Nhật Kí Cuộc Đời

Chương 55: Mong ước làm mẹ phần hai

Khi nghe tin anh đi , cả thế giới như xụp đổ . Anh đã đi, tình yêu đầu của cô đã đi , không một lời từ biệt , không một tin nhắn . Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy ? Yêu thầm anh bấy lâu nay , tìm đủ mọi cách để thăm dò lòng anh , đến cả tự nhận mình có người yêu , cô cũng đã thử mà vô ích . Anh không yêu cô , cũng chẳng để ý tới cô . cho nên , đến một lời nhắn anh cũng không để lại cho cô . Cô khóc , khóc cho mối tình đầu dang dở của mình . Giờ đây , cô phải quên anh , học cách quên đi mối tình đầu của cô .

Thời gian dần dần trôi đi , vết thương lòng rồi cũng lành lại , nỗi nhớ cũng dần dần nguôi ngoai . Giờ đây , cô đã là một cô gái trưởng thành . cô không xinh đẹp , nổi trội như những cô gái cũng trang lứa , nhưng cô đằm thắm , địu dàng , ai gặp cũng yêu mến . Cuối cùng , cô cũng bắt đầu yêu một người mới , một người đàn ông dịu dàng , hòa nhã , ôn nhu , anh yêu cô say đắm , sẵn sàng đem cả thế giới đến cho cô , chỉ cần cô mở lời . Anh không giàu có , nhưng bất cứ thứ gì cô muốn , anh đều có thể cho cô . Không phải vì anh cưng chiều mà cô đòi hỏi này nọ , hay bắt ép anh làm bất cứ việc gì cho cô .

Chọn cho mình một công Việc , tại một công ty trong thành phố , mức lương cũng đủ cho cô có một cuộc sống đầy đủ , không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền . Cuộc sống , đáng lẽ sẽ để cô lấy người yêu hiện tại , sinh con , và cứ thế êm đềm trôi trong hạnh phúc . Nhưng cuộc đời không giống như mơ ,

- Em ngồi đây nhé ! Anh đi về sinh một chút .

- Vâng , anh đi đi !

Trong lúc đợi anh , cô chẳng biết phải làm gì , cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính . Ngoài trời , đã bắt đầu mưa , bước chân người qua đường mỗi lúc một nhanh . Mưa bắt đầu nặng hạt . Những người không thể chạy kịp bắt đầu đứng trú ở mái hiên . Chợt cô nhìn thấy ở mái hiên bên cạnh , có một hình ảnh quen thuộc , tưởng chừng như đã có thể quên . nhưng số phận lại một lần nữa cho cô gặp lại anh . Anh bây giờ , nhìn chững chạc hơn xưa rất nhiều . Anh mặc một bộ vest công sở , tay sách cặp da đen , anh nhìn đồng hồ trên tay có vẻ như rất vội . Anh đưa tay vẫy một chiếc taxi đang đi tới , chiếc xe chuyển bánh , ánh mắt cô dõi theo cho tới khi khuất dạng . Một cỗ mầt mát dâng lên trong lòng . Tại sao ? tại sao anh lại xuất hiện lúc này ? lúc cô đã có thể quên được anh . sự xuất hiện của anh đã làm cho một con sóng cũ đột nhiên dâng trào , có chút mất mát , ánh mắt cô rũ xuống . Chợt có tiếng hỏi làm cô giật mình quay lại .

- Em đang nghĩ gì vậy ? Anh thấy em không được vui

Thoáng một chút lúng túng , sau đó , lấy lại nụ cười nói :

- Không có gì . chỉ là , Nghĩ linh tinh một chút thôi . Anh đừng để ý . Thức ăn lên rồi chúng ta ăn đi kẻo nguội !