Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Lúc Lữ Anh Kỳ rời khỏi đã mang theo tất cả quái vật du đãng, khi ba người Giang Vấn Nguyên về tiểu lâu không hề gặp phải một con nào. Họ vừa đến dưới lầu đã trông thấy vài người chơi trên người đầy máu từ lầu hai đi xuống, khuôn mặt ai nấy dữ tợn, như đao phủ vừa xuống khỏi pháp trường.
Họ đối mặt mấy người Giang Vấn Nguyên, người cầm đầu có một vết sẹo tren khóe mắt nói: "Các người có biết không, màn chơi này có kẻ phản bội, chúng tôi nghe lời cô ta mới tổn thất nghiêm trọng như vậy."
Trong lòng Lý Na kinh hoảng, dù họ không mang Lữ Anh Kỳ vào thôn nhưng với thao tác hack quái vật kia của y thì có thể núp trong tối tính kế bình thường. Nhưng dù sao y cũng là so họ đưa đến, bây giờ chết nhiều người như vậy, nếu người chơi khác giận cá chém thớt lên họ cũng khó trách.
Giang Vấn Nguyên không chút hoang mang hỏi nam mặt sẹo kia: "Các người tìm được kẻ phản bội kia?"
Trên khuôn mặt méo mó của nam mặt sẹo hiện lên tia khoái chí, "À, chúng tôi bắt được cô ta rồi! Các người yên tâm. Cô ta sẽ không bao giờ có thể tạo thành uy hϊếp gì nữa."
Lý Na nghe được câu này thì sửng sốt, người họ nói hình như không phải Lữ Anh Kỳ. "Kẻ phản bội là ai, sao các người xác định được?"
Đàn em nam mặt sẹo rất bất mãn với câu hỏi đầy hồ nghi của Lý Na, đang định lên cơn thì bị nam mặt sẹo ngăn lại, "Họ cẩn thận chút cũng bình thường, nếu không sao chúng ta có thể trúng chiêu của kẻ phản bội thế này mà họ lại không. Chứng cứ phạm tội của cô ta rất đầy đủ. Người đầu tiên đưa ra ý kiến chúng ta là tế phẩm cho trợ giảng, giáo sư và người chơi là cô ta. Lúc chúng tôi giằng co ở nhà trưởng thôn, là cô ta đột nhiên gϊếŧ ông ấy, hơn nữa chuyện phát sinh lần này, hai người chơi cạnh cô ta đều chết. Các người nói xem, nếu cô ta không phải kẻ phản bội thì còn ai?"
Đàn em nam mặt sẹo phụ họa: "Cô ta đã chết đến nơi còn già mồm, muốn hắt nước bẩn lên người các cậu. Cô ta nói chuyện 'chúng ta là tế phẩm' là do người bị liệt hai chân kia nói với cô ta. Cô ta còn nói mình động tay với trưởng thôn là có nguyên nhân, vì cô ta chính mắt thấy quái vật hoạt động cạnh người ông ấy, quái vật không tấn công mà còn bảo vệ ông ta. Các người nghe lý do này mà xem, nếu trưởng thôn có thể thao túng quái vật tại sao không triệu hồi nó bảo vệ mình mà để cô ta gϊếŧ dễ dàng như vậy?"
Kẻ phản bội có thể cảm thấy tình huống tử vong của từng người, trước khi Lữ Anh Kỳ rời đi có nói, người cuối cùng chết gánh nỗi oan của hắn. Những người chơi này vừa trải qua một lễ rửa tội đẫm máu, sẽ không rời khỏi vùng bóng tối an toàn, hung thủ gϊếŧ chết người chịu oan ức này, chỉ sợ cũng là...
Tưởng Chiến thẳng thừng hỏi vấn đề tàn khốc kia: "Nên các người gϊếŧ cô ta?"
"Thế nào, người anh em này còn muốn làm bên biện hộ?" nam mặt sẹo cười lạnh, "Không gϊếŧ hết người chơi kết cục của cô ta cũng là chết thôi, còn không sảng khoái bằng cứ lên đường sớm chút. Bằng không nếu chỉ không chế, giữ cho cô ta một mạng, cho cô ta cơ hội trở mình, đến cuối cùng ai chết thì khó nói lắm!"
"Cho qua!" Nam mặt sẹo mang đàn em mình lướt qua ba người Giang Vấn Nguyên, đàn em kia còn cố ý dùng bả vai huých Tưởng Chiến một cái mạnh. Vốn nghĩ Tưởng Chiến sẽ ngã hoặc lui lại vài bước, nào ngờ Tưởng Chiến đứng im không sứt mẻ, ngược lại hắn ta bị chính cú huých của mình làm đau vai, xám mặt chạy đi.
Giang Vấn Nguyên bất chấp có đưa quái vật tới không, cậu bật đèn pin, lần theo vết máu nam mặt sẹo để lại tìm đến lầu hai. Vết máu dọc theo hành lang, hướng vào căn phòng thứ năm từ trái sang phải. Cửa phòng khép hờ, bên trong yên ắng, mùi máu bay ra. Giang Vấn Nguyên không rõ có phải mình gặp quá nhiều người chết trong trò chơi không, nhưng lúc này cậu có thể phân biệt được, mùi máu này rất mới, là của người mới chết không lâu.
Giang Vấn Nguyên đẩy nhẹ cửa, một thi thể nữa nằm trong vũng máu, trên người có nhiều vết đao. Khi mất hai mắt cô mở lớn, trên lông mi còn mang theo nước mắt, trộn lẫn với máu trên mặt cô. Họ biết người này, là Dương Cầm ngồi ghế số bốn, có quan hệ rất tốt với người ngồi ghế số năm Lưu Vân Vân. Bạn tốt chết đã gây nên cú sốc quá lớn, Dương Cầm đã vậy còn mang cái danh gϊếŧ chết bạn mình, chết oan ức trong tay người chơi...
Giang Vấn Nguyên ngồi xổm bên người Dương Cầm, lau máu và nước mắt trên mặt cô, vuốt mắt cô nhắm lại Giang Vấn Nguyên tắt đèn pin đi, hỏi Lý Na và Tưởng Chiến: "Nếu một ngày chúng ta cũng trở thành kẻ phản bội, hai người sẽ làm gì?"
"Em không biết." Lý Na ngỡ ngàng nhìn xác Dương Cầm, cô có nguyện vọng mãnh liệt muốn làm nhưng không tài nào làm được, cô cũng nguyện lấy mạng mình đổi lấy nguyện vọng này. Nhưng cô muốn đặt cược mạng mình, nếu cùng đem rất nhiều mạng người đặt lên bàn cân, cô thực sự không biết mình phải làm thế nào.
Tưởng Chiến nhìn thoáng ra, "Vấn đề này chờ đến lúc thực sự trở thành kẻ phản bội thì nghĩ tiếp. Nhưng Trần Miên, xác xuất cậu trở thành kẻ phản bội có lẽ rất thấp."
Giang Vấn Nguyên và Lý Na đồng loạt nhìn Tưởng Chiến, hắn giải thích: "Tin tức về kẻ phản bội trên diễn đàn không nhiều, ví dụ tay mới như Lữ Anh Kỳ cũng là lần đầu tôi gặp. Theo tin tức tôi được biết về kẻ phản bội, kẻ đó biết trước cốt truyện trò chơi, khi vào màn sẽ không bị thu vé, còn được trò chơi ban cho một số hack nào đó. Mục tiêu của kẻ phản bội là gϊếŧ chết người chơi, không thể tranh giành con rối. Quan trọng nhất, mỗi lần kẻ phản bội hoàn thành một vòng chơi sẽ thu được tiến độ hơn người bình thường rất nhiều, có thể đến gần nguyện vọng của mình nhanh hơn. Nếu trò chơi Bàn tròn lựa chọn người chơi có nguyện vọng 'bất lương' trở thành kẻ phản bội, chẳng phải độ nguy hiểm của nó sẽ tăng lên sao."
Nghe được lời Tưởng Chiến, Lý Na bắt đầu tự hỏi sau khi về hiện thực có nên tìm một người thôi miên mình, ngụy trang nguyện vọng của mình thành nguyện vọng 'bất lương' hay không, chờ sau khi cô chân chính qua trò chơi rồi sẽ dùng ám thị giả trừ sau. Nhưng rất nhanh cô đã vứt ý tưởng này đi, không nói đến chuyện thôi miên có thể lừa gạt bàn tròn hay không, nếu thật sự có thể thành công, đến lúc đối mặt kẻ phản bội cô phải làm sao bây giờ. Giang Vấn Nguyên rất lợi hại, nhưng cô không cách nào ôm đùi cậu mãi, sớm muộn cũng phải một mình bước vào trò chơi.
Thế nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không vì chuyện này mà vui vẻ, dựa theo phỏng đoán của Tưởng Chiến thì cậu có thể tránh được trở thành kẻ phản bội. Nhưng đổi một góc độ khác, vì nguyện vọng 'bất lương' của cậu mà trò chơi sẽ ném cho cậu rất nhiều kẻ phản bội, đây không phải chuyện vui sướиɠ gì cho cam.
Giang Vấn Nguyên đứng lên lần nữa: "Đi thôi, chúng ta tìm trợ giảng."
Hơn 9h tối, đã đến giờ dùng cơm nhưng vì người ở tiểu lâu gϊếŧ chết thôn trưởng nên đêm nay không ai đến đưa cơm cả. Giáo sư và trợ giảng ở một phòng tầng hai. Giang Vấn Nguyên đứng ở cửa, ra hiệu cho Tưởng Chiến và Lý Na chuẩn bị vũ khí, tùy thời có thể dễ dùng, muốn khi nói chuyện giữ cảnh giác. Tưởng Chiến và Lý Na sau khi chuẩn bị xong, Giang Vấn Nguyên gõ cửa phòng trợ giảng.
Sau một loạt tiếng sột soạt, trợ giảng ra mở cửa.
Trong phòng không bật đèn, giáo sư để một đèn l*иg trên bàn, tỏa ra ánh sáng xanh ảm đạm. Cửa sổ phòng không treo màn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rải trên sàn nhà, đan vào ánh đèn lam nhạt.
Chỉ vài giờ không gặp mà trợ giảng đã gầy đến mức cả người biến đổi, da nhu dính thẳng vào xương, toàn bộ cơ bắp không cánh mà bay. Hình như trợ giảng cũng không cảm thấy mình có gì không đúng, khi y nói chuyện cả hàm rung lên, đôi mắt đυ.c hơn người chết, "Các cô cậu đến tìm giáo sư à? Giáo sư đã bị quái vật lấy tim rồi, đã chết. Nếu các cô cậu muốn trốn thì chạy nhanh đi."
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nhìn trợ giảng, "Chúng tôi tới tìm thầy. Trợ giảng, thầy biết cô gái nào trong thôn gọi là Cách Tang Ngữ Tô không, bà ấy là em gái của thôn trưởng quá cố."
Đôi mắt vẩn đυ.c của trợ giảng xuất hiện một tia dao động, "Đương nhiên tôi biết bà ấy, bà ấy là mẹ tôi." Y mở rộng cửa, "Vào đi, nếu các cô cậu đã biết Cách Tang Ngữ Tô, tôi cũng có chuyện xưa muốn kể."
Vào hay không vào, cái nào nguy hiểm hơn đây?
Giang Vấn Nguyên không suy xét lâu lắm, nhấc chân đi vào trong, "Chúng ta nghe chút chuyện đi."
Trợ giảng đón ba người Giang Vấn Nguyên vào nhà, trong phòng cũng có ba cái ghế dựa.
Trợ giảng đi đến cạnh bàn, "Các cô cậu ngồi ghế đi."
Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến để Lý Na ngồi giữa hai người, sau khi cô ngồi xuống thì cẩn thận nhìn trợ giảng gầy trơ xương đứng đối diện, thầm may mắn trong lòng không có cái ghế thứ tư. Trợ giảng phỏng chừng muốn ngồi trên giường kể chuyện, cô cũng không cần nhìn mặt y ở khoảng cách gần.
Thế nhưng, trăm lần Lý Na không ngờ đến ——
Trợ giáo vậy mà ngồi xuống! Rõ ràng dưới mông không có gì thì ngồi xuống thế nào? Ghế dựa không khí hả?!
Ở vị trí của Lý Na không thể nhìn thấy thứ kia, nhưng từ ánh mắt Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến, cô đọc được một tin tức, trợ giảng không phải ngồi trên không khí mà đang ngồi trên một vật khủng khϊếp nào đó.
Lý Na a một tiếng, lẩm bẩm "Dây giày tôi tuột", vờ như thắt lại dây giày cúi xuống, từ dưới bàn nhìn về thứ trợ giảng đang ngồi lên. Đó là một cánh tay dài mọc ra từ mông trợ giảng, hai bàn tay mở ra chống trên đất, móng vuốt bén nhọn kia không khác gì móng của con quái vật Lý Na đã gặp qua.
Lý Na cố nuốt xuống tiếng kêu ở cổ họng, cứng đờ ngồi dậy. Bất luận thế nào, lúc này không thể chọc giận trợ giảng.
Giang Vấn Nguyên cầm mấy tờ giấy viết thư cũ trên bàn, chữ viết bên trên đều rất mờ, không thể nhìn ra nội dung, chỉ có thể đọc được vào câu ngắt quãng: Mẫu thân con là cô gái tốt đẹp nhất thôn Tháp Phụ, thân làm anh cậu không thể bảo vệ tốt cho nó, trơ mắt nhìn nó chết trước mặt cậu ... Cậu rất xin lỗi mẹ con con, mẹ con đã chết, cậu cũng không thể để con lại ở thôn Tháp Phụ, nếu không bọn họ sẽ gϊếŧ con... Cách Tang Mộc Kỳ, đây là tên Cách Tang Tô Ngữ mẹ con đặt cho con ...
Trợ giảng nặng nề nói: "Nghiên cứu và bài tập về truyền thống văn hóa của thôn Tháp Phụ các em tự làm, tôi tin các em hiểu nội dung. Thôn Tháp Phụ hại chết mẹ tôi, không dung nạp tôi! Tôi đọc lịch sử văn hóa chuyên sâu vì muốn tìm thôn Tháp Phụ, tìm được chân tướng mẹ tôi chết. Tôi trăm cay ngàn đắng mới tìm được nơi này."
"Nhưng chưa chờ tôi tiến vào thôn đã bị quái vật tập kích, nó moi tim tôi, cướp bóng tôi. Tôi mơ màng hồ đồ bị một lực lượng kéo vào thôn Tháp Phụ cung phụng Thần Thụ. Thần Thụ thế nhưng lại kết đầy trái tim con người, người thôn Tháp Phụ đang thờ cúng loại đồ tà ác như vậy! Tôi muốn lấy ti của mình về nhưng quái vật bóng đen không cho tôi tới gần. Lúc tôi bó tay chịu trận thì một trái tim rách rơi xuống từ Thần Thụ. Như vận mệnh sắp đặt, tôi cảm thấy mình có mối liên kết nào đó với trái tim kia. Cũng không biết lấy đó lấy sức từ đây ra, tôi cướp trái tim kia từ tay quái vật."
"Để bảo vệ trái tim kia, không để nó bị cướp đi, nên tôi nuốt nó vào bụng." trợ giảng vuốt ve ngực mình, "Trái tim đó xuyên qua thực quản, sống nhờ tại vị trí không còn trái tim khi xưa của ta. Mỗi lần nó đập một nhịp sẽ có một loạt ký ức ùa về trong não ta. Nó thế mà là tim của mẹ tôi, vì chúng tôi máu thịt gần gũi, trái tim bà bị moi đi khi ta còn trong bụng nên mới có thể tạo nên kỳ tích, sống nhờ vào tim bà ấy. Trái tim bà đã treo trên Thần Thụ hơn ba mươi năm, rất nhiều ký ức đã mơ hồ, chỉ riêng một đoạn dù có trải qua bão táp mưa sa cũng chưa từng quên đi một tất. Mẹ tôi bị người thân yêu nhất phản bội! Mỗi lần tim bà ấy đập lên tôi đều có thể cảm nhận được nỗi oán hận khắc sâu vào tâm khảm!"
"Tôi đã thề với trái tim bà ấy, nhất định sẽ báo thù cho bà. Khi cuối cùng tôi cũng đến được thôn Tháp Phụ, nói ra tên mẹ mình, ông ta lại nói mình là cậu ruột tôi. Bất luận tôi hỏi chuyện mẹ mình thế nào ông ta cũng không nói nhiều thêm một chữ, chỉ nói tất cả là ông ta đã sai, còn nói tôi không cần lộ ra chuyện huyết thống của mình với thôn Tháp Phụ, hãy nhanh rời khỏi nơi này đi, đừng bao giờ về nữa. Nhất định ông ta chán ghét đứa cháu này từ tận đáy lòng. Mẹ tôi rất có thể bị họ coi như tế phẩm hiến cho Thần Thụ, nên bà mới có oán hận sâu như vậy."
"Tôi quyết định điều tra sự thật cái chết của mẹ mình, báo thù thôn Tháp Phụ. Cậu không hổ là trưởng thôn, lúc trước còn luôn miệng đuổi tôi đi, khi tôi đưa ra biện pháp có thể mang đến luồng sinh khí mới cho thôn thì ông ta lập tức đổi thái độ, đồng ý dùng du lịch và nghiên cứu phát triển thôn. Tiểu lâu được xây dưới sự hướng dẫn của tôi, tôi khiến họ giấu đi sự tồn tại của quái vật, ngày nào đó tôi sẽ đưa chân tướng của thôn Tháp Phụ ra trước ánh sáng toàn thế giới!" Trợ giảng buông bàn tay đang dán ở vị trí tim xuống, đập mạnh tay lên bàn, y càng nói càng kích động, vì cơ bắp rút đi mà trở nên quái dị, troòn mắt phủ đầy tơ máu, nhìn vô cùng khủng khϊếp.
Nói một hồi, trợ giảng bỗng nhiên yếu đi, y dùng tay chống đỡ cơ thể lung lay sắp ngã, thở phì phò, "Khi màn báo thù của tôi vừa bắt đầu thi trưởng thôn đã chết. Tôi vẫn chưa hủy diệt thôn Tháp Phụ, vẫn chưa hỏi rõ nguyên nhân mẹ mình chết đi, tại sao ông ta lại chết chứ, sao lại chết..."
Trợ giảng đột nhiên bắt lấy tay Giang Vấn Nguyên, "Cậu nói đi, mẹ tôi chết thế nào."
Đáy mắt y ủ đầy gió lốc, nếu Giang Vấn Nguyên không thể cho y đáp án vừa lòng thì chỉ sợ khó tránh khỏi cái chết.
Giang Vấn Nguyên yên lặng nhìn trợ giảng, đây là một người rất đáng thương, "Thầy vẫn luôn đổ mọi tội trạng lên đầu thôn Tháp Phụ và trưởng thôn, nhưng thầy có nghĩ đến chuyện này chưa, ba thầy đâu. Thầy khác với mọi người trong thôn, thầy không sợ sáng."
Hình như trợ giảng rất sửng sốt, đúng vậy, ba y.
Sau khi y nuốt tim mẹ mình đều không lần nào nghĩ đến ba, thẳng đến lúc Giang Vấn Nguyên nói ra chuyện này. Y có thể giành được vị trí trợ giảng thì chỉ số thông minh cũng không thấp, thế nhưng vì sao y chưa một lần nghĩ đến ba y. Nguyên nhân... là do trái tim mẹ y làm y tránh đi vấn đề này theo bản năng.
Trợ giảng phát ra tiếng cười xé gió, Giang Vấn Nguyên có thể cảm giác sinh mệnh y đang dần rút đi, y vuốt ve ngực mình nơi có trái tim mẹ y cư ngụ, "Thì ra là ba, cuối cùng con cũng hiểu rồi, người mẹ hận vậy mà lại là ba!"
Trợ giảng đứng dậy, nói với Giang Vấn Nguyên: "Đi, tôi mang cậu đi gặp ba tôi!"
Trợ giảng túm chặt tay Giang Vấn Nguyên không cho cậu phản kháng, chạy thẳng đến rừng rậm. Tưởng Chiến muốn ra tay nhưng bị ánh mắt cậu ngăn lại, hắn và Lý Na không theo kịp tốc độ của trợ giảng, bị ném lại phía sau.
Trợ giảng lần nữa mang Giang Vấn Nguyên đến chỗ Thần Thụ. anhhtucc.wordpress.com
Thần Thụ ban đêm và Thần Thụ ban ngày nhìn không giống nhau, những trái tim như hoa vào màn đêm còn Thần Thụ là chiếc ô thật lớn bao lấy chúng, trang nghiêm, thần thánh. Với sinh hoạt ngày ngủ đêm thức của thôn dân, chỉ sợ lễ tế cũng tổ chức ban đêm. Khi họ ở gần cây này làm lễ, thành kính cầu nguyện, chỉ sợ hoàn toàn không biết cái cây này là như thế nào.
Dáng vẻ trợ giảng đã càng ngày càng giống quái vật bóng đen, vì Giang Vấn Nguyên bị y vươn một chi dài ra quấn lấy nên những quái vật lảng vảng xung quanh không hứng thú với cậu.
Trợ giảng buông tay Giang Vấn Nguyên, tứ chi linh hoạt bò lên trên. Y tìm kiếm trên đó hồi lâu mới mang theo một trái tim rách nát trở lại. Trên mặt trợ giảng là nụ cười quỷ dị thỏa mãn, "Tôi được sinh ra từ bụng xác sống, trời sinh cộng hưởng với Thần Thụ, cậu nhìn đi, Thần Thụ nói rằng đây là ba tôi."
Trợ giảng mở miệng, nhét trái tim còn to hơn mặt người kia vào trong. Y nuốt xuống, nở nụ cười thỏa mãn. Y kéo tay Giang Vấn Nguyên ấn lên ngực mình, "Cậu nghe chút đi, đây là tiếng ba tôi và mẹ tôi."
Trong l*иg ngực trợ giảng, hai trái tim đập hết nhịp này đến nhịp khác, bên tai Giang Vấn Nguyên giống như cũng vang lên tiếng người:
Ha ha ha ha, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau vĩnh viễn ...
Không, tôi không cần! Ai muốn c ở cùng loại sơn nữu như cô, ngày đó rời khỏi thôn tôi không hề có ý trở về! Vừa rời khỏi thôn thì tôi mất ý thức, tại sao tôi lại ở trên cái cây này, có phải con đàn bà điên cô làm gì với tôi không!
Hai tiếng đập hòa vào nhau, thân thể trợ giảng bắt đầu biến hóa, y như cát mịn sụp xuống, lộ ra hai trái tim liền vào nhau. Vô số điểm sáng tỏa ra từ đó ——
Con rối màn sắp xuất hiện.
"Trần Miên, cậu không sao chứ?" Giọng nói Tưởng Chiến vang lên xa xa, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, phía sau còn có mười mấy con quái đang đuổi theo. Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Vấn Nguyên, trong mắt hắn như tỏa ra ánh sáng. Lý Na không ở cạnh hắn, ngẫm cũng đúng, từ thôn Tháp Phụ đến chỗ Thần Thụ phải mất nửa giờ, Tưởng Chiến chưa đến mười phút đã chạy đến, làm sao Lý Na đuổi kịp được.
Chỗ Giang Vấn Nguyên cũng dần có quái vật xuất hiện, nơi này không ở lâu được. Cậu nhặt hoa tiên tử rơi trên đất lên, nói với Tưởng Chiến: "Tưởng Chiến, sau này có cơ hội sẽ gặp lại."
Giang Vấn Nguyên dùng giọng điệu khẳng định lặp lại lần nữa, "Chúng ta nhất định sẽ gặp lại."
...