Chương 4
Hạ Minh một ngụm uống cạn rượu trong ly, cùng A Văn dong dài vài câu, mới đuổi được hắn đi. May là Tề Hàm vẫn ngồi bên cạnh, chỉ là không ngờ tiếng vỗ tay nổi lên, hắn liền mở miệng hỏi: "Cái tên thích đỏ mặt kia là bằng hữu của cậu?""Ân, " Tề Hàm gật đầu, đường nhìn chuyển qua người thanh niên, nói, "Hắn gọi Từ Nhạc, mới du học từ nước ngoài trở về. Đừng nhìn bộ dạng trông như ngốc nghếch của hắn, kỳ thực tính cách rất tốt, rất dễ chung sống."
Hắn nói nhẹ nhàng, thậm chí có chút hài lòng, khiến người khác vừa nghe đã biết, người kia cùng hắn quan hệ không đơn giản.
"Người khiến cậu muốn thừ nghiêm túc. . . chính là hắn sao?"
Tề Hàm mím môi, lại cười không nói.
Hạ Minh liền biết đáp án.
Thanh niên kia xác thực tính cách tốt, nhãn thần sáng ngời, nụ cười rực rỡ, vừa nhìn đã biết là đại hài tử chưa hiểu sự đời. Đây là kiểu Tề Hàm thích sao?
Hạ Minh không hiểu nổi cảm giác trong lòng, chỉ thấy loại cảm giác bực mình lại bắt đầu chuyển động, cắn phá khiến y tâm phiền ý loạn.Vừa vặn chiếc ly trong tay cũng hết rượu, y đành đến bên cạnh lấy một ly, khi trở về đã thấy Tề Hàm ngồi cùng Từ Nhạc.
Hai người bọn họ vừa nói chuyện phiếm vừa thì thầm với nhau, thoạt nhìn chỉ như bằng hữu bình thường, cùng không có cử chỉ gì đặc biệt. Nhưng Hạ Minh quá hiểu Tề Hàm, một ánh mắt một hành động cũng có thể đoán được tâm tư của hắn, bởi vậy nghĩ rằng hai người này quá thân mật.
Quá mức. . . chướng mắt.
Hạ Minh chẳng mấy chốc lại uống hết chén rượu, nhưng phiền muộn trong lòng y chỉ có hơn không có kém, rõ ràng không muốn nhìn hai người kia, mà đường nhìn lại luôn luôn rơi vào họ, cuối cùng không thể làm thế nào khác là xuyên qua tầng tầng lớp lớp đoàn người đi ra cửa, đến bên ngoài thở một hơi.
Góc của hành lang nắng chiếu rất nhiều, lại không có người đi qua, trông thực u tĩnh. Vì vây y dựa vào tường, vừa mới rút ca-vát trên cổ, liền thấy Tề Hàm cũng đẩy cửa bao sương ra.
Đầu tiên Tề Hàm nhìn quanh bốn phía, sau khi thấy Hạ Minh đứng ở một góc, lập tức híp mắt cười, không chút do dự đi về phía hắn.
Hạ Minh tim đập thình thịch
Tề Hàm khi đến trước mặt y, chân đột nhiên mềm ra, bám được tay ống tay áo của y, cả người hầu như dựa vào lòng y.
"Cẩn thận!" Hạ Minh vội vã đỡ lấy thắt lưng của hắn, hỏi, "Cậu thế nào rồi?"
Âm thanh nhẹ nhàng ngay chính bản thân cũng không nhận ra.
Tề Hàm vẫn cúi đầu, khe khẽ nói: ". . . thuốc lá."
"A?"
"Trên người cậu có thuốc lá không?"
Hạ Minh giật mình, từ trong túi lấy hộp thuốc ra.
Tề Hàm nhanh chóng đoạt lấy, lại lấy bật lửa quen thuộc châm điếu thuốc lá, động tác nhanh như ảo thuật, mãi đên khi hít một hơi thật sâu, rồi thổi ra vòng khói màu trắng, hắn mới thở thật dài nói: "Hô, cuối cùng cũng sống lại."
Hạ Minh nhìn chăm chú dáng tươi cười của hắn, hỏi: "Cậu quên mang thuốc theo người sao?"
"Không, tôi gần đây đang cai thuốc."
"Cái gì?"
Hạ Minh biết bệnh nghiện thuốc lá của Tề Hàm có bao nhiêu trọng, hầu như là thuốc lá không rời tay, cho dù có khi không thể hút, lấy ra ngửi ngửi cũng là tốt.
Hiện tại sao đột nhiên lại muốn cai thuốc?
Tề Hàm nhìn ra nghi hoặc của y, cười nói: "Không có biện pháp, Từ Nhạc nói thuốc lá có hại sức khỏe, nhất định bắt tôi cai. Tôi không lay chuyển được hắn, đương nhiên không thể làm gì khác hơn là nghe lời."
Vì người trong lòng cai thuốc, lời giải thích này thực sự là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng người làm ra loại sự tình này, không thể là Tề Hàm từ trước đến nay phóng khoáng bất kham!
Hạ Minh nghĩ ngực như bị vật gì đè nén, còn chưa rõ chuyện gì, đã nghe thấy tiếng của mình vang lên: "Hà tất ủy khuất mình như vậy? Dù cho thật tình thích một người, cũng không nhất thiết phối hợp với hắn để đến mức này."
Có thể là khẩu khí của y quá kém, Tề Hàm nghe xong trầm mặc một hồi, rút đầu vài điếu thuốc, mới ngẩng đầu lên nhìn y, trong ánh mắt toát ra vẻ mê man khó có, hỏi: "Anh cũng hiểu được, vì tình yêu thay đổi bản thân là rất ngu dại sao?"
Đương nhiên ngu dại!
Không chỉ ngu dại, hơn nữa là đại ngốc đặc biệt ngốc, vô cùng ngốc!
Hạ Minh trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng đối mặt với Tề Hàm, lại không có cách nào nói ra.
Mà Tề Hàm cũng không muốn tiếp tục câu chuyện, cười tươi như không có việc gì, ngược lại hỏi: "Anh nghĩ Từ Nhạc thế nào?"
"Hắn?" Hạ Minh hanh một tiếng, tận lực tìm từ ngữ tương đối đúng trọng tâm, "Hắn nhìn qua còn khá trẻ."
"Đúng vậy, nhỏ hơn tôi ba tuổi."
"Cậu thực nghĩ rằng hắn là người cậu muốn tìm? Tuy rằng bề ngoài không sai, nhưng tính cách yếu đuối không đảm đương được gì, tuổi lại trẻ như vậy, kinh nghiệm đều khiếm khuyết, tương lai không đáng tin."
Lời nói này hắn thập phần nghiêm túc, nhưng Tề Hàm nghe xong lại nở nụ cười, nói: "Quan hệ giữa hai nam nhân, có cái gì đáng tin cái gì không đáng tin, còn không phải là đi một bước nhìn một bước sao."
Dừng một chút, nhẹ nhàng vén lên tóc đen tản ra trên trán."Nhưng nếu anh không dám bước một bước kia, thì vĩnh viễn cũng sẽ không thể biết kết quả cuối cùng."
Giữa ngón tay hắn còn mang theo thuốc, khói lượn lờ nhìn không rõ hai mắt hắn.
Hạ Minh trong lòng khẽ động, đột nhiên rất muốn vươn tay ôm lấy người trước mặt, nhưng y chỉ có một chút do dự, liền bỏ lỡ cơ hội.
Tề Hàm ngửi ngửi mùi khói trên người, nói: "Tôi đi đã lâu, nếu không trở lại người nào đó sẽ nghi ngờ, đành xin lỗi không tiếp chuyện được nữa."
Nói, đem điếu thuốc còn phân nửa vào tay Hạ Minh, xoay người đi. Nhưng đi được vài bước, lại quay lại trừng mắt với y, nhỏ giọng nói: "Nhớ giữ bí mật giúp tôi."
Hạ Minh không nhớ rõ mình trả lời thế nào, chỉ là nhìn hắn bước vào bao sương, cửa vừa mở ra, âm thanh nhảy múa ồn ào lại chạy vào tai. Y lờ mờ nhìn thấy bộ dạng tươi cười ngốc nghếch của Từ Nhạc, ngọt ngào đến mức hận không thể cho hắn hai quyền.
Tiếp đó tất cả biến mất, bốn phía lại an tĩnh.
Hạ Minh nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nghĩ thầm nếu vừa rồi vươn tay, sẽ thế nào? Đến khi đầu ngón tay nóng lên, y mới khôi phục tinh thần, phát hiện nửa điếu thuốc kia đã cháy hết, đầu mẩu thuốc lá làm phỏng tay y.
. . . Đau đớn bứt rứt.