Vỏ hộp sữa bằng giấy có ba cạnh lõm vào, hoặc là cún con ở trên đường từ trạm cứu trợ đi tìm cô bị ngã hoặc chính là lúc đánh nhau bị va vào.
Rõ ràng là cún con cũng mới vừa phát hiện ra là đồ vật anh tặng bị hỏng mất, trong đôi đồng tử không khỏi tụ lại một chút hơi nước, gương mặt còn đỏ hơn vừa rồi, anh buồn bã gục đầu xuống, rút tay về.
Động tác của Dụ Dao còn nhanh hơn đầu óc, cô đè cổ tay của cún con lại rồi nhận lấy món quà của anh.
Lời nói nghiêm túc của Trần Lộ lại vang lên bên tai cô: “Cô đừng để vẻ ngoài của cậu ta lừa, tôi nghi ngờ cậu ta hoàn toàn là phần tử phạm tội trời sinh, người đần độn rồi mà tính công kích còn mạnh như thế, vì một hộp sữa bò mà bạo lực công kích người khác, nên bắt cậu ta về để kiểm soát.”
Nhưng mà hộp sữa bò kia được cún con trông mong lại ngường ngùng mà nâng lên, hiện tại thuộc về cô.
Ngón tay Dụ Dao nắm thật chặt, có lẽ Trần Lộ nói đúng, nhưng bản thân cô có mắt có tim, sẽ không chỉ dựa vào lời kết luận của người khác để phán đoán một người, ít nhất thì cún con mà cô biết là người trong trẻo dễ bảo, đối với cô toàn tâm tin cậy, đặt cược mạng sống để cứu cô.
Cô không thể coi anh là người xa lạ râu ria nữa.
Dụ Dao nhìn thời gian, cô tìm dãy số của chủ nhiệm khoa thần kinh của bệnh viện trung tâm từ trong danh bạ, sau khi vang lên ba tiếng thì điện thoại được kết nối: “Dao Dao, sao muộn như vậy rồi mà còn gọi điện thoại cho dì, có phải là thân thể không thoải mái không?”
“Dì Từ, bên này cháu có một bệnh nhân rất gấp.” Dụ Dao quét mắt qua vết thương toàn thân của cún con, cuối cùng dừng lại trên mặt anh, rõ ràng là anh đã đến mức độ không thoải mái đến mức hô hấp khó khăn nhưng lại bởi vì sự thân mật của cô mà trong con ngươi ảm đạm liền đong đưa tràn ra ánh sáng.
Cô quả quyết nói: “Rất nhiều vết thương bên ngoài, tâm trí không quá khỏe mạnh, cháu muốn lập tức dẫn đến xin dì nhìn xem.”
Chủ nhiệm Từ sảng khoái đồng ý: “Đúng lúc dì tăng ca ở bệnh viện, các cháu đến đây đi.”
Dụ Dao cúp điện thoại xong, cô do dự vươn tay, chỉ vào trán anh một cái, cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc, tránh cho anh hình thành nên càng nhiều sự ỷ lại không cần thiết: “Ra đây.”
Cún con nói gì nghe nấy, lần theo một chút ấm áp nơi đầu ngón tay của cô, bò ra từ trong chỗ trống nhỏ bé, cố hết sức dán vào tường đứng vững.
Dụ Dao kéo anh đến bậc thang ngồi xuống rồi khom lưng dặn dò: “Tôi đi lên lầu cho chó ăn trước, chờ xe đến liền xuống dẫn anh đi bệnh viện.”
Nói đi nói lại ba lần, cảm thấy có lẽ là anh hiểu được, thế là cô đứng dậy đi lên trên, đi hai bước thì nghe thấy âm thanh không thích hợp, cô nhìn lại, trong mắt cún con đầy sự bối rối, chóp mũi cũng đỏ lên, giống như làm sai chuyện mà nhắm mắt theo đuôi đi theo cô.
Dụ Dao bất đắc dĩ đành phải mang anh lên, đến cửa nhà ở tầng ba, dường như biết mình không được chào đón, anh không dám tiến lên nữa, thành thật ôm đầu gối ngồi ở bên ngoài, nghiêng đầu nhìn cô.
… Đáng, đáng yêu.
Thái dương của Dụ Dao nhảy lên, cô dứt khoát không đóng cửa, đi vào liền bị Xoài bay nhào đến, cô ôm lấy cậu nhóc nhẹ giọng dỗ hai câu, đổ thức ăn cho chó vào trong chén cho chó ăn.
Cún con vùi trong sự tối tăm, nhìn trừng trừng vào cảnh tượng bên trong cửa, lông mi anh run rẩy, đôi môi khô khốc mím chặt, nuốt xuống một cái rất nhỏ tiếng.
Dụ Dao mở tủ quần áo ra tìm một chiếc áo khoác oversize nhất, thuận tay lấy một tờ khăn ướt, đúng lúc xe của Bạch Hiểu cũng đã tới dưới lầu, cô bọc áo khoác lên người cún con: “Đi thôi, đi khám bác sĩ.”
-
Bạch Hiểu thề với trời, trước buổi tối hôm nay, miệng của anh ta chưa bao giờ mở lớn như vậy.
“... Đây con mẹ nó là ai vậy?”
“Em làm như lửa cháy đến nơi mà hơn nửa đêm tìm anh đi bệnh viện, làm sao mà còn dắt theo một người vậy?!”
Dụ Dao bớt thời gian nhìn Bạch Hiểu một cái, cô tạm thời không giải thích chuyện ngoài ý muốn trong tối nay, cô lạnh lùng nói: “Cún con lang thang, không phải anh đề nghị em nhặt về sao?”
Nhịp tim của Bạch Hiểu trực tiếp nhảy lên hai trăm tám mươi nhịp, trên đường lái xe chạy như bay về phía bệnh viện trung tâm, anh ta vểnh tai lên để nghe động tĩnh ở phía sau, mỗi một phút đều cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi.
“Cho anh khăn ướt, tự mình lau mặt, khóe miệng rách rồi.”
“...”
Trong lòng Bạch Hiểu chửi bậy: Sao miệng có thể rách được, cắn, cắn sao?! Chẳng lẽ là hôn quá kịch liệt?! Sao Dụ Dao có thể hung ác như thế!
“Không hiểu, hay là dùng hết sức lực rồi?”
“...”
Con ngươi của Bạch Hiểu chấn động: Sức lực đều con mẹ nó dùng hết rồi! Đêm hôm khuya khoắt, một người đàn ông xảy ra tình huống như vậy thì còn có thể vì cái gì, chẳng lẽ là trên, trên giường quá ra sức rồi?!
Một lát sau, giọng nữ khẽ “chậc” một cái, bất đắc dĩ nói: “ Được, tôi lau cho anh, có điều tôi không biết nặng nhẹ, anh đau thì đừng có khóc, mở áo sơ mi ra một chút, ở cổ còn có máu.”
Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Hiểu trở nên vàng đi, chấn động đến mức hoài nghi cuộc đời: Anh ta và Dụ Dao quen biết nhiều năm như vậy rồi lại chỉ vừa mới biết cô có đam mê ngược đãi?!
Mây đen gió lớn, nữ minh tinh phong tình cắn nát bờ môi của thiếu niên xinh đẹp nhà người ta, mây mưa thất thường mà chà đạp đến mức người ta không còn sức để lau mặt, ngay cả cái cổ thon dài trắng nõn như vậy cũng bị làm cho chảy máu rồi?!
Chẳng trách phải đi bệnh viện ngay trong đêm!
Làm gì có nhân tính, cặn bã đến mức không có điểm dừng rồi.
Ở chỗ ngồi phía sau, Dụ Dao mở đèn, rút ra khăn ướt diệt khuẩn từng chút một lau khóe môi cho cún con, thuận tiện xoa xoa gò má mặt mũi, lúc đυ.ng tới vết thương anh vô cùng đau đớn, cắn răng chịu đựng, để bản thân đến gần hơn một chút, anh dùng thái dương đã được lau sạch sẽ vụиɠ ŧяộʍ cọ vào cô.
Bạch Hiểu nhìn thấy từ gương chiếu hậu, trong lòng như có động đất cấp tám.
Trong phòng khám bệnh ca đêm của bệnh viện trung tâm là ánh đèn sáng thâu đêm, chủ nhiệm Từ của khoa thần kinh ngồi trong phòng làm việc, cố gắng đè lại sự kinh ngạc, sắc mặt như thường đối đãi với cún con rõ ràng là có bệnh tình không nhẹ.
Dụ Dao là con gái duy nhất của bạn thân của bà, từ năm trước sau khi bà ấy cùng người yêu lần lượt qua đời, Dụ Dao mất đi bố mẹ, tính tình càng ngày càng lạnh lùng, người có thể khiến cho con bé mang tới vào đêm khuya nhất định là có quan hệ đặc biệt, chỉ có điều…
Chủ nhiệm Từ cho mũi dự phòng trước: “Cháu chuẩn bị tâm lý đi, vết thương bên ngoài là chuyện nhỏ, trí lực của cậu ấy là vấn đề lớn.”
Bởi vì Dụ Dao đứng ở bên cạnh, cảm xúc của cún con vẫn luôn rất ổn định, anh ngơ ngác nghe lời chủ nhiệm Từ nói, mơ hồ cảm nhân được mình là phiền phức làm cho người ta rất chán ghét, bả vai anh kéo căng, ngón tay nắm lấy thành ghế, anh ngẩng đầu sợ hãi nhìn Dụ Dao, sợ cô xoay người rời đi.
Dụ Dao bị loại ánh mắt này quấy rất mất tâm thần có chút mất tập trung, cô dứt khoát đưa tay che hai mắt anh lại: “Đừng nhìn tôi.”
Bạch Hiểu đúng lúc đi đóng tiền xong quay lại, nhìn thấy cảnh tượng này thì mũi chua xót, đều đã ăn sạch sẽ rồi còn hung ác với người ta như thế, quá cặn bã rồi!
Sau đó là kết hợp với hệ thống kiểm tra toàn diện của mấy bác sĩ khác, cún con phải được đưa đi, anh bất an giãy giụa, chống cự, nhưng Dụ Dao lại ở đó, anh không hung ác nổi, chỉ ho khan nhìn cô chăm chú, vệt nước lã chã ướŧ áŧ.
Dụ Dao không có cách nào, cô đau đầu đi theo, cũng không phải là cô muốn bỏ mặc không quan tâm, chủ yếu là bởi vì… cún con phải cởϊ qυầи áo.
Các bác sĩ bó tay toàn tập, còn tiếp tục làm nữa thì cún con sẽ bị thương, không ai có thể bắt đầu được, Dụ Dao chỉ có thể tự mình làm.
Dưới sự vây xem của một đám người, Dụ Dao lạnh mặt cởi nút áo cho cún con, ánh đèn chiếu sáng, làn da của anh trắng đến mức giống như băng, ở dưới ánh sáng hiện ra một chút khuynh hướng tuyệt hảo trong suốt, vết thương lớn nhỏ khắc vào trên vân da giãn ra, nhìn thấy mà đau lòng.
Cún con ngoan ngoãn, cúi thấp đầu dán vào Dụ Dao, anh có chút thẹn thùng, lỗ tai lẳng lặng trở nên đỏ lên.
Dụ Dao nhẫn nhịn không nhìn xuống dưới, cô bị sợi dây chuyền trên cổ anh hấp dẫn ánh mắt.
Dây chuyền có giá trị không nhỏ, mặt dây chuyền lại là món đồ chơi bằng nhựa giá rẻ, cô có một loại cảm giác quen thuộc mà chưa bao giờ cô có, suy nghĩ kỹ một chút, khi còn bé hình như rất lưu hành loại kẹp tóc có kiểu dáng này, cô từng mua rất nhiều, đã sớm không biết ném đi nơi nào rồi.
Sao cún con lại đeo thứ này.
Dụ Dao dừng phỏng đoán, cô thở sâu, bàn tay chậm rãi đi xuống, đặt trên mép quần dài của anh, hàm răng ngứa ngáy.
Cô nói ra từng chữ: “Anh tự cởi được đúng không?”
Đôi mắt cún con trong sáng ngây thơ, anh không nhúc nhích.
Dụ Dao nhấn mạnh giọng điệu: “Tôi nói lại lần nữa, tự cởi!”
Bị rống lên, đôi mắt cún con nhanh chóng đỏ ửng, ướŧ áŧ xinh đẹp.
Thần kinh của Dụ Dao nhảy lên một cái, cô không tự chủ mà hạ thấp âm lượng, lấy ra giọng điệu khi dỗ Xoài: “Ngoan nha, nghe lời, tự mình cởϊ qυầи đi.”
Lúc này cún con mới phối hợp, cụp mắt thì phát hiện ra tay của Dụ Dao còn đang ở trên eo mình, anh cẩn thận bao trùm lên đó, cùng kéo xuống một cái.
Soạt.
Quần rơi mất.
Khuôn mặt Dụ Dao không cảm xúc, lạnh lùng hững hờ như thường ngày, cô bình tĩnh xoay người nói: “Được rồi, mọi người kiểm tra đi.”
Sau đó cô đi về phía trước hai bước, yên lặng vịn tường, che đi khuôn mặt bỗng nhiên ứ máu phát nóng.
… Bà mẹ nó.
Sau gần hai tiếng đồng hồ thì đã có tất cả các bản báo cáo, được xếp trên bàn làm việc của chủ nhiệm Từ, ngoại trừ vết thương bên ngoài thì máu, ngũ tạng, các bộ phận, bao gồm cả các cuộc kiểm tra phán đoán tâm trí đều được tra xét một lần.
Chủ nhiệm Từ thở dài: “Đều là vết thương ngoài da, phần lớn đã được xử lý ở bệnh viện cộng đồng, không có việc gì, cơ quan nội tạng cũng không có vấn đề, không điếc không câm, có thể nói chuyện bình thường, về phần nguyên nhân cậu ấy vẫn luôn không nói…”
Vẻ mặt bà có chút thương xót: “Là vì cậu ấy không biết nói.”
Dụ Dao nhíu mày.
“Chúng ta không biết trên người cậu ấy có chuyện gì, nhìn tình hình trước mắt thì có lẽ không phải là do bẩm sinh, xác suất rất lớn là sau này bị các loại thuốc thang làm ảnh hưởng, dẫn đến hiện tại tâm trí cậu ấy chỉ ở trình độ trẻ con nhi đồng, ngoại trừ bản năng ra thì gần như không có năng lực hành vi dư thừa.”
“Không có ai dạy cậu ấy nói chuyện viết chữ, cậu ấy đối với thế giới này mà một mảng trống rỗng, so với trẻ con chân chính là chắc chắn cậu ấy còn khó khăn hơn, sau dù sao này có người chăm sóc cậu ấy, kiên nhẫn dạy cho cậu ấy những thứ đó thì cậu ấy cũng không có khả năng trở lại làm một người bình thường.”
“Cậu ấy là bệnh nhân, loại bệnh kia không có cách nào chữa trị được, cháu hiểu không?” Chủ nhiệm Từ lo âu nhìn Dụ Dao chăm chú, bà hỏi ra lời có ý tứ sâu xe: “Dao Dao, cháu sẽ không… dự định trông nom cậu ấy chứ?”
Cún con ở một bên, anh không nghe hiểu lời nói quá phức tạp, nhưng anh biết nhìn biểu hiện, biết nghe giọng điệu.
Anh hiểu được cái gì gọi là ghét bỏ, cái gì gọi là lạnh nhạt.
Tất cả sự hoảng sợ trong thân thể đều cuộn trào lên vào giờ phút này, phá hủy anh đến mức vỡ vụn tan tác.
Bầu không khí đọng lại.
Sau khi yên tĩnh chút ít, Dụ Dao cuối cùng cũng lên tiếng, cô trịnh trọng nói: “Cháu cam đoan là trước kia cháu và anh ta vốn không quen biết, cho nên cháu còn một việc không rõ, nếu anh ấy đã mất trí thành như vậy, ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhớ rõ thì làm sao lại cố chấp như thế, bắt đầu từ lúc gặp mặt đã ngây ngốc đi theo cháu, đổi thành ai cũng không được.”
Vẻ mặt của chủ nhiệm Từ có một chút vi diệu.
“... Cháu đã từng nghe nói hành vi theo dấu ấn* chưa?”
*Một số loài chim non và động vật có vυ' mới sinh học cách nhận biết và đi theo vật thể chuyển động đầu tiên mà chúng nhìn thấy, thường là mẹ của chúng. Đây là hành vi theo dấu ấn.
Dụ Dao liền giật mình, cô lập tức mở to mắt.
Hành vi theo dấu ấn, đây không phải là câu chuyện được kể trong quyển sách khi còn bé sao, sau khi chú vịt nhỏ vừa ra đời phá vỡ vỏ trứng, mặc kệ là nó trông thấy thứ gì đầu tiên thì đều đi theo sau mông thứ đó một cách vô điều kiện?!
Không khí đông đặc lại một cách quỷ dị.
Vẻ mặt cún con luống cuống.
Dụ Dao không thể tưởng tượng được mà nhìn anh hồi lâu, cô chậm rãi mở miệng.
“Cho nên ---”
“Cháu đây là không chịu đau đớn gì mà làm mẹ rồi, đúng không bé cưng?”