Độc Hoa

Chương 61: Làm sao để làm bạn với Frey?

Mặc dù tối hôm qua cùng Sofia ngủ rất muộn nhưng Lewis vấn dậy đúng giờ. Cậu nhóc đã hi vọng bản thân có thể nhanh chóng làm bạn với Frey nhưng Lewis nhanh chóng thất vọng rồi.

Khi quản gia Gabriel đưa cậu vào căn phòng quen thuộc, Frey đang yên lặng đọc sách. Lần này Frey đã ý thức hơn khi đeo lên mặt nạ từ sáng sớm vì vậy càng làm Lewis cảm thấy thiếu niên này thật xa cách. Cậu nhóc yên lặng chờ Frey đọc xong quyển sách nhưng khi hắn đặt quyển sách xuống liền cầm lấy quyển bên cạnh tiếp tục xem.

"Xin... chào. Tôi là Lewis Lawton." – Lewis đánh bạo lên tiếng. – "Cậu là Frey, tôi biết tên cậu. Chúng ta sau này sẽ trở thành bạn của nhau."

Bàn tay lật sách của Frey hơi dừng lại nhưng hắn không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đọc sách. Ánh đèn hắt lên gò má thiếu niên càng khiến cậu trở nên đẹp đẽ. Dù vẫn chưa đến độ tuổi trưởng thành mà Frey đã thu hút ánh nhìn của người khác đến như vậy, trong tương lai không biết người thiếu niên này sẽ gieo rắc tương tư cho bao thiếu nữ nữa đây.

Tất nhiên Lewis quá nhỏ để cảm thụ được nét đẹp mà người ta vẫn thường ca ngợi, cậu nhóc còn mải u sầu không biết phải làm sao để có thể trò chuyện với Frey. Cậu cố tìm đề tài nhưng Frey hoàn toàn lơ cậu tiếp tục đọc sách. Cho đến khi Gabriel xuất hiện và thông báo gia sư của Frey đã đến, Lewis vẫn chẳng thể khiến Frey mở miệng nửa lời chỉ có thể thất thiểu cùng Gabriel đi ra ngoài.

Mỗi ngày cậu nhóc sẽ làm bạn với Frey hai tiếng vào buổi sáng sau đó gia sư của thiếu gia Roscoe đến và cậu sẽ sang một phòng khác chơi trò chơi. Sau khi dùng xong bữa trưa và nghỉ ngơi đến chiều Lewis sẽ được người hầu của nhà Roscoe đưa về. Thứ sáu và thứ 7, Frey không có lịch học Lewis sẽ phải ở cùng thiếu niên này đến 4 giờ chiều.

Thật ra đãi ngộ của gia tộc Roscoe đối với cậu rất tốt, cậu vừa được chơi vừa được ăn ngon nhưng nó càng khiến Lewis cảm thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề. Mấy ngày qua cậu nhóc đã thử đủ cách để có thể tiếp làm quen với Frey. Cậu đã mang đến những đồ chơi mà mình và Sofia thường chơi với nhau. Nhận ra Frey thích đọc sách giấy hơn là đọc trên quang não, cậu nhóc nhà Lawton liền đau khổ mà đưa cho vị thiếu gia này quyển sách mà bản thân thích nhất. Trong thời đại này, sách giấy được sản xuất rất ít do nhu cầu ngày một giảm, để có thể tìm được quyển sách này Lewis đã phải lang thang khắp khu 4 mới có thể mua được. Ấy vậy mà trước hành động chân thành của cậu nhóc, Frey lại chẳng mảy may dao động.

Chẳng lẽ không có gì khiến cậu thay đổi sách mặt sao? Lewis chán nản nhìn kim đồng hồ cứ như vậy mà tích tắc tích tắc chuyển mình. Bỗng nhiên cậu nhóc nghĩ ra gì đó, khóe môi liền cong lên.

"Frey!"

Lewis chợt hô lớn. Frey theo quán tính liền nhìn sang. Cậu nhóc nhà Lawton liền chớp lấy thời cơ giật chiếc mặt nạ trên mặt Frey. Hai người lần thứ hai đối diện nhau mà không bị mặt nạ ngăn cách. Lewis đứng trên ghế giơ cao chiếc mặt nạ lên học theo cách cười của Ivan mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ Frey.

"Ha ha nếu cậu muốn lấy lại mặt nạ thì mau đến đây."

Frey quả thực đứng dậy và tiến về phía Lewis. Tuy nhiên Lewis chưa kịp vui mừng cả người cậu đã bị một sức lực vô hình nâng lên rồi đẩy ngã xuống thảm. Frey cầm lấy mặt nạ lần nữa trở lại bàn chỉ có mình Lewis vẫn ngây người nằm trên thảm. Vừa rồi là sao? Cậu đột nhiên bay sao?

"Cậu chủ đã đến..."

Theo đúng giờ, Gabriel liền xuất hiện. Nhưng khi nhìn Frey đã tháo mặt nạ ra còn Lewis nằm đơ người dưới đất khuôn mặt nghiêm túc của vị quản gia liền đen lại.

*****

Lewis không biết làm cách nào bản thân mình ra ngoài và xuất hiện ở phòng nghỉ quen thuộc. Khi cậu nhóc lấy lại ý thức cậu đã thấy quản gia Gabriel chuẩn bị rời đi. Lewis vội vã kêu lên:

"Quản gia Gabriel, Frey là siêu anh hùng sao?"

"Đúng như tôi đoán, cậu chủ đã dùng dị năng với cậu." – Gabriel bình tĩnh đẩy mắt kính.

"Dị năng? Là thứ chỉ xuất hiện ở thời mạt thế ư?"

"Đúng vậy. Mạt thế xảy ra là do một loại bệnh độc biến con người trở thành tang thi. Tuy nhiên một số người tiếp xúc với bệnh độc lại gây ra tình trạng biến đổi gen và từ đó sản sinh ra những loại năng lực đặc biệt gọi là dị năng. Mặc dù qua từng đời con cháu, những người sở hữu dị năng ngày một ít nhưng vẫn tồn tại cho đến hiện tại."

"Vậy thứ mà Frey dùng để nhấc em lên là dị năng sao? Cậu ta thật giỏi!" – Lewis hâm mộ mà nói. Nếu cậu cũng có dị năng thì tốt rồi, công cuộc thay đổi thế giới sẽ nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.

"Nhưng thật sự tôi khá ngạc nhiên khi cậu chủ lại dùng dị năng. Kể từ khi thức tỉnh dị năng, số lần cậu chủ phóng ra dị năng phải đếm trên đầu ngón tay. Mà người để cậu chủ chủ động phóng ra cũng chỉ có mình cậu Lawton đây thôi."

"Chẳng lẽ Frey ghét em đến vậy sao?" – Lewis hoang mang mà nói ra suy nghĩ của mình.

"Không thưa cậu, tôi lại cho là ngược lại. Từ khi cậu xuất hiện cậu chủ đã vui vẻ hơn rất nhiều."

"Anh không cần an ủi em đâu. Số lần Frey nói chuyện với em còn ít hơn số lần Sofia ăn cà rốt nữa. Ít đến thảm thương luôn anh biết không."

"Là do cậu chủ không biết cách bộc lộ cảm xúc của bản thân thôi, thưa cậu. Dù sao cậu Lawton cũng là người bạn đầu tiên của cậu chủ vì vậy cậu chủ sợ hãi sẽ làm tổn thương cậu. Hơn nữa cậu chủ vừa thức tỉnh dị năng nên cần một khoảng thời gian để cân bằng nó, nếu cảm xúc của cậu chủ dao động sẽ khiến dị năng cậu bùng nổ."

"Dị năng bùng nổ rất đáng sợ sao?"

"Đúng vậy, có thể khiến cả tòa trang viên này nổ tung."

Nghĩ đến bản thân mình vừa trêu chọc Frey khuôn mặt Lewis liền xanh lại. Frey sẽ không vì chuyện này mà khó chịu trong lòng sau đó làm nơi này nổ tung chứ?

"Anh Gabriel, làm sao để xin lỗi người khác bây giờ?"

Vị quản gia trầm tư nghĩ một lúc rồi trả lời:

"Phải xem người cậu muốn tặng quà là ai và có địa vị như thế nào."

"Cậu ta là một người rất quyền lực, cậu ta muốn thứ gì thì thứ đó sẽ là của mình.

"Vậy cậu chỉ cần tặng người ấy thứ gì đó mà cậu nghĩ người ấy sẽ vui vẻ và sẽ bỏ ra một khoảng thời gian để nhìn nó. Tốt nhất thứ ấy phải liên quan đến cậu một chút có như vậy mỗi lần nhìn thấy nó người kia sẽ nhớ đến cậu."

"Em hiểu rồi." – Lewis nghiêm túc mà tiếp thu lời chỉ bảo của vị quản gia trẻ tuổi. Cậu nhóc quyết đinh chờ Frey học xong thì tặng quà cho hắn.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, khi đồng hồ điểm 5 giờ chiều, Gabriel theo thường lệ đến phòng cậu chủ liền nhìn thấy một cậu nhóc đang đứng trước cửa phòng Frey.

"Cậu Lawton? Cậu chưa về sao?" – Vị quản gia kinh ngạc sau đó tầm mắt hắn liền dừng lại ở chậu hoa violet trên tay cậu bé. – "Đây là..."

"Là quà xin lỗi Frey. Em muốn xin lỗi cậu ấy vì đã tự ý giật mặt nạ cậu ta xuống."

Nghe vậy ánh mắt nhìn Lewis của Gabriel trở nên phức tạp hơn. Mặc dù anh rất bất ngờ khi cậu chủ hoàn toàn không để ý việc cậu nhóc đến từ khu 4 này trêu chọc mình nhưng tặng cậu chủ hoa được lấy trong chính vườn hoa của cậu chủ cũng quá... ngốc đi. Gabriel muốn mở miệng gợi ý cho Lewis vài món đồ khác thì bên vai anh chợt xuất hiện một bàn tay phụ nữ với những chiếc móng được cắt tỉa tỉ mỉ.

"Ôi chao Gabriel đây sao? Anh vẫn đẹp trai như ngày nào." – Một khuôn mặt xinh đẹp liền ló ra xen ngang vào cuộc trò chuyện giữa hai người.

Người phụ nữ này rất đẹp. Tuy nhiên Lewis lại cảm thấy cô ta mang theo gì đó khiến người khác sợ hãi. Đặc biệt nốt ruồi dưới khóe mắt của người này, nó khiến cậu liên tưởng đến người mẹ kế độc ác mà Sofia hay xem.

"Tiểu thư Maya Roscoe." – Trước bàn tay không ngừng vuốt ve mơn trớn trên vai mình, Gabriel chỉ lạnh lùng cúi người. – "Trên lịch trình không có thông báo ngày hôm nay cô sẽ ghé thăm nên tôi vẫn chưa chuẩn bị gì."

"Không cần đâu." – Người phụ nữ tên Maya liền xua tay. – "Tôi chỉ muốn nhìn xem cháu trai Frey đáng yêu của tôi đang ở đâu thôi."

"Cậu chủ đang học cùng với gia sư của mình."

"Vậy sao..." – Người phụ nữ khẽ cười đưa ngón tay lên môi khẽ liếʍ nhẹ. – "Vậy có nghĩa anh đang rảnh?"

"Tôi còn rất nhiều việc, thưa tiểu thư. Hơn nữa, ở đây còn có trẻ con mong tiểu thư giữ ý tứ."

Lúc này Maya mới để ý đến Lewis. Ả ta từ từ lại gần, dùng ánh mắt dò xét của loài rắn mà đánh giá một lượt. Sau đó đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó thú vị liền ngoẻn miệng cười.

"Đây là cậu bạn nhỏ đến làm bạn với cháu trai của ta sao?" – Maya vươn tay vuốt ve gò má cậu nhóc. Bất chợt ả dùng sức, móng tay nhọn đâm vào da thịt non mịn kia. – "Thật đáng yêu làm sao~"

"Tiểu thư Maya!"

"Ôi chao tôi chỉ muốn chào hỏi cậu nhóc chút thôi mà. Nhưng xem ra nơi này không chào đón tôi rồi." – Người phụ nữ nâng mặt Lewis lên rồi khẽ hôn lên gò má cậu. – "Vậy tôi đây đành phải trở về rồi."

Sau đó ả ta đứng lên, uyển chuyển mà rời đi. Trước khi đi Maya không quên liếc mắt đưa tình đối với Gabriel và nói:

"Nhắn lại với Frey rằng tôi sẽ đến thăm nó lần nữa, kèm theo một món quà thú vị."

Gabriel siết chặt tay không đáp lại lời của Maya. Hắn biết người phụ nữ này đang cố tình dụ dỗ mình nhằm mượn tay bản thân hãm hại cậu chủ. Maya Roscoe là em họ của ông Roscoe. Mặc dù chỉ là dòng phụ nhưng dựa vào sắc đẹp của mình ả ta đã có một vị trí trong gia tộc này. Thậm chí Maya không tiếc cả việc ngủ với chính anh trai của mình để có thể ở lại gia tộc. Tuy nhiên từng ấy quyền lực chưa đủ đối với con rắn tham độc này. Ả ta đang dần hướng đến Frey, người thừa kế hợp pháp quyền lực của Roscoe.

"Cậu Lawton, người phụ nữ kia không phải người tốt, cậu nên cẩn thận với cô ta."

Lewis ngoan ngoãn gật đầu. Đúng lúc này cửa phòng bật mở, gia sư bước ra với một đống đồ đạc quen thuộc. Cậu nhóc nhà Lawton không hề suy nghĩ nhiều liền vọt vào trong.

"Frey!"

Cậu kêu tên thiếu niên sau đó đem đồ trên tay mình đặt vào lòng Frey.

"Đây là hoa violet. Cậu thấy nó rất giống màu mắt của tôi đúng không? Tôi phải lựa chọn rất lâu mới chọn được cây đẹp nhất cho cậu đấy. Vì vậy cậu đừng giận tôi nhé? Tôi và cậu sẽ cùng nhau chăm sóc cây hoa này." – Như sợ Frey sẽ từ chối mình, Lewis liền nói một tràng dài sau đó cậu nhóc nhanh chân chạy ra cửa. – "Cậu không được từ chối. Ngày mai tôi sẽ đến đây nhìn xem nó thế nào."

Dứt lời cậu liền co chân chạy mất hút để lại mình Frey cùng chậu hoa trong phòng.