Độc Hoa

Chương 60: Một giao dịch nhỏ

"Đứa trẻ nhà Lawton đột nhiên xông vào phòng của Frey sao?" – Vị phu nhân xinh đẹp trầm tư nhìn ly rượu trên tay mình.

"Vâng ạ."

Hơn nữa còn nằm lên giường cậu chủ và chạm vào cậu chủ nữa. Gabriel không dám nói ra tất cả chỉ có thể âm thầm bổ sung trong lòng.

"Thái độ của Frey ra sao?"

"Cậu chủ có vẻ không bài xích cậu Lawton."

"Không bài xích?" – Động tác lắc rượu của người phụ nữ chợt dừng lại. – "Ngươi nói xem, liệu đứa trẻ này có thể giúp Frey vượt qua thời kỳ tiếp nhận dị năng không?"

Gabriel không dám trả lời. Phu nhân đã đưa đến rất nhiều người có thể giúp Frey bình ổn dị năng. Từ chuyên gia tâm lý đến nhạc sĩ nổi tiếng, bọn họ đều không ở cùng Frey quá ba ngày. Mặc dù một phần lỗi là đến từ sự phá đám của Maya Roscoe ả phụ nữ thuộc dòng phụ của nhà Roscoe. Ả ta biết đây là thời kỳ Frey yếu ớt nhất liền không ngừng tìm cách phá hoại hắn.

Lewis Lawton sao? Hắn chưa từng nghe đến cái tên này. Xem ra cậu nhóc không thuộc nhóm quý tộc nổi danh. Cậu bé này có thể giúp được cậu chủ sao?

*****

Phu nhân Lawton đang giúp con gái mình thắt lại chiếc nơ đỏ liền cảm nhận được vị trí bên cạnh chúng xuống, phu nhân Roscoe với gương mặt xinh đẹp mỉm cười với bà.

"Phu nhân Roscoe."

"Đừng khách sáo như vậy, chúng ta cũng gặp nhau vài lần xem như đã là bạn bè rồi. Ta thành thật vui mừng cho phu nhân khi được đoàn tụ với con trai của mình." – Vị phu nhân mỉm cười một chút rồi lại bày ra vẻ mặt sầu lo. – "Phu nhân là mẹ nên chắc cũng hiểu nỗi lòng của ta. Ta cảm thấy đứa con trai bé bỏng của ta càng ngày càng trở nên xa cách. Nó thường xuyên nhốt bản thân trong phòng không chịu gặp mặt bất cứ ai. Ta đã mời rất nhiều tư vấn viên nhưng họ đều nói rằng đứa con trai bé bỏng của ta cần một người bạn cùng tuổi để giúp nó mở lòng."

"Ý phu nhân là..."

"Chẳng phải con trai phu nhân Lawton đây cũng chỉ kém con trai ta một tuổi thôi sao."

Phu nhân Lawton cuối cùng cũng hiểu ý của người phụ nữ đối diện mình. Bà biết mình không thể từ chối người phụ nữ này được nếu không cả gia đình bà sẽ khó mà yên ổn nhưng một mặt khác bà lại lo sợ không biết vì sao vị phu nhân uy quyền này nhắm vào con trai bé nhỏ của bà.

Nhận ra phu nhân nhà Lawton đang đắn đo, khóe môi của người phụ nữ chợt cong lên.

"Chắc hẳn phu nhân cũng biết con trai của bà được tìm thấy trong trang viên nhà Roscoe. Chuyện này để lộ ra ngoài chắc hẳn sẽ đem đến rất nhiều bất lợi, đặc biệt là cánh truyền thông thích thêm mắm thêm muối. Nhưng phu nhân an tâm, ta chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bà."

Một lời dỗ ngọt và một lời đe dọa. Phu nhân Lawton biết người kia đang dồn mình vào thế chỉ có thể gật đầu chấp nhận. Nhưng bà không muốn đẩy con trai mình vào chỗ nguy hiểm.

"Tôi nghĩ chuyện của bọn trẻ hãy để cho bọn trẻ quyết định. Nếu như Lewis nhà tôi đồng ý mỗi ngày đều đến tìm thiếu gia Roscoe thì tôi luôn sẵn sàng trợ giúp phu nhân."

Phu nhân Roscoe ngả người ra đằng sau, nụ cười trên khóe môi bà càng sâu thêm. Thật là một người phụ nữ yêu con hết mực. Người này cũng không vì bản thân bà thuộc tứ đại gia tộc mà kiêng nể hay nịnh nọt. Nếu như vậy bà cũng không quá lo lắng về cậu nhóc Lewis kia nữa.

*****

"Lewis." – Sofia từ ngoài cửa thò đầu vào. – "Hôm nay em ngủ với anh nhé?"

"Sao vậy? Chẳng phải em nói muốn thành thiếu nữ độc lập hay sao?" – Cậu nhóc tóc đen mỉm cười đóng sách lại.

"Anh đừng có nhắc lại chuyện đó nữa." – Sofia tức giận nhét vào tay Lewis một chiếc lược. – "Mau giúp em tết tóc."

"Tuân lệnh."

Cô nhóc thỏa mãn ngồi xuống để anh trai chải tóc cho mình. Sofia rất thích mái tóc dài của mình nhưng lại không cho người máy động vào. Nguyên do đến từ khi cô nhóc còn nhỏ, vì mải chạy theo quả bóng bay mà cô nhóc đi lạc mất sau đó bị một đám người kì lạ vây quanh bắt nạt còn cắt đi mái tóc yêu thích của mình. Sofia sợ hãi ôm mái tóc cụt ngủn khóc lóc đi tìm Lewis. Cậu nhóc liền giúp Sofia che giấu cha mẹ mình thậm chí còn dùng tiền tiêu vặt mua một lọ thuốc mọc tóc cho Sofia. Tuy nhiên vì lúc ấy cậu nhóc còn rất nhỏ nên bị gã bán hàng lừa mua hàng đểu. Đến khi ông bà Lawton phát hiện thì cô con gái của họ đã rụng gần hết tóc. Qua sự kiện đó Sofia liền nhất quyết không để ai chạm vào tóc mình ngoài ông bà Lawton cùng anh trai mình và cô nhóc cũng trở thành người yêu tóc như sinh mệnh.

"Ngày mai anh sẽ phải đến khu 2 lần nữa sao?" – Sofia lúc này mới dám nói ra mục đích mình đến đấy.

Năm ngày trước, sau khi trở về từ buổi tiệc gia tộc Roscoe, hai đứa trẻ đã phát hiện thái độ ông bà Lawton rất khác lạ. Tuy nhiên Sofia cùng Lewis không để ý quá nhiều liền tìm con trai quản gia là Carol lẻn ra ngoài chơi. Cho đến khi ông Lawton đột nhiên gọi Lewis vào phòng mình, Sofia mới tò mò len lén đi theo.

"Cha nói gia tộc Roscoe cái gì cũng tốt. Anh có thể học nhiều điều từ họ." – Lewis khẽ cười cẩn thận chải chuốt lọn tóc trên tay mình. – "Dù sao chỉ đến làm bạn với cậu ta thôi. Em lo lắng cái gì?"

"Em thấy thiếu gia nhà Roscoe là một kẻ ngạo mạn! Anh không thấy hôm đó anh ta chỉ đứng một chút, người ta kêu phát biểu vài câu cũng không chịu liền lập tức đi xuống. Lewis à chúng ta đang là quý tộc hết thời, nếu vị thiếu gia đó không ưa anh thì chỉ một cái phẩy tay chúng ta có thể mất danh hiệu quý tộc và xuống dân thường ngay."

Sofia thích ra ngoài chơi vì vậy việc đối mặt với sự dè bỉu từ những quý tộc khác cô bé gặp thường xuyên. Khi bị mất chức quán quân ballet chỉ vì người kia là con gái bá tước, cô nhóc nhà Lawton đã nhận thức rất rõ về địa vị quan trọng đến nhường nào.

Sofia không giống Lewis. Lewis ngốc nghếch đối với ai cũng tốt còn cô nhóc chỉ muốn nghĩ cho bản thân cùng gia đình mình còn những người khác có làm sao đều không ảnh hưởng đến cô. Sofia biết, ích kỷ một chút mới là lựa chọn tốt để sống còn.

"Nhưng anh nghĩ Frey không phải người như vậy đâu." – Lewis không đồng tình mà phản bác. Nếu như Frey muốn hại cậu nhóc thì ở bước tiệc hắn đã nói chuyện cậu nhảy vào phòng hắn cho mẹ mình rồi.

Biết ngay mà! Dù đã đoán được Lewis sẽ nói vậy nhưng cô nhóc Sofia vẫn ấm ức khi anh trai không thèm nghe lời khuyên của mình. Rồi anh trai sẽ thấy, đám quý tộc phía trên chả ai tốt lành gì cho cam. Chúng sẽ sai bảo anh trai như sai bảo người hầu còn bắt anh trai ăn cơm thừa của chúng. Cô nhóc ác ý mà nghĩ.

"Xong rồi." – Lewis tự hào mà nhìn thành quả của mình.

Sofia tò mò chạy ra trước gương đứng một hồi. Ngắm nghía một lúc cô nhóc liền xụ mặt.

"Lewis tết tóc xấu tệ. Còn xấu hơn cha tết nữa."

"Được rồi, tối mai chúng ta sẽ nhờ mẹ tết giờ cũng muộn rồi." – Cậu nhóc ngáp một cái rồi trèo lên giường. – "Ngày mai người của gia tộc Roscoe sẽ đón anh từ sớm vì vậy chúng ta không thể tiếp tục ngủ nướng được nữa."

"Anh dậy sớm thì liên quan gì đến em!"

"Anh tắt điện đây."

"Lewis!" – Sofia tức giận vội chạy lên giường. – "Em sẽ mách mẹ anh dọa ma em."

"Anh không có." – Lewis nhún vai cười rồi vỗ tay hai cái, ngay lập tức xung quanh liền tối om.

"Lewis." – Sofia đột nhiên mở miệng gọi tên cậu.

"Huh?"

"Anh thật sự không nhớ gì trước đây sao? Vì sao anh rơi xuống khu 7 và cả chuyện trong hoàng cung..." – Sofia xoay người đối diện với anh trai mình.

"Anh cũng không biết nữa. Khi nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc anh sẽ nhớ ra chút gì đó. Có lẽ tương lai anh sẽ nhớ ra vì sao anh lại mất tích. Sao vậy?"

"Không... không có gì." – Sofia vội vã lắc đầu. – "Có một số chuyện chúng ta không nhớ vẫn là tốt nhất."

Nhớ lại lời vị tiến sĩ kia nói với mình, bàn tay nắm lấy tay Lewis của Sofia siết càng chặt hơn. Nếu mọi người biết chuyện đó, anh trai sẽ thật sự biến mất sao?