Người Bên Gối (Chẩm Biên Nhân)

Chương 3

Chương 3
Mồ hôi dính dớp cùng mùi rượu gay mũi khiến Hạ Minh thập phần gai mắt, y một tay đẩy thanh niên đang bò trên người mình, nói: "Tắm trước."

Tắm rửa xong, Hạ Minh lại bảo phục vụ đổi drap giường, lằng nhằng nửa ngày, hai người mới ôm nhau nhảy lên giường.

Mặc dù người dưới thân rất phối hợp, Hạ Minh đã có phần tâm không yên, lại nghĩ nơi chốn không thích hợp. Y ở với Tề Hàm đã hai năm rồi, lúc mới đầu còn chơi đùa, sau thì y bận rộn công tác, trong nửa năm này hầu như không đi tìm người khác.

Tề Hàm thành thạo thẳng thắn, thích ngoạn thích cười, tuy rằng cùng với cá tính lạnh lùng của y kém nhiều, nhưng luận bản lĩnh phong lưu, hai người cũng tương xứng.

Tên kia. . . cũng sẽ thật tình yêu một người nào đó?

Quả thực quá sức tưởng tượng.

Nhưng hắn cũng không tự chủ mà suy nghĩ tiếp, hơn nữa càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ ngực càng khó chịu, hoàn toàn quên mình đang cùng người khác cổn sàng đan.

Thanh niên nằm dưới thân nguyên bản thở dốc rêи ɾỉ, cũng dần dần ngừng lại, phát hiện y có điểm không thích hợp, cau mày thanh tú, hỏi: "Này, anh không phải là 'không được' chứ?"

Hạ Minh bị hắn nghẹn không ra lời.

Thanh niên kia chỉ xem hắn là cam chịu, nhất thời biến sắc, nói: "Anh nếu 'không được', nên trốn một góc xem A phiến1, chạy đến đây thì ngoạn được cái gì? Bề ngoài nhìn qua dáng người không tệ, kết quả lại. . . Thực sự là xui xẻo!"

Hắn nhìn qua điềm đạm nho nhã, không nghĩ tới tình tình cũng cao, hơn nữa khí lực cũng không nhỏ, một cái liền đẩy Hạ Minh ra, hùng hùng hổ hổ xuống giường mặc quần áo, đi tới cửa còn vọng lại một câu: "Được rồi, tiền thuê phòng này anh chịu đi, coi như phí tổn thất tinh thần của tôi."

Dứt lời, đóng sầm cửa "phanh" một tiếng.

Hạ Minh coi như là lăn lộn tình trường nhiều năm, lại chưa bao giờ gặp qua chuyện xấu hổ như vậy, nếu không phải y có thói quen không biến sắc, biểu tình trên mặt lúc này tất nhiên là rất đẹp. Nhưng mà trừ lần đó ra, y ngược lại không có tâm tư hối tiếc, chỉ là thở dài một tiếng, tùy tiện thu dọn một vài món đồ, trả phòng liền về nhà.

Ngày thứ hai là ngày nghỉ.

Y dù cho xứng danh cuồng làm việc, cùng không thể từ sớm đến khuya ngẩn ngơ ở công ty, sau khi bận bịu một buổi sáng, buổi chiều liền rãnh rỗi.

Nếu như là bình thường sẽ gọi điện thoại cho Tề Hàm, người nọ chắc chắn sảng khoái đi gặp y, nhưng bây giờ là không thể, Hạ Minh đành một mình dạo hiệu sách, tới tới lui lui cả buổi, vẫn chưa thấy mặt trời đi xuống.

Đến giờ ăn tối, một bằng hữu của y gọi điện thoại đến, ầm ĩ muốn y ra ngoài chơi. Đối với loại xã giao này, Hạ Minh từ trước đến nay đều từ chối, nhưng số lần cự tuyệt nhiều không biết thẹn, vả lại y không có việc gì để làm đệm, cuối cùng đành phải đáp ứng.

Lúc y đến, một đám người làm loạn trong KTV, hút thuốc rồi lại thút thuốc, uống rượu rồi lại uống rượu, trong bài hát còn bày đặt gào khóc thảm thiết.

Liếc mắt nhìn lại, người quen hay người không quen đều có.

Bằng hữu tìm tới Hạ Minh kia là A Văn, là một công tử ca không học vấn không nghề nghiệp, sở trường là sống phóng túng, hắn bớt thời gian bắt chuyện với Hạ Minh, chẳng bao lâu bị người kéo đi hát.

Hạ Minh cũng chẳng để ý, tìm một góc âm u ngồi xuống, yên lặng ngồi một bên uống rượu. Biểu tình hờ hững trên mặt y cùng với bầu không khí ở đây không khớp chút nào, may không có người chú ý hắn, hầu hết đều đang ồn ào vây quanh một người tuổi còn trẻ.

Người trẻ tuổi kia tướng mạo không sai, mặt mũi trắng trẻo sáng sủa, một cảm giác thư sinh thời xưa, thoạt nhìn cũng là chủ nhân được nuông chiều từ nhỏ. Chính là da mặt rất mỏng, tai bị mọi người nhiệt náo đều đỏ hết lên, càng không ngừng lắc đầu nói: "Tôi thực sự không biết hát. . ."

"Chỉ là rống một tiếng mà thôi, có gì khó chứ?"

"Đúng vậy đúng vậy, không thể một lần đi KTV đều như câm điếc đâu."

"Tôi ngũ âm không được đầy đủ, thực sự không hát được, không bằng đợi bằng hữu tôi tới, để hắn hát đi."

"Bằng hữu cái gì? Tôi thấy là tiểu tình nhân mới tìm được đi?"

"Haha, đại mỹ nữ lúc nào đến a, chúng tôi sắp không chờ nổi nữa rồi."

Thanh niên mặt càng đỏ hơn, lắc đầu phủ định, nhưng tiếng cười yếu ớt của hắn rất nhanh bị tiếng cười của đám người bao phủ.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa, chỉ thấy cửa bao sương bị người đẩy ra.

Người này tướng mạo bình thường, khóe miệng cong cong như đang mỉm cười, trông rất có sức hút. Hạ Minh biết hắn bị cận thị nhẹ, thế nhưng lại không thích đeo kính, nhìn đông nhìn tây đều nheo mắt lại, cùng với đuôi mày đầy tiếu ý, tăng thêm một phần mị lực đặc biệt.

Hạ Minh không ngờ lại ở chỗ này gặp hắn, nhất thời lòng bàn tay có chút nóng lên.

"Tề Hàm!"

Nhưng người trẻ tuổi kia nhanh hơn y một bước, chạy đến chỗ hắn như gặp được cứu tinh, cầm tay hắn thân thân thiết thiết.

Đến đây mọi người mới biết không phải mỹ nữ, không khỏi thất vọng ai thán không ngớt, lại nhanh chóng ầm ĩ muốn Tề Hàm hát.

Tề Hàm cũng không khước từ, cùng những người xung quanh chào hỏi, thoải mái nói chuyện ca hát. Hắn chọn một bài ca ông già, cũng không giống bài hát tê tâm liệt phế, muốn sống muốn chết như bây giờ được yêu thích, chỉ là nhẹ nhàng ngâm ca tình ý.

Thành thật mà nói giọng hát của hắn cũng không phải hay, chọn bài hát cũng chẳng mãnh liệt gì, có mấy người sẽ nhẫn nại nghe hết. Nhưng hắn vẫn nắm chặt microphone, chăm chú hát, ánh mắt theo âm điệu hơn chuyển, như trong tiếng ca hời hợt, ẩn dấu mối thâm tình nào đó không muốn người nào biết.

Hạ Minh xuyên qua ngọn đèn sáng chói nhìn Tề Hàm, trong nháy mắt tất cả âm thanh ồn ào xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại dáng dấp cười nhạt của hắn.

Sau đó Tề Hàm cùng từ xa nhìn y, sửng sốt một chút, lập tức cười với y.

Nhịp tim Hạ Minh lệch một nhịp.

Đến khi hát xong, Tề Hàm rất tự nhiên đến chỗ y, vừa tìm một chỗ ngồi xuống, vừa hỏi:"Sao lại không hát?"

"Tôi không thích."

"Thực trùng hợp, lại gặp cậu ở chỗ này."

"Ân, bằng hữu gọi tới."

Hạ Minh có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng A Văn từ phía sau chạy đến muốn y và hắn làm quen.

Thực buồn cười, giữa hai người bọn họ, còn cần giới thiệu cái gì?

Nhưng Tề Hàm lại lộ ra biểu tình hứng thú, nghe xong A Văn giới thiệu, còn nghiêm nghị vươn tay về phía. "Ngài Hạ, rất vui được gặp anh."

Hạ Minh miễn cưỡng cùng hắn nắm tay.

Có lẽ vẻ mặt của y quá kì lạ, A Văn chọc chọc cánh tay y, nhỏ giọng nói: "Đây là cậu Tề cùng làm trang phục, nghe nói hai người là đối thủ trong công ty? Nhưng mà hiện tại không phải giờ làm việc, hắn là không phải vậy đi? Mọi người đều là bằng hữu, anh để cho tôi chút mặt mũi đi."

Hạ Minh hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tề Hàm.

Bằng hữu?

A, mới mấy ngày trước, bọn họ còn cùng trên một chiếc giường triền miên.

Hiện tại, lại chỉ là bằng hữu của bằng hữu.