Nhật Kí Cuộc Đời

Chương 54: Mong ước làm mẹ

Loan là một cô gái luôn tự ti về bản thân , lúc nào cô cũng nghĩ bản thân mình xấu xí , không bằng người ta . Cô có một người bạn khác giới tên Hiệp , người ta nói : trên thế giới này không có tình bạn khác giới nào trong sáng cả . Nhưng họ thì khác , họ từng ngủ chung giường , nhưng không hề động chạm một chút gì , không những thế hai người còn tranh dành nhau trò chơi và chăn . Đôi khi còn chửi nhau như chó với mèo . Cuộc sống cứ thế bình thường , nếu như cô không có người yêu .

Đưa điện thoại lên tai lắng nghe , sau hồ chuông dài hiệp cũng bắt máy

- alô mày gọi có chuyện gì không ?

- có một người vừa ngỏ lời với tao . Mày nghĩ xem tao. Có nên đồng ý với anh ta hay không ?

Im lặng vài giây , đầu kia vọng lại

- người đó như thế nào ?

- cũng khá tốt , đẹp trai ga lăng , nhà giàu . Nói chung tốt mọi mặt .

- thế có bằng tao không ?

- mày xách dép xa . Đã xấu , lại nghèo, đã thế còn không ga lăng .

- Mày coi thường tao thế ! Lỡ tao giàu thì sao ?

- mày mơ đi ! Nhà mày chẳng lẽ tao không biết .

- là nhà của bà tao đấy chứ .

- nhà bà mày, không phải nhà mày chắc ? Thôi không nói nữa ý mày thế nào?

- Yêu đi ! Mày đâu ưng người ta thì đồng ý đi còn gì nữa .

Mày nói đấy nhé .

Không nói với mày nữa . Tao đi chơi game đây .

Điện thoại kết thúc cuộc gọi , cả hai người ánh mắt đều u có nét buồn .

Những ngày sau đó , hai người ít gặp nhau hơn bởi vì Loan còn bận hẹn hò cũng bởi vì hiệp không vui , bỗng một ngày , hiệp gọi điện cho Loan hỏi

- này hôm nay tao có phim mới đấy , mày có đi xem không ?

- không tao có hẹn với người yêu rồi . mày đi với người khác đi !

Giọng hiệp có một chút buồn ,

- ừ mày đi chơi đi . Tao tìm người khác đi cùng .

Nghe câu nói này , lòng cô chợt thấy đau . Giá như một lần nữa năn nỉ chắc chắn cô sẽ đi với anh . Nhưng tại sao , anh lại không năn nỉ cô như trước mà cứ thế buông xuôi ? Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống .

Cuộc sống đôi khi hợp rồi lại tan , cô và anh cũng vậy , cũng hợp rồi lại tan .

Bà mất , anh không còn nơi nương tựa , cha mẹ anh cũng quyết định đón anh về . Cũng phải thôi . Chỉ vì bà không chịu lên thành phố ở , cho nên anh đứa con trai duy nhất phải về quê vừa học vừa chăm sóc bà cũng vì thế anh và cô mới quen nhau . bây giờ bà anh cũng đã mất , còn người thân nhất của anh, giờ đây cũng đã có người yêu . Như vậy là nơi này không còn gì để níu kéo bước chân anh . Không một lời nhắn , không một cũ điện anh bước lên xe .