Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 3: Muốn nuôi rồi

Dụ Dao về đến nhà vào lúc một giờ sáng, lúc vặn chìa khóa cô đã nghe thấy tiếng bước chân sốt ruột ở bên trong, vừa mới mở cửa, một bóng dáng nhỏ màu trắng lập tức nhào lên, kêu gầm gừ ôm lấy chân cô.

Cô xoa xoa cái tai lông của chú Samoyed* nhỏ: “Xin lỗi Xoài, mẹ về trễ rồi.”

*Giống chó SamoyedXoài tủi thân chạy vòng quanh chân cô, muốn chui vào lòng cô, Dụ Dao xoa nó hai cái an ủi, điện thoại liên tục vang động lên vài tiếng, cô cuộn mình trong ghế sô pha lấy ra nhìn.

Lướt Wechat xuống dưới bốn năm cái đều là tin nhắn mới chưa đọc, cơ bản đều là người trong giới và bạn bè quan tâm đến sóng gió trong lễ trao giải.

Dụ Dao quay về tin nhắn phía trên cùng, Bạch Hiểu gửi tới vào một phút trước: “Ngủ chưa, anh vừa bận xong, trở về từ cõi chết.”

Dụ Dao đăng nhập vào tài khoản Weibo clone [Dung Dã là chó] của cô, xem sơ qua sự phát triển của tình thế, sau đó gửi tin nhắn qua cho Bạch Hiểu: “Chịu nổi không? Không được thì để em ra mặt.”

Khương Viện đang lúc nổi tiếng, bị cô vả ngay trước mặt, chuyện này chắc chắn sẽ không tùy tiện qua đi, bất kể là đoàn đội của Khương Viện, người hâm mộ hay là tài khoản marketing truyền thông thì đều phải ngũ mã phanh thây cô ra mới bỏ qua.

Điều châm chọc nhất chính là, câu nói kia của cô thật sự là nói thật.

Khương Viện không phải xuất thân chính quy, cũng không xem diễn xuất là chuyện to tát, không học không luyện, chỉ giỏi trừng mắt dẩu môi, nhưng ở thời đại lưu lượng là nhất, có kỹ thuật diễn xuất hay không đã sớm không phải là tiêu chuẩn để phán xét xem một diễn viên có giá trị hay không.

Tư bản làm chỗ dựa cho Khương Viện thúc đẩy, mấy năm nay cướp đi không ít bộ phim hấp dẫn, quay nhiều phim truyền hình rồi thì cảm thấy không đủ cấp bậc, liền muốn quay phim điện ảnh để ra vẻ phong cách, lúc ấy liếc mắt đã nhìn chằm chằm vào .

Nhân lúc cô xảy ra chuyện, Khương Viện mang theo tiền để vào đoàn phim, uy hϊếp cộng thêm chèn ép kiên quyết đổi cô, làm hại chất lượng của cả bộ phim bị giảm xuống mạnh mẽ, cho nên mới bỏ ra vàng ròng bạc trắng để mua được cái gọi là ảnh hậu của Liên hoan phim Nhị Lưu, muốn xây dựng hình tượng phái thực lực.

Dụ Dao biết, đoàn đội của Khương Viện đã chuẩn bị xong các loại bản thảo nhắm mắt thổi phồng, chỉ đợi đến lúc lấy được giải thưởng là tung lên một đợt, kết quả là bị một câu của cô chém ngang lưng, mối thù này coi như là không đội trời chung.

Bạch Hiểu cười nhạo: “Không cần đâu, em nghỉ ngơi là được rồi, không ứng phó được với đám cháu trai kia thì coi như uổng công mấy năm nay lăn lộn của ông đây rồi.”

Anh ta lại hỏi: “Đúng rồi, lúc đó em gọi điện cho anh đúng không, anh bận nên không có cách nào bắt máy được, có chuyện gì vậy?”

Mưa còn đang rơi rả rích, Dụ Dao nhìn qua bóng đêm mơ hồ bên ngoài cửa sổ, nhớ tới đôi mắt kia, ánh nước sóng sánh, trong trẻo đến mức không nhìn ra được tạp chất.

Nếu như là trẻ con thì cũng thôi, nhưng anh lại có thân cao chân dài, còn có khuôn mặt sống động đẹp đẽ như vậy, cũng rất dễ khiến cho người ta nổi lên ý nghĩ xấu xa.

Huống chi đầu óc anh còn không rõ ràng lắm, mới gặp cô lần đầu tiên mà đã ngốc nghếch đi theo, sau này khó đảm bảo được là sẽ không bị người ta lừa gạt ức hϊếp, nếu để cho nơi không hợp pháp gì đó bắt đi thì còn có thể còn mạng sao.

Hai cái móng vuốt nhỏ của Xoài khoác lên trên đầu gối của Dụ Dao mà nũng nịu, cô quay đầu lại, gãi gãi cằm của nó, thấp giọng nói với Bạch Hiểu: “Không có gì, trên đường về nhà gặp được một… chú cún lang thang, rất ngoan.”

Bạch Hiểu hiếm có khi nào mà có chút lòng tốt: “Lang thang bên ngoài vào thời tiết này? Sao em không dẫn về nhà nuôi luôn đi, đúng lúc làm bạn với Xoài.”

Lông mi của Dụ Dao run lên một cái.

Dẫn về nhà? Nói đùa cái gì vậy.

Nếu cún con thật sự là cún con, vậy có lẽ cô…

Dụ Dao kịp thời phanh lại, cô dừng lại loại suy nghĩ hoang đường này, ánh mắt lại không chịu không chế mà xoay chuyển vòng quanh nhà mình một lần.

Căn nhà một trăm mét vuông, hai phòng và một phòng khách bình thường, một phòng là phòng ngủ, đặt cái giường cũng sắp hết chỗ rồi, một phòng là phòng để quần áo cộng với phòng luyện tập, ổ của Xoài đều chỉ có thể bày ở phòng khách, nào có chỗ trống để chứa thêm một người khác.

Bạch Hiểu không hiểu rõ lắm: “Nghĩ gì mà không nói lời nào vậy? Có phải em mất ngủ không, nếu không thì anh giới thiệu cho em mấy em trai chất lượng tốt nhé?”

Dụ Dao trực tiếp cúp điện thoại, chờ lúc tắm xong đi ra, nhìn thấy một đống hình ảnh đã chỉnh sửa mà Bạch Hiểu gửi tới cho cô, đều là các thần tượng một màu đang hot, ai ai cũng đẹp đẽ.

Cô lướt qua mấy tấm, trong lòng cáu kỉnh một cách khó hiểu, cô trả lời Bạch Hiểu: “Kém xa lắm.”

Bạch Hiểu kinh ngạc: “Kém? Em đây là đang so với ai vậy??”

Bàn tay Dụ Dao dừng lại, cô ném điện thoại đi, mở chiếc khăn bọc trên đầu ra, tóc dài mang theo hơi nước rũ xuống, cô mặc kệ khô hay chưa mà trực tiếp nằm xuống, kéo chăn mền che kín mặt, ép buộc chính mình chìm vào giấc ngủ.

Mỗi người đều có số mệnh riêng, cún con cái gì, chỉ là bèo nước gặp nhau, quên đi là tốt rồi.

-

Ở cục cảnh sát, năm giờ sáng, cảnh sát Trần Lộ đang nằm nhoài trên mặt bàn buồn ngủ thì bị âm thanh khác thường đột nhiên xuất hiện làm cho bừng tỉnh.

Anh ta ngẩng đầu, đúng lúc trông thấy bóng dáng trên chiếc ghế dài kia ngã xuống, nặng nề đập vào nền đất lát gạch men sứ, thái dương trắng nõn lúc ấy liền bị đập cho đỏ lên một mảng.

… Hỏng bét, cậu ta tỉnh rồi.

Trần Lộ không biết sao mà lại như gặp phải địch lớn, anh ta vội vàng đứng dậy.

Người té bị thương hình như hoàn toàn không biết đau, anh hoảng hốt nhìn xung quanh, trong đại sảnh chỉ có một chiếc đèn khẩn cấp sáng lên, trống trải lờ mờ.

Mới đầu anh còn rất ngoan, không nói tiếng nào mà chuyển đến một bên của ghế, ôm lấy hai chân, cố gắng cong mình lại, ngoan ngoãn chờ đợi người nào đó tới nhận anh về, qua mười mấy giây, anh mới chậm nửa nhịp mà ý thức được, không có ai cả.

Chỉ còn lại một mình anh.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt một cách khó hiểu, loại cảm giác tê dại da đầu kia của Trần Lộ lại tới, anh ta rõ ràng thấy tận mắt cả đêm người này ngoan ngoãn ngây thơ như thế nào, cảm giác nguy cơ rốt cuộc là từ đâu ra?

“Này, cậu ---”

Trần Lộ đưa tay muốn kéo anh, không nghĩ tới lại vồ hụt.

Mặc dù cún con đã được truyền glucose ở bệnh viện nhưng đối với thân thể suy yếu mà nói thì như hạt cát trong sa mạc, anh khó khăn chống người mình dậy, thất tha thất thểu xông về phía bên ngoài cửa lớn, chỗ thủng trên ống quần còn lớn hơn trước đó, đầu gối thấm ra giọt máu tươi.

Trần Lộ bắt lấy cánh tay anh, muốn ngăn lại, trong lúc vô tình đối diện với ánh mắt anh, trong lòng anh ta chợt chấn động.

Đây tuyệt đối không phải là chú cún lang thang dư thủ dư cầu* trước mặt Dụ Dao…

*Ta cần ta cứ lấy; ta lấy cái ta cần; đòi lấy tuỳ tiện. Trong câu này ý chỉ một người hiền lành, bảo sao nghe vậy.

Ngược lại là có loại hung ác mãnh liệt xuất phát từ bản năng, từ trong xương cốt lộ ra, cũng bởi vì bị ngăn cản, hoặc là nói bởi vì bị đυ.ng vào, anh liếc mắt nhìn qua có thể khiến người ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nếu như nói anh có ý thức, vậy thì có lẽ Trần Lộ sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

Vấn đề nằm ở chỗ… chú cún con này không phải đang giả ngu, thật sự là anh hoàn toàn không có nhận biết về bản thân mình, sự đáng sợ này không phải là anh cố ý biểu hiện ra, nhưng lại là thứ đã ăn sâu bén rễ khắc vào trong máu của anh.

Sự thiện ác của con người vốn không hoàn toàn có liên hệ đến tâm trí, có vài đứa trẻ từ lúc sinh ra đã là ma đồng lòng dạ ác độc, huống chi là một người trưởng thành.

Chú cún con này rất nguy hiểm!

“Cậu ta muốn chạy! Nhanh tới giúp tôi!”

Trần Lộ không để ý tới quá nhiều, anh ta lớn tiếng gọi đồng nghiệp.

Chú cún run rẩy, trong mắt tỏa ra màu đỏ tươi ẩm ướt, cuống họng anh rất khàn, một chữ cũng không nói rõ ràng được, giữa đôi môi khô nứt tràn ra tiếng nghẹn ngào đứt quãng.

Muốn…

Muốn tìm cô ấy.

Chú cún trở nên điên cuồng, hai người Trần Lộ và đồng nghiệp đều không chế trụ được, lo lắng tình hình mất khống chết, đồng nghiệp bất đắc dĩ mà xách gậy cảnh sát đến, muốn đánh vào chân của anh.

Một gậy này đánh không tốt thì sẽ bị thương, Trần Lộ vẫn không đành lòng, đột nhiên anh ta thông suốt, quát với cún con: “Dụ Dao! Dụ Dao kia… nói trời sáng sẽ đến thăm cậu! Cậu biết Dụ Dao không? Chính là cô gái xinh đẹp tối hôm qua đưa cậu đến đây ấy!”

Một cái tên giống như câu thần chú.

Cún con ngơ ngác sửng sốt, gậy cảnh sát của đồng nghiệp không kịp thu lại, vẫn đánh trúng anh.

Theo lý thuyết thì người sẽ đau đến mức kêu thành tiếng, cún con lại chỉ có sắc mặt trắng bệch, đứng ngoan ngoãn, gật đầu mạnh với Trần Lộ, trong hốc mắt dần dần có vệt nước.

Lần này Trần Lộ thật sự kinh ngạc đến mức ngây người.

Không phải cậu ta thật sự quen biết Dụ Dao chứ?! Loại mức độ tình cảm này không giống như là ngày một ngày hai.

Nhưng Trần Lộ nhớ lại toàn bộ quá trình ngày hôm qua, Dụ Dao quả thật không biết cậu ta là ai.

Trần Lộ thử nói: “Cậu đừng lộn xộn, tôi sẽ để cậu gặp Dụ Dao, được không?

Anh ta vừa nói vừa khua tay múa chân để cún con hiểu được, cún con chờ mong mà cúi thấp đầu xuống, mái tóc trên trán lộn xộn che đi đôi mắt, anh không nhúc nhích mà cuộn thân thể lại, nghe lời mà chờ đợi. [Giftcode: ECTNAK2A]

Phần tử nguy hiểm vừa rồi còn hung bạo đến mức có thể phá nhà bây giờ chỉ còn là một khối nhỏ chán chường.

Vừa đến tám giờ, trạm cứu trợ bên kia bắt đầu làm việc, Trần Lộ liên hệ qua đó trước, sau đó thì lừa gạt cún con nói: “Đi thôi, dẫn cậu đi tìm Dụ Dao.”

Trạm cứu trợ cách đó khá xa, hơn nửa tiếng đi xe, Trần Lộ đưa cún con đi vào, lặng lẽ dặn dò người phụ trách: “Cậu ta tương đối đặc biệt, tìm người trông coi, nếu như cậu ta ầm ĩ dữ dội thì nhắc đến Dụ Dao, thật sự không khống chế được thì nhốt lại.”

Người phụ trách đã thấy nhiều người bệnh tâm thần, anh ta không coi là chuyện gì to tắt, qua loa gật đầu, thuận miệng nói cho cún con biết: “Dụ Dao bận rộn, bây giờ không rảnh quan tâm cậu, cậu chờ đó đi.”

Trạm cứu trợ có hoàn cảnh đơn giản, cún con cũng không bỏ đi, liền ngồi xổm trong góc tường, trông mong mà nhìn ra bên ngoài.

Anh rất đói bụng, vừa rồi được chia cho một phần sữa bò và xúc xích nhưng anh nhịn, theo bản năng muốn giấu đi đưa cho cô.

Dáng dấp anh quá tốt, hấp dẫn tất cả ánh mắt ra ra vào vào, có mấy kẻ lang thang tụm năm tụm bảy ra hiệu với nhau một cái, nhân lúc người quản lý không ở đây, bọn họ đi lên đá anh, đưa tay cướp lấy hộp sữa kia.

Cún con không cho, trong lúc lôi kéo thì áo sơ mi lỏng lẻo của anh bị kéo cổ áo ra, một sợi dây chuyền mảnh nhỏ lộ ra.

Kẻ lang thang hơi híp mắt lại: “Mẹ nó, đáng tiền đó.”

Nói xong gã trực tiếp đưa tay nắm lấy, nhìn kỹ thì dây chuyền trĩu xuống, chẳng qua là bên dưới có mặt dây chuyền, lại là hình đầu con chó bằng nhựa, còn bị bạc màu, giống như cái loại được dán trên kẹp tóc của con gái.

Kẻ lang thang càng vững tin anh là đồ ngốc, gã không chút kiêng kỵ nào mà kéo xuống, lời nói không sạch sẽ.

“Con mẹ nó có phải mày ngu không, còn chờ người đón? Người đến chỗ này đều là đồ rác rưởi không ai cần!”

“Tao nghe nói mày còn chờ Dụ Dao, Dụ Dao không phải là tên của một ngôi sao nữ sao? Con mẹ nó không phải là mày sẽ nói mày quen biết ngôi sao người ta chứ?”

Tiếng nói còn chưa dứt, gã đã phun ra một ngụm máu.

Một tay cún con nắm chặt lấy mặt duy chuyền của mình, một tay nện vào miệng gã, đáy mắt đỏ bừng tuôn ra màu máu điên cuồng.

Ở phía xa, trong tiếng hò hét của nhân viên công tác, cún con đả thương những người vây lấy anh, kéo lấy thân thể có vết thương chồng chất, xông ra khỏi trạm cứu trợ, lẻ loi lẫn vào trong dòng xe cộ đầy đường.

-

Sau khi Dụ Dao rời giường thì không nhàn rỗi, trước tiên là cô vào tài khoản clone [Dung Dã là chó] đi oán giận mấy tài khoản marketing một vòng, sau đó lại liệt kê ra một đống chương trình học tập cho mình.

Buổi chiều bị Xoài kêu ư ử hồi lâu, cô mới nhớ tới thức ăn cho chó tích trữ trong nhà đã hết rồi, buổi tối Xoài phải chịu đói.

Cô hỏi cửa hàng thú cưng mà cô thương đi, biết được hôm nay là ngày hạ giá lớn nhất trong năm, nhãn hiệu mà Xoài thích ăn có chương trình mua hai tặng một, đến tối là hết hạn.

Có chuyện tốt này, Dụ Dao làm đỗ nghèo khỉ không thể nào buông tha được, cô chuẩn bị võ trang đầy đủ xong thì xách túi đi ra ngoài.

Chiếc xe đặt trên mạng đã sớm đến, Dụ Dao sải bước nhanh hơn đi về phía cửa lớn của khu nhà, cô không chú ý tới có ống kính lặng lẽ vươn ra từ bên cạnh bồn hoa, cùng chụp lại hình cô và số khu nhà.

Người chụp hình buông máy ảnh xuống, gửi ảnh chụp đi, bổ sung một câu:

“Dụ Dao ở khu nhà này, cô ta vừa ra ngoài, tôi chỉ chịu trách nhiệm xác định vị trí nhà cô ta, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến tôi.”

Cuối thu ngày ngắn, Dụ Dao mang theo ba bao thức ăn cho chó lớn từ trong cửa hàng thú cưng đi ra, trời đã tối đen rồi, trên đường đi, đèn đuốc lưu chuyển, ngón tay cô từ đầu đến cuối dừng lại trên người con chó in bên ngoài bao thức ăn cho chó, cô có chút mất hồn.

Lúc xe taxi đi ngang qua cục cảnh sát gần nhà, đôi môi cô bỗng nhiên động đậy, cô suýt chút nữa bật thốt ra bảo tài xế dừng xe, nhớ tới Trần Lộ đã nói sáng nay liền đưa cún con đến trạm cứu trợ, bây giờ anh không có ở đây, sau này cũng sẽ không gặp lại nữa.

Dụ Dao nở nụ cười tự giễu, sợ là tinh thần cô không bình thường rồi.

Nước đọng ở trong khu nhà đã được xử lý sạch sẽ, Dụ Dao bảo tài xế trực tiếp lái xe đến cửa tòa nhà, trước khi đi tài xế lầu bầu một câu: “Đèn của tòa nhà này hỏng rồi à? Sao lại tối như vậy.”

Dụ Dao nhấn ra số điện thoại của Trần Lộ trên điện thoại, cô nghe không rõ lời tài xế nói, sau khi lái xe cô mới chú ý tới, đèn điều khiển bằng âm thanh ở bên ngoài cửa không có sáng, ánh sáng xung quanh cũng không tốt, tối om.

Cô vốn định ở bên ngoài gọi điện thoại, đơn giản hỏi một câu về chuyện sau đó của cún con.

… Cũng chỉ hỏi một câu.

Nhưng không biết là cửa hàng nào gần đó đang có hoạt động, bỗng nhiên có pháo hoa bay lên không trung, tiếng vang đinh tai nhức óc, cũng đè lại động tĩnh nhỏ bé truyền từ chỗ thùng quyên góp.

Dụ Dao ngại ồn ào, cô sờ soạng kéo cửa ra, ngay sau đó là một tiếng “Ầm” vang lên, cửa ở sau lưng cô tự động đóng lại.

Cô đi về phía trước mấy bước, dần dần phát hiện ra điều không hợp lý.

Âm thanh lớn như vậy, đèn ở hàng lang tầng một tầng hai vẫn không sáng, chỉ có đèn ở tầng ba chiếu xuống một chút ánh sáng yếu ớt, mơ hồ soi ra được mấy bóng người cao lớn cường tráng đứng ở khúc quanh của cầu thang.

Dụ Dao sửng sốt trong phút chốc, mơ hồ ý thức được có chuyện gì xảy ra, trái tim cô ầm vang kinh hoàng.

Cô lập tức xoay người đi mở cửa, có một cánh tay từ trong bóng tối vươn ra, mạnh mẽ chế trụ bả vai cô.

“Chạy cái gì, đây không phải là nhà em sao?” Giọng nam ồm ồm mang theo mùi rượu ở bên tai cô ha ha cười nói: “Lớn lên có dáng vẻ đê tiện như vậy, còn giả vờ ngây thơ cái gì, ở tầng mấy, mau dẫn tụi anh đi lên, dám nói nhảm một câu thì con mẹ nó anh sẽ để em chết ở đây!”

Nửa gương mặt của Dụ Dao bị bàn tay thô ráp che lại, da đầu cô sợ run nổ tung, cô ra sức ném cái túi thức ăn chó ném về phía sau, đối phương bị đau, càng thô bạo kéo tóc cô, muốn cứng rắn kéo cô đi vào.

Sự tuyệt vọng của cái chết trong nháy mắt bao phủ lấy Dụ Dao, trong đầu cô dùng tốc độ ánh sáng mà hiểu ra.

Khương Viện… là Khương Viện, cô đắc tội với Khương Viện, đối phương bèn dùng cách thức buồn nôn bỉ ổi nhất để giải quyết cô sao?! Trong một ngày xác định chỗ ở của cô, làm hư đèn, thậm chí là có lẽ ngay cả hàng xóm dưới lầu cũng đã được xử lý trước đó, đặc biệt chờ cô về!

Hao phí thấp đến buồn cười, nhưng chỉ cần bọn họ làm được việc thì không chỉ có thân thể của cô bị tổn thương mà bọn họ còn có thể có chứng cứ để bóp méo sự thật, trái lại là để lộ ra cuộc sống cá nhân của cô dơ bẩn, khiến cô muôn đời muôn kiếp không trở lại được, mãi mãi không nói rõ được!

Dụ Dao không ngăn nổi sức lực của đối phương, cô trơ mắt nhìn cánh cửa sắp đóng lại trước mặt cô, bên ngoài là pháo hoa chiếu rọi, cô lại giống như có ảo giác mà nhìn thấy có một bóng dáng chạy không vững vàng liều lĩnh nhào lên, không muốn sống mà vọt về phía mấy người đàn ông trong hành lang.

Dưới sự chấn động của sức lực đó, Dụ Dao bị đẩy ra ngoài cửa.

Cô kinh ngạc đứng vững, không thể tin mà nhìn sang, người gầy gò kia rất cao, phải ngẩng đầu lên mới có thể trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của anh.

So với hôm qua thì anh lại có thêm vết thương mới, rõ ràng là nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhưng anh lại ngốc nghếch mà vọt vào trong đám người, dùng thân thể làm lá chắn bảo vệ cho cô.

Cún con…

Sao anh lại có thể xuất hiện!

Cổ tay Dụ Dao run lên, cô dùng tốc độ nhanh nhất để mở khóa điện thoại, màn hình còn dừng trên giao diện người liên lạc là Trần Lộ, cô lập tức gọi đi, khàn khàn quát lên: “Tôi là Dụ Dao! Tôi đang ---”

Trần Lộ nhanh chóng cắt ngang: “Tôi đang lo không tìm được cô! Tôi nói cho cô biết, chú cún con tối hôm qua có khuynh hướng bạo lực! Sáng nay làm ầm ĩ một trận ở cục cảnh sát, đưa đến trạm cứu trợ thì lại đánh mấy người rồi chạy mất rồi! Trước lúc chúng tôi bắt được cậu ta thì cô chú ý an toàn!”

Trong đầu Dụ Dao vù vù, cô nghiêm nghị cướp lời: “Trước tiên đừng nói nữa! Tôi báo cảnh sát!”

Pháo hoa trên đỉnh đầu không ngừng phun ra từng đóa từng đóa, trong tiếng nổ vang, cún con như một người máy không có cảm giác đau đớn, anh mạnh mẽ ngăn những người kia không buông, trên hành lang cách đó không xa, bảo vệ khu nhà nhận được điện thoại cầu cứu của Dụ Dao đang giơ đèn pin chạy gấp tới.

Bên ngoài khu nhà là tiếng còi cảnh sát từ xa đang đến gần, Dụ Dao biết đám Trần Lộ bọn họ cũng sắp đến rồi.

Trần Lộ không chỉ sẽ bắt giữ đám lưu manh này mà cũng sẽ bắt cún con đi…

Dụ Dao theo bản năng xông về phía cún con, trong khoảnh khắc bảo vệ chạy đến, cô nhanh chóng đẩy anh vào hành lang, giấu anh vào trong chỗ trống nhỏ bí mật ở phía sau cầu thang.

“Đừng nhúc nhích.”

Cún con mở lớn miệng thở gấp, trên khuôn mặt đẹp đẽ là một mảng trắng bệch, anh lại có thêm vết thương mới, trong con ngươi màu lưu ly ầng ậng nước, lay động bóng dáng của cô.

Dụ Dao đứng dậy muốn đi ra ngoài, cún con hoảng hốt kéo góc áo của cô, ngón tay không ngừng run lên.

Cô tránh ra, thấp giọng nói: “Không được lên tiếng.”

Triệu Lộ dẫn người mang toàn bộ mấy tên lưu manh đi, Dụ Dao cũng đi cùng để ghi chép, Trần Lộ thông cảm cho cô đã bị kinh hãi, không tốn bao nhiêu thời gian liền đưa cô về nhà nghỉ ngơi trước.

Trước khi chia tay, Trần Lộ nhắc nhở cô lần nữa: “Người lang thang kia rất nguy hiểm, vị trí cậu ta mất tích cách khá xa, hai ngày này hẳn là sẽ không xuất hiện ở gần đây, nhưng nếu như sau này cậu ta quấy rối cô thì cô nhất định phải thông báo cho chúng tôi biết.”

Mười giờ tối.

Dụ Dao đứng trước cửa khu nhà của mình, đèn đã được sửa toàn bộ, ở cửa còn khẩn cấp tăng thêm một cái camera cùng với bảo vệ tuần tra ca đêm.

Tốc độ của cô rất chậm, sau khi cảm xúc hỗn loạn của một buổi tối sôi trào qua đi, điều khiến cô nghĩ không rõ nhất là cún con ngay cả bản thân là ai cũng không biết thì sao có thể từ trạm cứu trợ cách đây ba bốn cây số, mang theo một thân đầy vết thương, lung la lung lay từng bước một quay về ngoài cửa nhà cô.

Có lẽ trước khi xảy ra chuyện, anh còn yếu đuối cuộn mình bên cạnh thùng quyên góp kia, ngoan ngoãn chờ có thể được cô nhìn thấy, đúng không?

Dụ Dao chậm rãi đi vào cửa, cách một khoảng cách, cô nhìn về phía không gian phía sau cầu thang kia.

Hơn một tiếng trôi qua rồi… cún con cũng đã đi rồi nhỉ?

Một người sống sờ sờ, không có khả năng ngơ ngác ở đó được, cô chỉ tùy tiện nói một chút, trong tiềm thức không muốn anh bị Trần Lộ bắt đi mà thôi, có lẽ anh… sẽ không ngốc đến mức cứ chờ đợi chứ.

Dụ Dao nhíu mày, tới gần cánh cửa nhỏ cũ nát kia, cô nhẹ nhàng kéo ra.

Chiếc đèn được thay mới trong hàng lang rất sáng, chiếu vào đầu tóc rối bời và đôi mắt trong veo sáng long lanh của cún con.

Trên mặt anh bị rách da, khóe miệng có chút vết máu đã khô, bởi vì không gian quá nhỏ nên anh chỉ có thể cuộn chặt bản thân, trên đầu gối còn nghiêm túc chống đỡ một cái túi lớn, trong túi…

Là ba túi thức ăn cho chó mà cô ném đi, được anh nhặt về rồi xem như là bảo bối.

Cún con không còn sức lực, anh ngoan ngoãn ngẩng mặt lên nhìn qua cô, bên gò má tái nhợt chậm rãi dâng lên một vệt màu đỏ thẹn thùng.

Anh sợ hãi móc từ trong túi, dùng hai tay bị thương nâng lên cho cô hai món quà.

Nhăn nhíu, dơ bẩn nhưng quý trọng.

Một cây xúc xích nhỏ và một hộp sữa bò được nhiệt độ cơ thể chườm ấm.