đều ở trong nhà người khác.”

Xá Nghiêm hỏi: “Trước đó từng ăn rồi?”

“Không.” Thi Sách nói, “Mai Tú Cúc từng làm ở trong này, không phải chị ta ở trên lầu sao, bình thường xào rau cho quán này.”

Một lát sau, ông chủ vừa gọi điện thoại, vừa mang cơm lại đây.

“Cô đã nói thế nào cũng không làm, ừ, hiện tại tôi tìm được người khác làm rồi, cô còn muốn trở về, vậy người khác làm sao bây giờ? Chị Mai à, làm người cũng không thể quá ích kỷ đúng không!”

Ông chủ kẹp di động trên vai, một tay bưng mì một tay bưng cơm, lúc để bát mì tay hơi run, bát bị nghiêng đổ vào cánh tay Xá Nghiêm.

“Á!” Thi Sách lập tức chắn, Xá Nghiêm tay mắt lanh lẹ đẩy cánh tay cô, không để cho cô đυ.ng tới bát.

“Ôi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Ông chủ lập tức cúp điện thoại, rút khăn giấy lau cho Xá Nghiêm, không ngừng giải thích, nói miễn phí bát mì này.

Thi Sách bảo Xá Nghiêm cởϊ áσ khoác ra. Cánh tay phải Xá Nghiêm mới cắt chỉ không lâu, vết sẹo còn rất rõ ràng, cánh tay bị xối canh, tuy cách lớp áo nhưng vẫn bị đỏ.

Thi Sách xụ mặt, liếc ông chủ, hỏi Xá Nghiêm có sao không.

“Không sao.” Xá Nghiêm lau cánh tay nói.

“Miệng vết thương có sao không?”

“Không.” Xá Nghiêm giơ cánh tay lên cho Thi Sách xem.

Thi Sách nhìn kỹ, nói: “Có gì phải nói ngay.”

“Ừ.” Xá Nghiêm quay đầu nhắc nhở ông chủ, “Nấu thêm nửa bát mì nữa.”

“Vâng, có ngay!” Ông chủ lau mồ hôi bước đi.

Thi Sách sờ áo sơmi Xá Nghiêm, lúc đυ.ng vào vải hơi mỏng, cô đột nhiên nghĩ đến từ khi nhiệt độ giảm đến nay, Xá Nghiêm hình như chỉ có hai chiếc áo sơmi để thay đổi.

Cô hỏi Xá Nghiêm: “Cậu chưa mua đồ thu?”

“Có.”

“Sao tôi chỉ thấy có hai áo?”

“Chỉ có hai.”

“Mỗi áo sơmi?” Thi Sách hỏi, “Đồ khác đâu?”

“Lúc du lịch không tiện mang, thay đổi theo mùa, trong túi chỉ có hai chiếc.” Xá Nghiêm nói.

“Còn chả dày mấy, mấy ngày nay cậu không lạnh?”

“Hơi hơi.”

“Cậu lạnh sao không biết mua quần áo?”

Xá Nghiêm suy nghĩ, chưa nói đến cậu ngại phiền, cậu rút tờ giấy, lau sạch nước canh trên bàn.

Thi Sách nghi ngờ: “Đừng nói cho tôi biết, đến bây giờ cậu còn không hiểu ăn mặc theo mùa?”

Bọn con trai sống cẩu thả, trước kia Xá Nghiêm vừa nóng sẽ tùy tiện cởϊ qυầи áo ra, nhưng lạnh cũng không biết tìm quần áo có độ dày thích hợp mặc.

Ví dụ như mùa nên mặc áo lông, cậu có thể mặc áo len, lạnh hơn chút, cậu mặc hai áo len.

Chú cậu làm sao chú ý đến phương diện này, sau đó mỗi lần đổi mùa, toàn bộ dựa vào Thi Sách giúp Xá Nghiêm đổi mới quần áo, nhắc cậu mặc áo bông, đổi tất.

Xá Nghiêm lau hết nước canh.

Cậu chưa từng không hiểu ăn mặc theo mùa, năm mười sáu tuổi ấy vào thu, cậu quá rảnh, không lấy áo khoác mùa thu trong tủ ra mặc, sau đó Thi Sách thấy được, kéo cậu đi trung tâm thương mại, ở bên cậu cả một ngày.

Xá Nghiêm ném khăn bẩn lên bàn, không phản bác lời Thi Sách.

Thi Sách nhìn Xá Nghiêm, thở dài thật sâu: “Cậu đồ ngốc này. . . . . .”

“. . . . . .” Xá Nghiêm im miệng.

“Vậy tôi dẫn cậu qua bên kia mua quần áo.” Thi Sách nói.

“Ừ.” Xá Nghiêm nói.

“Có phải cậu cũng không có đồ mùa đông?”

“Ừ.”

“Vậy tiện thể mua luôn.”

Xá Nghiêm cười, đẩy đĩa cơm cà cho Thi Sách: “Cô ăn trước đi.”

Thi Sách rất đói, cô vừa định lấy chiếc đũa, đột nhiên nhớ tới ngày đó Xá Nghiêm ăn mì thừa của cô, cô rụt tay lại, đẩy đĩa cơm về: “Không cần, tôi chờ mì.”

Xá Nghiêm liếc chiếc đũa, suy nghĩ, lấy vé từ trong túi quần ra, đưa cho Thi Sách: “Tôi mua hai vé, mấy ngày nữa đi xem nhé?”

Thi Sách cầm vé, sờ qua sờ lại, tò mò hỏi: “Cậu mua ở đâu thế?”

Xá Nghiêm còn chưa nói, Thi Sách lại nói: “Hôm trước tôi phỏng vấn chính là về việc lừa dối vé này, có người đăng bài lên weibo tìm vé, ai ngờ bị lừa, tôi còn cố ý đăng lên weibo nội dung tìm vé, ai ngờ đến bây giờ còn chưa có cá mắc câu. Tin tức còn chưa ra, vốn muốn làm hoàn chỉnh mới đưa tin.”

“. . . . . .”

“Cậu còn chưa nói hai vé này mua ở đâu đấy, tôi có thể mở rộng nội dung phỏng vấn thêm một chút.” Thi Sách nói tiếp.

Xá Nghiêm hít sâu, nói: “Tôi nhờ công ty truyền thông làm thêm trước đó giúp đỡ mua.” Hôm trước gọi điện thoại, sáng ngày hôm qua gửi đến, cậu từ thị trấn trở về, vừa về đài đã nhận được bưu phẩm.

Thi Sách kinh ngạc: “Cậu theo đuổi ngôi sao?”

Xá Nghiêm cúi đầu ăn cơm.

Đúng lúc ông chủ mang mì đến, Thi Sách không nói đề tài này với Xá Nghiêm nữa, cô hỏi ông chủ: “Đúng rồi, ông vừa mới gọi điện thoại cho chị Mai kia là Mai Tú Cúc?”

Lúc này ông chủ cẩn thận để bát mì xuống, nói: “Ơ, cô cũng biết Mai Tú Cúc? Đã lâu như vậy mà cô ta còn nổi tiếng thế à.”

Thi Sách cười, hỏi: “Trước kia không phải chị ta làm thuê cho ông sao, sao lại không nghe điện thoại của ông, trước đó chị ta thôi làm rồi?”

Ông chủ nói: “Không phải là sau khi tin tức kia phát ra không lâu sao, đột nhiên nói mặc kệ không làm nữa, tôi tạm thời tìm người ở đâu thay cô ta chứ? Lúc này thì ngược lại, chồng cô ta lại bài bạc, tiêu sạch tiền quyên góp, mấy ngày nay luôn tìm tôi, muốn quay về làm, nào có chuyện đơn giản như vậy?”

Lúc trước tin tức hưởng ứng không tốt, quyên góp tiền căn bản không được bao nhiêu, Thi Sách nhíu mày.

Cơm nước xong, hai người lại lên lầu, lúc này Mai Tú Cúc cuối cùng đã ở nhà, khiến Thi Sách kinh ngạc chính là cô gặp được Đại Hoa ở trong nhà Mai Tú Cúc.

Đại Hoa cũng sửng sốt, trăm miệng một lời với cô: “Sao hai người lại đến đây nơi này?”

“Sao cậu ở trong này?” Thi Sách hỏi.

Đại Hoa nói: “Tôi làm công tác xã hội.”

Thi Sách nói: “Đây là nhân vật tin tức của tôi.”

Đại Hoa: “. . . . . . Khéo thật.”

Mai Tú Cúc mặt mũi bầm dập ngồi bên bàn ăn, muốn rót nước cho Thi Sách và Xá Nghiêm, bên kia là một người phụ nữ trung niên, nhìn ra được là đồng nghiệp của Đại Hoa, vỗ mu bàn tay Mai Tú Cúc nói: “Cô có khách, chúng tôi đi trước. Cô để đứa lớn ở lại trông Đóa Đóa cũng không tiện, sớm một chút nấu cơm đưa cho bọn trẻ. Còn nữa, cô cũng đừng lo lắng nữa, chúng tôi có thể giúp cô liên hệ Hội phụ nữ.”

Mai Tú Cúc lắc đầu, giọng yếu ớt: “Không, không cần. . . . . .”

Người phụ nữ trung niên thở dài.

Người đi rồi, Mai Tú Cúc muốn rót nước cho Thi Sách, Thi Sách ngăn lại: “Không cần, chúng tôi không khát.”

Mai Tú Cúc không biết mở mồm như thế nào: “Phóng, phóng viên Thi.”

Thi Sách hỏi: “Chị nhắn nói muốn xin đài truyền hình giúp đỡ, lần này là xin giúp đỡ cái gì, bạo hành gia đình?”

Có lẽ là cuộc sống mỏi mệt, lại hoặc là vì che dấu vết bầm, Mai Tú Cúc theo thói quen cúi đầu xoay người. Chị ta lúng ta lúng túng nói: “Vốn chồng tôi đã muốn từ bỏ bài bạc, trong khoảng thời gian này thật ra anh ấy cũng đã làm hết sức, thật sự không đi đi chơi nữa, nhưng là vì kiếm thêm chút tiền, anh ấy lại không nhịn được.”

Sau khi Tào Vinh thua mặt xám mày tro, Mai Tú Cúc mới biết được gã lại theo vết xe đổ, tiền khám bệnh cho con gái gã thua không còn một xu, Tào Vinh giải thích nói gã vốn thật sự cai rồi, nhưng mấy ngày nay liên tiếp nhận được tin quảng cáo, gã mới nhất thời không nhịn được sa ngã, cả người không thể đi ra.

Mai Tú Cúc ôm mặt khóc: “Tại sao lại có loại tin nhắn như thế chứ, tại sao. . . . . .”

Xá Nghiêm im lặng ngồi một bên, cụp mắt, vẻ mặt không một chút dao động.

Thi Sách vốn muốn nói chó không đổi được ăn phân, nhưng suy nghĩ, nói ra vẫn nên văn minh một chút: “Giang sơn dễ đổi thôi, liên quan gì wechat, không phải tin nhắn còn có quảng cáo cột điện, còn có đám bạn, sớm một ngày muộn một ngày thôi.”

Xá Nghiêm nghe thấy Thi Sách nói, ngước mắt nhìn về phía cô.

Mai Tú Cúc không biết có nghe vào hay không, chị ta nghẹn ngào nói: “Tôi thực sự hết cách rồi, tôi không biết nên làm gì bây giờ, phóng viên Thi, cô có thể lại giúp tôi không, con gái tôi còn đang chờ cứu mạng, vốn đã xong rồi, thuốc nhập khẩu cũng rất nhanh có thể mua được, hiện tại cái gì cũng không.”

Thi Sách nói: “Chị cũng nói từ ‘lại’, giúp chị, sau đó chồng chị đánh tôi, tiện thể kiện tôi?”

Mai Tú Cúc ngẩn ra.

Thi Sách nói: “Trước khi chị cầu xin tôi, không phải chị nên nói cho tôi biết, lúc trước tại sao chị trở mặt nhanh như vậy sao?”

Mai Tú Cúc há miệng thở dốc: “Tôi, tôi. . . . . .”

“Chị cái gì?”

“Tôi. . . . . . Tôi sợ bị anh ấy đánh.”

Thi Sách híp mắt, chỉ vào Mai Tú Cúc: “Hiện tại anh ta cũng đánh chị, sao chị lại dám lên TV, không sợ anh ta về sẽ đánh chết?”

Ánh mắt Mai Tú Cúc lóe lên: “Tôi, tôi thật sự không có cách. . . . . .” Nói xong lại khóc.

Thi Sách không hiểu sao cảm thấy không tốt, hôm nay cô đến nơi này mục đích chỉ là muốn có một đáp án, nhưng sau khi cô nghe xong lại không thể oán trời trách đất.

Song câu trả lời của Mai Tú Cúc cũng không thể thỏa mãn cô, ngược lại thấy chị ta nói sợ bị đánh nên lật lọng, mặt mũi lại bầm dập nói muốn lên TV xin giúp đỡ, sự tương phản giữa lí do thoái thác và việc làm khiến cô tràn đầy nghi ngờ.

Thi Sách nhìn về phía Xá Nghiêm, Xá Nghiêm cũng nhìn cô.

Xem ra Xá Nghiêm cũng sinh ra nghi ngờ giống cô.

Từ nhà Mai Tú Cúc đi ra, Thi Sách hỏi Xá Nghiêm: “Cậu thấy thế nào?”

Xá Nghiêm hỏi: “Cô muốn điều tra không?”

Thi Sách suy nghĩ, nói: “Không biết.” Cô gần như có thể khẳng định, Mai Tú Cúc lật lọng có ẩn tình khác, nhưng ẩn tình này có bao nhiêu quan hệ với cô chứ? Giống như Vương Châu Xuyên trước đó đã nói, sau này trong cuộc sống của cô không có hai người Mai Tú Cúc và Tào Vinh, tại sao cô phải điều tra chuyện không liên quan đến mình?

Nhưng những chữ như “Ẩn tình” “Bí mật” thường hấp dẫn người, huống chi cô làm tin tức, bản năng nghề nghiệp làm cho cô rục rịch.

“Thôi. . . . . .” Thi Sách gãi đầu, “Đi mua quần áo cho cậu trước!”

Chợ bán sỉ có hai tầng, một tầng bán hàng xịn, một tầng bán đồ giá rẻ, Xá Nghiêm từ nhỏ gia cảnh tốt, nhưng cậu không chọn hàng hiệu, cho mặc gì cậu đều có thể nhận, Thi Sách dẫn Xá Nghiêm đi mua đồ xịn.

Quần áo của cô toàn mua ở trung tâm thương mại, hôm nay cũng là lần đầu tiên đến nơi này, cửa hàng rất nhiều khiến đầu óc cô choáng váng, Xá Nghiêm quan sát một lần để ý các phương hướng và thang máy, khi Thi Sách lại một lần nữa đi về đường cũ, cậu kéo áo cô, chỉ vào nói: “Đi bên kia.”

“Nơi đó chưa đi?” Thi Sách hỏi.

“Chưa.”

“Vậy đi.”

Xá Nghiêm dẫn Thi Sách đi, không rẽ nữa.

Cuối cùng Thi Sách giúp cậu chọn năm bộ mùa thu và hai bộ mùa đông, nói: “Trang phục mùa đông còn chưa chính thức đưa ra thị trường, chờ thêm thời gian nữa lại đến mua.”

Xá Nghiêm gật đầu.

Hai người trở lại nhà trọ, thời gian chưa đến chín giờ, tất cả mọi người đều ở, đang thương lượng chuyện hoạt động thứ bảy.

Thi Sách nói: “Thứ bảy không cần đổi nữa.”

Vu Na hỏi: “Không phải hai người đều phải đi làm sao?”

Thi Sách nói: “Không ảnh hưởng đi làm.”

“Được rồi, vậy buổi sáng tôi đi trung tâʍ ɦội nghị triển lãm, buổi chiều tham gia hoạt động.” Vu Na đăng kí tên Thi Sách và Xá Nghiêm đích, cô bị quản gia Lí ủy thác làm “Chủ tịch uỷ ban quản lý hộ gia đình” .

Đại Hoa hỏi Thi Sách và Xá Nghiêm: “Có phải chị Mai có chuyện gì không? Tại sao lại tìm phóng viên?”

Thi Sách kể sơ qua mọi chuyện, Đại Hoa trợn mắt há hốc mồm: “A. . . . . .”

Thi Sách cười: “Tam quan được đổi mới sao?”

Đại Hoa lắc đầu, lại gật đầu, cuối cùng thở dài: “Aiz, chị ta cũng là người đáng thương. Tối qua không phải tôi tăng ca sao, chính là bởi vì nghe thấy động tĩnh nhà bọn họ, hàng xóm sợ tai nạn chết người, lại không dám báo cảnh sát, nói sau khi xảy ra chuyện ông Tào sẽ trả thù, cho nên mới gọi chúng tôi qua.”

Khang Hữu Bảo nói: “Chỉ có chút tin tức này?”

“Sao?” Thi Sách hỏi.

Khang Hữu Bảo nói: “Hôm nay hai người bị Ninh Như Cửu theo dõi, không biết sao?” Cậu ta không hề có tâm lý gánh nặng bán đứng đồng nghiệp, kể toàn bộ hành động buổi chiều của Ninh Như Cửu.

Thi Sách nghe xong, không thèm để ý: “Cô ta chỉ có chút chỉ số thông minh ấy, tùy cô ta đi.”