Chuyển ngữ: AnhTuc712.
So với nguồn sáng, quái vật bóng đen càng thích đồ vật hơn, là người sống.
Hơn hai mươi con quái laora từ rừng rậm, trong chớp mắt đã đến gần tiểu lâu. Giang Vấn Nguyên thấy rõ, chúng như ong vỡ tổ kéo đến cạnh thôn dân, chỉ bốn năm con bị haaps dẫn bởi hàng người bị trói. Quái vật biến ra móng vuốt moi tim người sống đi.
Dân thôn Tháp Phụ tập trung đến, vừa chiến đấu vừa có thể thối lui sau lưng.
Họ có người phụ trách đỡ đòn quái vật và phản kích lại, thanh niên trong thôn rất dũng mãnh, hạ hai đao đều trúng tim quái vật, chúng nó rung lắc kịch liệt rồi bốc hơi dới ánh nắng mặt trời, chỉ còn lại hai nhúm lưu huỳnh.
Nhóm người bị trói bên này tuy chí có năm con, nhưng tay chân bị trói khiến họ không thể hành động, lại thêm không có kinh nghiệm chiến đấu với quái vật, rất nhanh đã có người trúng chiêu. Khi quái vật thò tay vào l*иg ngực người kia, móc tim ra, không hề tạo nên vết thương nào.
Một giây khi trái tim rời khỏi cơ thể, cái bóng người chơi đó bị trái tim hút mất. Dù mất tim nhưng người kia không chết, gương mặt người đó hoảng sợ quỳ trên đất. Khi ánh mặt trời chiếu lên người, ánh lửa tràn ra trên da hắn, biến thành than trong tiếng gào thảm khốc.
Sau khi lấy được tim thì con quái kia hình như mất hết hứng thú với người chơi khác, cẩn thận dùng hai chi trước bọc tim lại, xoay người lao vào rừng.
Từ lúc phát hiện quái vật đến giờ mới qua 30 giây mà đã chết hai người chơi.
Giang Vấn Nguyên muốn đến chỗ họ nhưng bị Tưởng Chiến ngăn lại, giọng nói hắn hơi nghiêm khắc, "Mấy thôn dân kia giao chiến cả đời cũng đã chết một người, bây giờ người chơi đã phát hiện bọn chúng chỉ cần một trái tim sẽ rời đi, cậu ra đó chẳng những không cứu được người mà còn có thể bị đẩy ra làm vật hy sinh."
Giang Vấn Nguyên không tự tin lắm chuyện giao chiến với quái vật, vốn chỉ muốn cắt dây thừng giúp họ để tiện chạy trốn, bây giờ bị Tưởng Chiến ngăn lại thì không đành lòng xem tiếp. Bốn người họ trở lại phòng, kéo màn đen lên.
Lý Na ngồi xổm trong góc cố bịt tai mình lại, muốn chắn tiếng hét đâm xuyên vào phòng kia. Lữ Anh Kỳ đẩy xe lăn che lại người Lý Na, thuận tay lấy lụa đen của mình phủ cô lại.
Cửa phòng như ranh giới phân chia nhân gian và địa ngục, cuộc giằng co suốt mười mấy phút cuối cùng dần lắng lại. Những người may mắn sống sót trốn vào tiểu lâu, những ai bị móc tim đều thịt nát xương tan dưới mặt trời. Mấy con quái vật chưa moi được tim còn lẫn thẫn xung quanh tìm con mồi, đến tận lúc hoàng hôn mới luyến tiếc rời đi.
Giang Vấn Nguyên mở cửa quan sát tình huống bên ngoài, "Trò chơi đã lâm vào hỗn loạn, càng kéo dài sẽ càng xuất hiện nhiều điểm bất lợi, trước khi mâu thuẫn gay gắt đến không còn cứu được thì chúng ta phải nhanh chóng làm rõ chuyện xưa của thế giới này. Tôi định đi tìm thiếu niên đeo đao bạc của thôn Tháp Phụ, mọi người đi cùng tôi đi."
"Em cũng đi?" Lữ Anh Kỳ chỉ vào mình, "Những quái vật đó không chừng còn chưa đi, nếu nửa đường gặp chúng em sẽ kéo chân sau mọi người."
"Bây giờ trời tối rồi, nơi có thể tránh quái vật trong thôn rất nhiều, hơn nữa chúng ta đã biết nhược điểm của chúng là tim, dùng vũ khí bằng vàng bạc có thể đánh chết chúng." Giang Vấn Nguyên nhìn vào mắ Lữ Anh Kỳ, "Chắc cậu vẫn chưa quên lời hứa với tôi đâu."
Lữ Anh Kỳ rụt cổ, "Đương nhiên em nhớ rồi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Tuy Lý Na hơi sợ nhưng Lữ Anh Kỳ cũng đi rồi, cô còn trốn trong phòng không chừng còn gặp nguy hiểm, chỉ có thể cắn môi đi cùng. Bọn họ có hai tấm lụa đen và một dù, Giang Vấn Nguyên nhường dù cho Lữ Anh Kỳ, hai tấm lụa còn lại nhường cho Lý Na và Tưởng Chiến, còn bản thân không khoác gì ra khỏi phòng.
Trăng đêm nay ảm đạm, trong tiểu lâu cũng không người nào bật đèn, sợ dẫn quái vật tới.
Nhóm Giang Vấn Nguyên nương ánh trăng, miễn cưỡng phân biệt mấy chỗ đen do bị đốt để lại trên bãi đất trống trước tiểu lâu. Ngoài hai người ở lầu hai đã sớm biến thành xác sống, một thôn dân trong thôn Tháp Phụ, những người bị trói thành hàng đã chết bốn. Ánh trăng quá yếu, Giang Vấn Nguyên không thể phân biệt được rốt cuộc có bao nhiêu chỗ là người chơi.
Khi bốn người Giang Vấn Nguyên đến nhà thiếu niên thì nó không ở nhà.
"Trưởng thôn mới xảy ra chuyện, từ thái độ của nó có thể thấy được nó rất tôn kính ông ta, nếu nó không ở nhà thì tám phần đang ở nhà thôn trưởng." Tưởng Chiến tùy tiện khoác lụa đen lên người, "Bây giờ nhà trưởng thôn chắc chắn có không ít người, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Tuy chuyện ông ấy chết không liên quan đến chúng ta nhưng khó tránh có người giận chó đánh mèo."
Giang Vấn Nguyên gật đầu, sau đó dặn dò Lữ Anh Kỳ và Lý Na: "Lát nữa hai người canh ở gần cửa, nếu có gì không thích hợp thì lập tức trốn đi."
Bốn người cố gắng nép vào nơi ánh trăng không chiếu tới, thuận lợi từ nhà thiếu niên đến nhà thôn trưởng. Quả đúng như Tưởng Chiến nói, trong nhà thôn trưởng tập trung không ít thôn dân. Nhà ông so với lần trước họ đến sạch sẽ ngăn nắp hơn rất nhiều, hẳn là mới quét dọn lại gần đây. Nhưng trong phòng không thoáng, mùi máu còn lưu lại chứng minh nơi đây từng xảy ra chuyện tàn khốc.
Thiếu niên Giang Vấn Nguyên muốn tìm đứng trong đám thôn dân, nhìn qua rất được ủng hộ. Thiếu niên không choàng lụa đen, khuôn mặt tối tăm nhìn không sót điều gì, "Các người đến đây làm gì."
Giang Vấn Nguyên không vì thái độ không thân thiện này mà lùi bước, "Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi các người. Những vấn đề này rất quan trọng, tôi hy vọng mọi người sẽ không giấu giếm."
Người thôn Tháp Phụ bị lời Giang Vấn Nguyên nói chọc giận, một người đàn ông trung niên mắng: "Không cần giấu giếm là cái gì, không phải nhận định chúng tôi coi các người là tế phẩm à?"
Thiếu niên khi đến tìm hai người mất bóng có tiếp xúc với Giang Vấn Nguyên, nó ngắt lời người đàn ông trung niên, "Các người có vấn đề gì thì nói, nhưng tôi không cam đoan sẽ trả lời."
Người trung niên kia vẫn muốn mắng tiếp, nhưng ông ta thấy thôn trưởng kế nhiệm mình nhận định đã lên tiếng rồi nên chí có thể oán giận ngệm miệng.
"Cảm ơn." Giang Vấn Nguyên nói đa tạ thôn Tháp Phụ rồi mới tiếp tục, "Thật ra bản thân tôi cũng lý giải được phần nào nguyên nhân bạn học và thầy giáo mình hiểu lầm thôn Tháp Phụ. Người dân ở đây giấu chúng tôi sự tồn tại của quái vật bóng đen, lại cho chúng tôi ở lại tiểu lâu không có rèm, chuẩn bị thừa chén trà và ghế. Khi họ phát hiện có người mất bóng trở thành xác sống thì rất khó để không hiểu lầm. Vấn đề của tôi chính là, tại sao mọi người lại muốn giấu sự tồn tại của quái vậy, còn bố trí phòng ở như vậy?"
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu mới mở lời: "Thôn Tháp Phụ chúng tôi..."
Con trai trưởng thôn nãy giờ đang ôm Nữu Nữ lặng khóc ở một góc bỗng dưng ngắt lời: "Đừng nói nữa!"
"Đã đến mức này rồi, còn gì không thể nói nữa." Thiếu niên không để tâm, tiếp tục, "Vì thôn dân có bệnh sợ ánh sáng di truyền, rất khó rời khỏi thôn ra ngoài kiếm ăn, cũng không có người xứ khác nguyện ý gả vào. Thôn Tháp Phụ đến nay, tất cả mọi người tra ra đều có chút huyết thống, bệnh sợ sáng theo đó ngày càng nghiêm trọng. Theo sự phát triển của thời đại, chúng tôi săn được ngày càng ít đồ, chỉ dựa vào việc nhặt cành khô, rất khó duy trì sự no ấm. Chúng tôi muốn tìm đường ra, đúng lúc này, một người mang nửa dòng máu thôn Tháp Phụ trở lại thôn, sau khi gặp trưởng thôn thì đi. Sau đó trưởng thôn nói chúng tôi biết có thể thông qua du lịch và nghiên cứu khoa học tìm lối thoát cho thôn Tháp Phụ. Chú Đông, lúc đó chú cùng tham gia xây tiểu lâu, chú nói đi." anhhtucc.wordpress.com
"Chúng tôi không hiểu biết về thế giới bên ngoài, tiểu lâu là do người kia chỉ bảo xây nên. Người đó kiến nghị chúng tôi nên xây tiểu lâu giáp ranh với rừng, còn nói người bên ngoài hiếu khách, nên chuẩn bị nhiều thêm một chiếc ghế và chén trà, hơn nữa đèn phải sáng, treo màn là kiêng kị." Người trung niên bị điểm danh nhìn hơi thô lỗ, lời nói khá vòng vèo nhưng không giống đang nói dối.
Giang Vấn Nguyên khẳng định: "Các người bị lừa rồi. Chúng tôi có tính hướng sáng nhưng vẫn cần màn như cũ, màn có thể bảo vệ sự riêng tư. Hơn nữa chuyện chúng tôi đến du lịch hoặc nghiên cứu khoa học cũng sẽ không hiếu khách, khách sạn bên ngoài đều chiếu theo đầu người chuẩn bị dụng cụ phòng ốc, sẽ không chuẩn bị dư."
Con trai trưởng thôn kinh ngạc, nhưng vất vả lắm Nữu Nữu mới ngủ nên không dám nói lớn, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được phẫn nộ trong đó.
"ba tôi lúc được tiến cử chuyện du lịch và nghiên cứu khoa học thật ra vẫn rất do dự, vì Thần Thụ ban cho thôn Tháp Phụ không chỉ có ấm no mà còn có quái vật bóng đen. Chúng tôi tế lễ Thần ngoài việc cảm ơn ngài thì còn để cầu nguyện ngài có thể đối xử nhân từ với người trong thôn. Người kia lại nói với ba tôi không thể nói chuyện quái vật cho người xứ khác, nếu không chuyện du lịch và nghiên cứu sẽ trở thành bọt nước. ba tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, ba quyết định khi cho người ngoài thôn lưu lại thì cho họ ăn đủ cành lá tươi, còn để người trong thôn sinh hoạt nhiều hơn hấp dẫn sự chú ý của quái vật, người bên ngoài sẽ an toàn không cần lo lắng."
Con trưởng thôn một tay ôm con một tay che mặt, khóc lên: "Hái cành lá tươi là chuyện vô cùng nguy hiểm, rất dễ dẫn quái vật tới. Lần này số người đến quá đông, gần một nửa người trong thôn đều đi hái lá cho các người. Hôm nay vợ tôi trong lúc hái lá cho các người thì bị quái vật tập kích, con tồi giờ không còn mẹ. Chúng tôi làm nhiều chuyện như vậy, chỉ mong thôn Tháp Phụ có thể tốt hơn mà thôi. Sao mọi chuyện lại đi đến bước này..."
Hôm qua 9h Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến có đến nhà trưởng thôn, may mắn gặp được mẹ Nữu Nữu, không ngờ được sáng nay hái lá để phục vụ bữa sáng 6h đã hy sinh. Giang Vấn Nguyên hỏi con trai thôn trưởng: "Anh biết người kiến nghị ba mình chuyện du lịch và nghiên cứu khoa học là ai không? Tôi nghi ngờ hắn ta có thù cũ với thôn, không phải đến giúp đỡ mà đến để báo thù."
Con trai trưởng thôn lắc đầu, "Người đó chỉ tiếp xúc với ba tôi, chúng tôi chưa từng gặp hắn ta, cũng không biết tên hắn. Tôi tò mò hỏi chuyện về người kia thì ba tôi không nói gì cả."
Giang Vấn Nguyên rất hoài nghi người kia là khách ở tiểu lâu, hơn nữa hôm nay cũng đến nhà thôn trưởng chất vấn chuyện tế phẩm, có khi thôn trưởng chết cũng liên quan đến hắn. Giang Vấn Nguyên rất muốn biết thôn trưởng chết như thế nào, nhưng chuyện mấu chốt này không thể yêu cầu họ miêu tả tỉ mỉ bây giờ được. Giang Vấn Nguyên chỉ có thể lùi sang vấn đề kế tiếp, dẫn dắt con trai thôn trưởng tự mình suy nghĩ, "Cậu nhớ lại cẩn thận lần nữa xem, sau khi ba cậu gặp người kia thì có làm gì bất thường không."
Con trai trưởng thôn đột nhiên buông tay đang che mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Vấn Nguyên.
"Tôi nhớ ra rồi, gần đây ba rất hay lấy bài vị của dì nhỏ ra xem rồi vừa lau bụi bên trên vừa thở dài. Dì nhỏ tôi lúc hơn 20 tuổi đã cứu một người thám hiểm dã ngoại xứ khác. Người đó té gãy tay, được dì nhỏ mang về chăm sóc. Một thời gian thì dì nhỏ yêu say đắm người kia, có tư tình với gã ta. Sau khi cánh tay gã khỏi hẳn thì rời khỏi thôn, hứa sẽ trở lại tìm dì. Dì nhỏ phát hiện mình có thai, thường đứng ở nơi gã rời đi chờ hã. Ngày qua ngày, dì chưa chờ được người kia đã bị quái vật tập kích. Sau đó dì nhỏ vẫn luôn giấu chuyện mình đã thành xác sống, thẳng đến ngày sinh hôm đó mới bị ba tôi phát hiện dì không có bóng.
Dì nhỏ cầu xin ba tôi cho dì sinh đứa bé ra, quái vật cướp đi trái tim dì nhưng trái tim nó thì vẫn đập. Tình cảm ba tôi và dì luôn rất tốt, ông tự mình đỡ đẻ cho dì. Sau khi sinh em trai xong thì dì tôi cười, nhắm mắt ra đi. Lúc đó là ban ngày. Em trai may mắn không mắc chứng sợ sáng, vì dì tôi là xác sống, ba tôi lo em ấy ở thôn sẽ xấu hổ, thậm chí sẽ bị xử tử nên để lại một lá thư trên người em ấy, đưa em ấy khỏi thôn."
Nghe thấy chuyện xưa này, hốc mắt Lý Na đỏ lên, "Tại sao dì nhỏ anh lại muốn chết vậy, mất bóng chỉ sợ ánh sáng hơn mà thôi, sinh hoạt trong thôn không có vấn đề gì mà!"
Con trai trưởng thôn lắc đầu, "Người mất đi bóng dáng trở thành xác sống ở cùng người sống, người sống sẽ dần sinh bệnh, lâu dần sẽ chết. Xác sống cũng sẽ từ từ mất đi nhân tính, hoàn toàn biến thành quái vật."
Dựa vào độ tuổi, Giang Vấn Nguyên về cơ bản đã có mục tiêu, "Cám ơn anh, chúng tôi phải trở về nói sự thật cho bạn học và thầy giáo tôi. Bây giờ bi kịch đã thành, chúng ta không thể để nó tiếp tục bành trướng được."
Người thôn Tháp Phụ chưa từng khó xử đến vậy, trầm mặc nhìn bốn người Giang Vấn Nguyên rời khỏi nhà trưởng thôn.
Lý Na vừa nắm tay vị trên lưng đẩy Lữ Anh Kỳ vào một khi vực tối, vừa nói với Giang Vấn Nguyên: "Em họ của con trai trưởng thôn chắc là trợ giảng của chúng ta..."
"Tám chín phần mười." Giang Vấn Nguyên kéo xe của Lữ Anh Kỳ đẩy khỏi bóng tối.
Lý Na kinh ngạc nhìn Giang Vấn Nguyên, "Anh Trần, anh làm gì vậy. Không đi vào chỗ tối lỡ gặp phải quái vật thì làm sao bây giờ?!" Nói rồi, Lý Na muốn kéo Lữ Anh Kỳ từ dưới trăng về lại chỗ tối.
"Không được!" Giang Vấn Nguyên quát.
Lý Na bị dọa sợ, động tác cứng đờ.
Tưởng Chiến ôm tay đứng bên người Giang Vấn Nguyên, "Hung thủ phía sau chuyện thôn trưởng chết lần này chúng tôi hoài nghi ba người, du khách, trợ giảng, giáo sư và kẻ phản bội. Du khách là người bị lừa đến thôn tìm truyền thuyết trường sinh, loại. Nếu mục đích trợ giảng là gϊếŧ trưởng thôn thì xác ông ta đã sớm lạnh rồi, không cần chuẩn bị nhiều chuyện phức tạp như vậy, loại. Chỉ còn một khả năng duy nhất, hung thủ phía sau là kẻ phản bội."
"Tôi đã thảo luận với Tưởng Chiến, nếu hung thủ là kẻ phản bội trong trò chơi Bàn tròn, người kia nhất định sẽ không trộn lẫn vào chuyện trưởng thôn chết, nên kẻ phản bội chỉ có thể là một trong bốn người chúng ta." Giọng nói Giang Vấn Nguyên lạnh như băng, "Tôi đã xác nhận nhẫn với Tưởng Chiến, hai người đều trả lời chính xác, không phải kẻ phản bội. Chỉ dư lại hai người chưa xác nhận thân phận."
Lý Na ngỡ ngàng lắc đầu, "Em không phải kẻ phản bội."
Giang Vấn Nguyên đưa dù đen cho Lý Na. Lữ Anh Kỳ nhìn cây dù kia, là cây dù Giang Vấn Nguyên đưa y lúc đến nhà trưởng thôn, nói rằng diện tích dù lớn, tiện dùng che xe lăn, cuối cùng lúc rời đi Giang Vấn Nguyên lại lấy lại. Giang Vấn Nguyên nói với Lý Na: "Tùy tiện đánh vào một chỗ bên dưới của Lữ Anh Kỳ đi."
Lý Na không rõ lý do, chỉ có thể nhận dù, làm theo lời Giang Vấn Nguyên đánh vào một chỗ, Giang Vấn Nguyên tùy tiện kéo một đường trên dù đen, roẹt roẹt roẹt ——
Đường chỉ đứt đoạn, lụa đen tách rời khỏi dù, cuối cùng chỉ còn năm phần chỉ may còn sót lại, là phần xiêu vẹo được Lý Na may.
Lý Na không tin nổi nhìn Lữ Anh Kỳ, "Này...này... Dù sao cũng là tôi may bằng một tay, còn may không tốt lắm, cậu may bằng cả hai tay, nhanh hơn tôi chút cũng dễ hiểu. Có lẽ cậu may không tốt nhưng mắc chứng cưỡng chế nên mới may đẹp như vậy. Ha ha ha ha ... sao có thể không cẩn thận vậy được, may hỏng đến vậy."
Tưởng Chiến ghim mắt vào Lữ Anh Kỳ, cơ bắp toàn thân duy trì trạng thái sẵn sàng, lúc nào cũng có thể xông lên.
"Thật ra nếu đào sâu, điểm đáng ngờ trên người Lữ Anh Kỳ rất nhiều. Cậu ta nói mình bị thu hai chân, tôi phụ trách dẫn cậu ta đi WC, người thường phải nhờ người khác hỗ trợ chuyện ngồi xổm sẽ rất thẹn, nhưng cậu ta lại thích nghi rất nhanh. Hôm nay trước khi ra cửa tôi đã xem qua giày của cậu ta, đế giày không mới nhưng lại rất sạch, không có dấu vết bị mòn. Tôi nghi ngờ cậu ta nói dối, hai chân cậu ta không phải bị lấy khi vào màn mà thực ra đã tàn phế ngoài hiện thực."
Với chứng cứ luân phiên tấn công từ chỗ Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến, Lữ Anh Kỳ duy trì trạng thái im lặng.
Lý Na vẫn không cách nào tin được, đột nhiên cô nhớ đến mình ngồi cạnh Lữ Anh Kỳ trên bàn tròn, vội vàng hỏi y: "Cậu mau nói đi, tay phải tôi đeo nhẫn ở ngón nào, nói nhanh đi? Trên bàn tròn tôi có sờ tay cậu, hẳn cậu vẫn còn ấn tượng, mau nhớ lại!"
Lữ Anh Kỳ im lặng lúc lâu bỗng mở miệng, nhưng lời y nói giống như xô nước đá, tưới lạnh buốt trái tim Lý Na, "Nhẫn là cái gì vậy? Anh Trần cũng đề cập đến nó, xem ra đạo cụ này rất quan trọng."
Lý Na run rẩy nhìn Lữ Anh Kỳ, giọng nói ngập trong tuyệt vọng, "Vậy nên bây giờ cậu thừa nhận mình là kẻ phản bội?"
Lữ Anh Kỳ chậm rãi đổi hướng xe lăn, đối diện ba người Giang Vấn Nguyên, "Đúng vậy, vì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nên có thể rời khỏi vòng chơi này. Trò chơi Bàn tròn nói với tôi, lần đầu trở thành kẻ phản bội sẽ có vòng sáng tân thủ, chỉ cần số lượng người chết đạt một nửa coi như nhiệm vụ hoàn thành."
Khóe môi y cong lên, bẻ ngón tay đếm số, "Tên xui xẻo bị moi tim trong rừng, bốn người chết ở nhà trưởng thôn, ba người bị moi tim khi bị trói, tổng cộng tám người. Mới vừa rồi lại chết một người nữa, cô ta đúng là một người xui xẻo, giúp ta gánh nỗi oan lớn này. Khi người chơi chết đi kẻ phản bội có thể cảm nhận rõ ràng quá trình tử vong, là hack thông dụng của kẻ phản bội.
Trong khi Lữ Anh Kỳ đang tính toán, một bóng đen lắc lư đến gần chỗ hắn. Phản ứng cơ thể của Lý Na vĩnh viễn nhanh hơn đại não, kinh hoảng hô thành tiếng: "Lữ Anh Kỳ, sau lưng cậu có quái vật!"
Lữ Anh Kỳ ngẩn người, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Na, nhưng rất nhanh đã thu lại cảm xúc, "Người tốt quá sẽ sống không lâu đâu. Trần Miên, anh cũng thật là, hà tất phải cứu một người mới đã phế bỏ hai chân?"
Lúc y nói chuyện, quái vật kia giống như thú cưng ngồi xổm cạnh Lữ Anh Kỳ, còn làm động tác cọ đầu vào tay Lữ Anh Kỳ muốn vuốt ve.
Cơ bắp cả người Giang Vấn Nguyên căng chặt, cậu nắm chặt nỉa rơm cán vàng trong tay, đề phòng nhìn Lữ Anh Kỳ, "Khống chế quái vật bóng đen, là hack trò chơi Bàn tròn cho cậu?"
"Đừng hồi hộp như vậy. Tôi không phải người cuồng sát, chỉ là trò chơi biến tôi thành kẻ phản bội mà thôi. Tôi có nguyện vọng muốn hoàn thành, không thể chết trong trò chơi được, chỉ có thể để người khác chết thay thôi." Lữ Anh Kỳ thỏa mãn quái vật bóng đen, duỗi tay sờ đầu nó, "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, nên đi rồi."
Càng lúc càng nhiều quái vật gom lại chỗ Lữ Anh Kỳ, chúng nó kéo ra một khe hở đen đặc trong không gian, đẩy mạnh xe lăn của y. khoảnh khắc cuối cùng trước lúc rời đi, Lữ Anh Kỳ nhìn Giang Vấn Nguyên và Lý Na, "Có chuyện này vốn dĩ tôi không nên nói với các người. Coi như lễ vật cảm ơn các người đã lương thiện giúp tôi, dù sao trò chơi Bàn tròn cũng không quy định không được nói."
Lữ Anh Kỳ chỉ vào Giang Vấn Nguyên: "Trò chơi có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì, bao gồm cả nguyện vọng uy hϊếp đến nó. Nên khi trò chơi Bàn tròn kiểm tra đo đạc nguyện vọng thì sinh ra kẻ phản bội, muốn kẻ phản bội gϊếŧ những người có nguyện vọng 'bất lương' kia. Trần Miên, tôi có thể cảm giác được, vòng chơi lần này mục tiêu của tôi là anh, nên tôi mới chuẩn bị cây dù kia cho anh."
Khe hở khép lại, xe lăng còn đó nhưng Lữ Anh Kỳ đã mất tăm, những con quái vật kia cũng từ từ tản đi.
Lý Na có nghe nói chuyện người yêu của Giang Vấn Nguyên, cô luôn đoán có phải cậu sẽ hứa chuyện người mình được sống lại, nhưng bây giờ cô nghe được điều gì? Nguyện vọng của Giang Vấn Nguyên thế mà lại uy hϊếp đến tồn vong của trò chơi Bàn tròn? Hiếu kỳ của Lý Na với nguyện vọng kia nháy mắt lên đến đỉnh điểm, nhưng bây giờ không phải lúc để dò hỏi chuyện này, họ vẫn còn một đống việc phải hoàn thành.
Lý Na không nghĩ rằng Giang Vấn Nguyên sẽ nói ra nguyện vọng ngay lúc này.
Giang Vấn Nguyên nhìn thoáng qua Tưởng Chiến, dẫn đầu đi đến khu vực tối tiếp theo, "Nguyện vọng của tôi là hoàn thành di nguyện người yêu mình. Bây giờ tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc người yêu tôi đã ước nguyện với Bàn tròn điều gì."
...