Tới đón Claire là một nữ quân Alpha tên Jenny, là thiếu tướng quân đoàn tiên phong của Quân đoàn Vinh Quang, tóc ngắn cá tính, đội quân mũ màu đen, dáng vẻ hiên ngang. Đây là lần đầu Claire tiếp xúc gần với một nữ Alpha trưởng thành…. Quả thật là một quân nhân nữ hán tử, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người.
Bất quá, Claire cũng không bị khí thế của cô áp đảo, cậu chỉ lễ phép đi theo phía sau cô, thần sắc cùng bước chân đều không chút hoảng loạn.
Jenny âm thầm đánh giá người thanh niên này, những năm gần đây nguyên soái đều trên chiến trường, dưỡng thành phong cách xử sự lạnh nhạt mà mạnh mẽ, thời điểm ngày thường rảnh rỗi, hắn thích tự nhốt bản thân một mình trong phòng chỉ huy, ngoại trừ các quân nhân cận vệ dưới trướng cùng với các tướng lĩnh cao cấp của Quân đoàn Vinh Quang, hắn rất ít gặp mặt người khác, huống chi là Claire người mới vô danh đến tốt nghiệp từ trường quân đội.
Tuy rằng Claire là con trai của tướng quân Byron nhưng cũng không đáng để nguyên soái một mình triệu tập chứ, đối với yêu cầu của nguyên soái Jenny mười phần nghi hoặc.
Cả hai người đi vào phòng tổng chỉ huy mẫu hạm Quân đoàn Vinh Quang, nguyên soái Rawson mở ra bản đồ 3D địa hình các chòm sao cẩn thận tìm đọc gì đó, Jenny kính chào nguyên soái theo tiêu chuẩn lễ nghi quân đội rồi cất cao giọng nói: “Nguyên soái, tôi đã đưa Claire tới.”
Rawson quay đầu, Claire cũng lập tức cung kính cúi chào: “Nguyên soái!”
Rawson vừa lòng gật đầu với thanh niên thần thái sáng láng trước mặt, trong ánh mắt mang theo một tia tán thưởng: “Claire, ta từng nói qua cậu rất có thiên phú trong phương diện chỉ huy nhưng việc này chỉ biểu thị ngươi có thiên phú hơn người khác thôi, về sau có thể phát triển hơn được hay không còn phải tùy thuộc vào cậu.” Rawson nói rồi tiến lên một bước nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Claire, “Hoan nghênh cậu gia nhập quân đoàn Vinh Quang, ta tin tưởng cậu ở chỗ này có thể học được nhiều thứ hơn nữa.” Rawson quay đầu lại nhìn vị nữ quan bên cạnh, nói: “Thiếu tướng Jenny, say này Claire liền giao cho cô chỉ đạo, trước tiên để cậu ta đi theo cô đến quân đoàn tiên phong nửa năm, ta lại đến nghiệm thu thành quả.”
Trong lòng Jenny thực kinh ngạc, nhưng đối với mệnh lệnh của nguyên soái từ trước đến nay cô chưa không bao giờ dám kháng cự, lập tức cúi chào: “Tuân lệnh!”
Còn Claire lúc này trong lòng cũng cảm thấy thực ngoài ý muốn, theo hắn hiểu biết, đoàn quân tiên phong của Quân đoàn Vinh Quang là đội ngũ có thực lực chiến đấu mạnh nhất toàn Đế quốc, được ví như lưỡi dao sắc bén vượt qua mọi chông gai trong vũ trụ, gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật sát phật. Tuy đoàn quân tiên phong đã lập rất nhiều chiến công nhưng đây cũng là nơi có thương binh tử lính cao nhất, một khi có chiến sự, đoàn quân tiên phong nhất định phải ra tiền tuyến đầu tiên ----- lại đem một người vừa tốt nghiệp chưa có kinh nghiệm như cậu phái ra tiền tuyến, cách làm của nguyên soái làm Claire rất khó hiểu.
Tựa hồ nhận ra ánh nhìn nghi hoặc của thanh niên trước mặt mình, nguyên soái Rawson khó có được mà ôn hòa liếc mắt nhìn Claire một cái, nói: “Ta sắp xếp như này, cũng vì trước đó tướng quân Byron cha cậu đã chào hỏi qua ta, ý tứ của cha cậu với ta giống nhau, tuy cậu còn nhỏ nhưng nên ở tiền tuyến rèn luyện nhiều một chút cũng là chuyện tốt, yên tâm, thiếu tướng Jenny sẽ đảm bảo an toàn cho cậu…. Như thế, cậu có hài lòng chưa?”
Tuy chưa hiểu rõ lời nguyên soái nói cho lắm, nhưng Claire thực mau hiểu đại khái ý tứ của hắn. Đế quốc có rất nhiều nhân tài trẻ tuổi, có thể để nguyên soái chú ý đến, Claire cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, huống chi có thể ở đoàn quân tiên phong của Quân đoàn Vinh Quang trải nghiệm, về sau có trở lại tinh cầu Thủ đô, sẽ dễ dàng để cha cậu sắp xếp chức vụ cho cậu đúng tình hợp lý hơn.
Nghĩ vậy, bỗng trở nên thông suốt, Claire nghiêm cẩn hướng nguyên soái làm tiêu chuẩn quân lễ, nói: “Tuân lệnh, nuyên soái!”
Rawson gật đầu, nói: “Đi đi, đừng làm ta thất vọng.”
Claire xoay người cùng thiếu tướng Jenny rời đi, chờ cả hai đi rồi, Rawson mới nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn màu đen trên tay, cùng cơ giáp của mình nói: “Người có phải thắc mắc ta vì cớ gì mà đối với Claire chiếu cố như vậy?”
“Đúng vậy, chủ nhân.”
“Kỳ thật đây là cha cậu ta nhờ ta, tướng quân Byron đối với đứa con trai này thật phải gọi là dụng tâm lương khổ. Bất quá cũng có thể hiểu, nếu ta có con trai, ta cũng hy vọng nó có thể trở nên mạnh mẽ hơn, có thể có năng lực bảo vệ chính mình mà không phải cả đời cứ sống nép mình như chim non được bảo vệ dưới cánh của phụ thân.” Nói đến đây, trong mắt vị nguyên soái anh tuấn thoáng hiện vẻ đau xót nặng nề, thanh âm cũng trở nên trầm thấp hơn, “Diều hâu không thể cứ mãi che chở con non, mà phải để chim non tự bay lượn trên bầu trời của chính mình, đây mới là trách nhiệm cùng yêu thương chân chính của người làm cha đối con trẻ, đáng tiếc… Ta lại không có cơ hội dạy dỗ cho con của chính mình.”
Chiếc nhẫn bỗng sáng lên, biến thành một con rồng màu đen, nhẹ nhàng quấn quanh tay của chủ nhân bay vài vòng, tựa như đang an ủi chủ nhân của nó.
Rawson thở sâu, mở bảng điều khiển chỉ huy, bình tĩnh nói: “Toàn quân chú ý, mười giây sau tiến hành chuyển tiếp không gian, mục tiêu tinh hệ Ethnikor!”
“Rõ!”
Đồng loạt thanh âm trả lời truyền tới kênh chỉ huy, cùng lúc, mẫu hạm của Quân đoàn Vinh Quang cùng quân hạm chiến đấu nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chuyển tiếp, huy chương quân hạm màu đen của Quân đoàn Vinh Quang tỏa ra ánh sáng chói mắt, kèm theo đó là tiếng đinh tai nhức óc kịch liệt của động cơ, một rừng quân hạm tựa như u linh lại đột nhiên biến mất ở giữa vũ trụ.
***
Vùng ngoại ô tinh cầu Thủ đô, tại biệt thự của Randy, Carlos cùng Edean mặt đối mặt nhìn nhau ở trước cửa biệt thự.
Từ hai năm trước cùng tách ra với Carlos đến bây giờ, Edean vẫn luôn vội vàng hiệp trợ cho Cevi xử lý nhiệm vụ của tổ chức Mạch nước ngầm, mấy năm nay cũng không có gặp gỡ Alpha khác, nói đến cũng thật lạ, lúc trước cũng không có đáp ứng sẽ chờ Carlos hai năm, chỉ nói “Nếu chúng ta có duyên, hai năm sau nếu tôi không gặp được người khác khiến tôi động tâm, thì hai năm sau sẽ cho cậu cơ hội.”
Kỳ thật, tình cảm của Edean đối với Carlos phi thường phức tạp, khi còn nhỏ Carlos luôn miệt thị Omega, Edean lúc đó rất ghét hắn; tới thời kỳ niên thiếu, Carlos nói chuyện luôn lắp bắp không rõ. Edean thông minh làm lơ hắn; đến lúc Carlos đối mặt tỏ tình với mình, Edean lại sinh ra cảm giác muốn khi dễ hắn, mỗi lần thấy Carlos đỏ mặt hồng tai, Edean cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.
Có lẽ cái này cảm tình cùng cảm xúc “thích” không giống nhau, nhưng kỳ lạ chính là hôm nay một khắc hắn đột nhiên xông tới ôm lấy mình kia, sau đó nhận rõ người trước mặt là ai, Edean cư nhiên lại khó ức chế được niềm vui sướиɠ trong lòng.
Thậm chí bên trong còn dâng lên một ý niệm ---- hắn rốt cuộc đã trở về.
Chẳng lẽ mấy năm nay, bản thân kỳ thật vẫn luôn trông ngóng hắn trở về sao? Edean có chút hoang mang suy nghĩ.
Carlos vẫn tiếp tục đứng đó gãi đầu, Randy đã được Reger đưa về nhà, hai đứa em song sinh của Edean cũng đi ngủ, đại bóng đèn Cevi đã sớm trở về vương cung, khó khăn lắm mới có dịp được ở riêng cùng Edean, trong túi nhẫn cũng đã sớm bị mồ hôi làm ướt thế mà vào thời khắc mấu chốt này lại ngượng ngùng lấy ra.
Vì thế hai người mỗi người đều mang trong mình tâm sự riêng, cứ như vậy mặt đối mặt ở cửa đứng một lúc.
Đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, Edean ăn mặc mỏng manh, bị thổi lạnh đến đánh một cái hắt xì. Carlos vội vàng khẩn trương mà đem áo khoác quân trang của chính mình cởi ra, động tác vụng về mà khoác lên người Edean, hỏi: “Lạnh sao? Hay cậu vẫn là vào nhà trước đi, đừng để bị lạnh đến phát cảm.”
Áo khoác trên người ấm áp đến mức làm Idean nhịn không được nhẹ nhàng nâng khóe môi, ngẩng đầu lên nhìn Carlos: “Làm sao vậy? Hai năm không gặp, cậu không có chuyện gì khác muốn nói với tôi sao?”
Carlos giật mình, đối diện với đôi mắt trong veo sáng lấp lánh của Edean, không khỏi mặt đỏ: “Tôi, tôi……”
Edean buồn cười nói: “Như thế nào lại nói lắp nữa rồi? Cậu làm sao?”
Carlos hít một hơi thật sâu, từ trong túi lấy nhẫn ra, trước mặt Edean quỳ một gối xuống, căng da đầu nói: “Tôi muốn cưới cậu về làm vợ của tôi!”
Edean: “………………”
Thanh niên trước mặt biểu tình phá lệ nghiêm túc, giống như đang tuyên bố một quyết định trọng đại gì đó. Áo khoác quân trang của hắn còn đang khoác ở trên người mình, bên trong hắn chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, quần quân nhân màu đen với dây lưng phác họa vòng eo tráng kiện của nam nhân, quỳ một gối ở trước mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của mình giống như thú cưng tìm chủ nhân van xin được thưởng một cục xương, phảng phất giống như mình một khi cự tuyệt, hắn liền sẽ khóc luôn.
Edean đột nhiên mềm lòng, cũng không biết vì sao lại nghĩ như thế, mặc dù phương thức cầu hôn trực tiếp của Carlos rất vụng về nhưng lại làm cậu rất khó nói ra một chữ “Không”.
Trầm mặc thật lâu, Edean mới vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc Carlos bị gió thổi loạn, nói: “Kết hôn cũng không phải là trò đùa, cậu tự hỏi lòng mình cho tốt, cậu xác định muốn cùng tôi ở bên nhau sao?”
Carlos lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: “Xác định, vô cùng xác định! Trong lòng tôi chỉ có một người là cậu, tôi đã tự hỏi qua mấy trăm lần rồi, không cần phải hỏi lại!”
Edean bị chọc cười rồi giúp hắn vuốt lại tóc, nói: “Mặc kệ có bao nhiêu cản trở lớn trước mắt, cậu đều nguyện ý vì tôi giải quyết sao?”
Trong lòng Carlos cảm thấy có chút kỳ quái vì cái gì Edean sẽ hỏi như vậy? Hai người ở bên nhau sẽ có cản trở lớn gì sao?
Bất quá, trước mắt lúc này là thời khắc mấu chốt tuyệt đối không thể để vụt mất được, vợ nói cái gì chính thì là cái đó, Carlos không hề nghĩ ngợi liền gật đầu nói: “Đó là đương nhiên.”
Edean trầm mặc thật lâu, cậu đột nhiên cảm thấy trên người Carlos kỳ thật có rất nhiều phẩm chất đáng quý mà nhiều người khó có được, tỷ như chấp nhất, dũng cảm, thẳng thắn, còn có đối cậu toàn tâm toàn ý. Nói thật, lúc trước thời điểm Carlos phải đến trường quân đội đã nói với cậu “Chờ tôi trở lại liền cưới cậu làm vợ”, Edean còn tưởng rằng hắn chỉ là nói giỡn, cũng không phải thật lòng, rốt cuộc lời hứa hẹn thời niên thiếu cũng khó có thể giữ lời, năm ấy Carlos 18 tuổi cũng không có năng lực gánh vác tương lai của hai người, cũng không chắc thời gian hai năm con người ta sẽ thay đổi đến nhường nào.
Thế mà, Carlos lại nghiêm túc đem lời hứa hẹn mà đặt ở trong lòng, quả nhiên khi tốt nghiệp trở về đầu tiên liền mang theo nhẫn tới cầu hôn.
Đối với một người chân thành như vậy, xác thật làm Edean vô cùng cảm động.
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Carlos, Edean lại cảm thấy đôi mắt của hắn giống như biển cả thăm thẳm, chính mình mơ hồ như bị hút sâu vào bên trong, loại thể nghiệm này thực mới lạ, cũng làm cho Edean cảm thấy thực vui sướиɠ, động tác trên đầu ngón tay khi vuốt ve Carlos không khỏi trở nên càng thêm mềm nhẹ, thanh âm cũng cầm lòng không đậu ôn nhu xuống: “Cảm ơn cậu coi trọng tôi như vậy, nhẫn thì hiện tại tôi vẫn chưa thể nhận được a, bởi vì tôi còn chưa đủ yêu cậu, qua loa mà đeo nó lên, đối với cậu cũng không công bằng đi.”
Carlos bị cự tuyệt chán nản rũ đầu xuống, nhìn qua tựa hồ rầu rĩ buồn bực.
Edean sờ sờ đầu của hắn, lại nói: “Trước tiên đừng nản chí mà, ý tứ của tôi là chờ một ngày nào đó tôi cũng yêu cậu, chúng ta lại bàn chuyện kết hôn, được không?”
Hai mắt Carlos bỗng dưng sáng ngời, lập tức ngẩng đầu nói: “Thật sự?! Cậu là nói, cơ hội của tôi vẫn là rất lớn đúng không? Chúng ta bồi dưỡng tình cảm trước, chờ cậu thật sự thích tôi thì sẽ cam tâm tình nguyện mà trở thành vợ của tôi có phải hay không?”
Edean mỉm cười nói: “Ừm.”
Carlos cao hứng nhảy dựng lên, một tay đem Edean ôm vào trong lòng ngực, hưng phấn tựa như một tiểu hài tử: “Thật tốt quá! Thật sự là quá tốt!”
Thay vì miễn cưỡng Edean cùng chính mình kết hôn, Carlos càng nguyện ý cưới một Edean yêu mình hơn, quả nhiên, Edean đối hôn nhân phi thường nghiêm túc như thế, hai người yêu nhau cùng kết hôn mới có thể càng thêm hạnh phúc. Không ngờ trước kia Carlos vẫn luôn cảm thấy khả năng làm Edean thích mình là hy vọng xa vời, nhưng hôm nay hy vọng xa vời này sắp biến thành hiện thực rồi, hạnh phúc tới quá mức đột nhiên làm Carlos cũng không biết nói cái gì mới tốt đây, chỉ có thể ôm thật chặt Edean, lặp lại rồi lặp lại “Thật tốt quá.”
Edean bị hắn ôm vào trong lòng ngực, nghe gia hỏa này vụng về mà lặp đi lặp lại cùng một câu nói, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Đêm khuya gió càng lúc càng lớn, thế nhưng, trên người mặc áo khoác quân phục của Carlos, tựa vào lòng ngực của hắn lại cảm giác đặc biệt ấm áp, làm cậu căn bản không nỡ buông ra.