Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 26: Thịnh hội

Đầu tháng ba, Bái Ngọc Giáo Hạnh Lâʍ ɦội triệu tập, đại phu trong dân gian phàm là có chút danh vọng đều ào ào tới tham gia. Dương Liên Đình cũng tạm dừng việc khám bệnh ở y quán, đi đến Cô Xạ Sơn.

Bái Ngọc Giáo là quốc giáo Đại Yến, Cô Xạ Sơn được Yến Quân bảo vệ. Xưa nay người bên ngoài muốn lên núi một chuyến cũng không dễ dàng. Dương Liên Đình lần đầu tiên tới chân núi, còn chưa kịp trình thϊếp mời, đã có người ra đón: "Ngài có phải là Dương Liên Đình Dương đại phu?"

Dương Liên Đình vội chắp tay nói: "Chính là tại hạ, năm trước may mắn được quý giáo mời dự, đặc biệt đến gặp."

Đối phương cũng vội vàng đáp lễ, nói: "Dương đại phu khách khí, mời đi theo tiểu nhân."

Dương Liên Đình đi theo người kia lên núi, nghe đồn thánh nữ Bái Ngọc Giáo biết tiên thuật, hắn cũng phi thường hiếu kỳ. Lần trước gặp ở hoàng cung, hắn thấy vị thánh nữ kia cũng không hề giống hạng người thích giả thần giả quỷ, cố làm ra vẻ huyền bí.

Cô Xạ Sơn địa thế hiểm yếu, trên đỉnh núi có tượng Thần Nông, nước suối từ phía tay phải Thần Nông chảy xuôi xuống dưới chân núi, chưa đến gần đã có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách. Giáo chúng dẫn đường đưa hắn tới sườn núi vào trong điện Thần Nông ngồi nghỉ, nói: "Dương đại phu đợi một lát, tại hạ đi thỉnh giáo chủ."

Dương Liên Đình âm thầm thấy kì lạ, tên tuổi thánh nữ Bái Ngọc Giáo rất nổi, thế nhưng vị giáo chủ này lại rất ít lộ diện. Không biết là người như thế nào.

Đang nghĩ như vậy thì bức rèm che trước cửa bỗng nhấc lên, một người bước vào. Dương Liên Đình quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người này đã ngoài năm mươi tuổi, râu dài xám trắng, nhưng tinh thần khỏe mạnh, mắt lộ ra thần quang. Dương Liên Đình vội vàng đứng dậy: "Tiền bối chính là Bái Ngọc Giáo giáo chủ? Vãn bối Dương Liên Đình có lễ ."

Lão giả râu dài chậm rãi đi vào, ánh mắt sắc sảo, quan sát hắn từ trên xuống dưới một hồi lâu mới nói: "Dương đại phu không cần phải khách khí, mời ngồi." Dương Liên Đình ngồi xuống, ông ta lại nói: "Tới giao lưu ở Hạnh Lâʍ ɦội, nhất định phải mang theo y án (hồ sơ chữa bệnh), không biết Dương đại phu có mang y án của mình tới không?"

Dương Liên Đình liền giật mình, bởi vì hắn là thánh nữ đặc biệt mời đến, không ai nói cho hắn biết chuyện này. Đang định trả lời, bức rèm che bên ngoài đột nhiên vang lên, thánh nữ A Phi đi đến: "Nghĩa phụ!" Nàng thanh âm tựa như giận dỗi, "Dương đại phu là khách con mời đến, cha tại sao lại còn đòi y án của hắn!"

Lão giả lườm nàng một cái, nói: "Làm gì cũng phải có luật lệ, quy củ định ra từ xưa, sao có thể đơn giản làm trái như vậy?"

A Phi đi đến bên cạnh Dương Liên Đình, nói: "Hiện tại viết, được chưa ạ?" Vừa quay lại nhìn Dương Liên Đình, lộ ra một nụ cười tinh nghịch: "Đây là nghĩa phụ của ta, Mộc Thanh Tà."

Dương Liên Đình vội vàng bái kiến một lần nữa, nói: "Mộc tiền bối, tại hạ xác thực không biết có quy định này, xin tiền bối cho vãn bối một chút thời gian, ta liền chuẩn bị y án ngay bây giờ."

A Phi kéo kéo tay áo hắn, nói: "Đừng để ý đến ông ấy, ông ấy vốn xấu tính lắm!"

Mộc Thanh Tà nổi giận, Dương Liên Đình lại thực sự mở hòm thuốc ra, lấy giấy bút, ở ngay trong nội đường bắt đầu viết y án.

Mộc Thanh Tà nhìn hắn một cái, lại trừng A Phi: "Con gái con đứa, xuất đầu lộ diện, thật không biết xấu hổ."

A Phi nổi giận, trợn mắt: "Cha bắt nạt khách của con, còn không cho con được nói sao?!"

Dương Liên Đình không biết nên khuyên giải như thế nào, thời gian hắn được ở cùng trưởng bối thật ít ỏi, kinh nghiệm cũng chỉ giới hạn trong cung kính lễ nhượng. Nhưng cách tranh cãi như của A Phi đối với Mộc Thanh Tà như thế này, lại làm cho người khác cảm thấy rất thân thiết, thật sự có một loại cảm giác người nhà.

Có lẽ là sợ Mộc Thanh Tà sẽ nói ra cái gì đó khiến Dương Liên Đình khó xử, A Phi vẫn ở lại không rời đi, liền đứng ngay cạnh Dương Liên Đình. Nàng không dùng hương liệu, nhưng trên người lại mang theo hương vị của thiếu nữ, như xuân thảo dưới ánh mặt trời.

Dương Liên Đình viết rất nhanh ra một phần y án. A Phi mới bắt đầu còn nói chuyện cùng Mộc Thanh Tà, về sau lại dần dần chú ý tới nội dung y án, cuối cùng khẽ ồ lên một tiếng: "Ngươi không viết tới bbenhj dịch ở Đại Kế Thành sao?"

Mộc Thanh Tà cũng hết sức ngoài ý muốn.

Y án để tham dự Hạnh Lâʍ ɦội, không cần hỏi cũng hiểu chính là lý lịch y thuật trực quan nhất của mỗi đại phu. Phàm là người bình thường, không ai là không chọn lựa bệnh án nổi tiếng nhất, chấn động nhất mà viết. Dương Liên Đình nổi danh như cồn, không thể nghi ngờ cũng là nhờ trận ô dịch lần này ở Đại Kế Thành.

Nhưng hắn lại không đưa bệnh án nổi tiếng nhất này ra mà lại viết một hồ sơ điều trị một ca bệnh khác, một người bệnh bị mắc nhọt độc toàn thân, chữa trị mãi không khỏi.

Mộc Thanh Tà cầm y án vừa viết xong mùi mực còn chưa kịp tán đi kia trong tay, nhìn một hồi mới hỏi: "Sao ngươi lại viết cái này?"

Dương Liên Đình nói: "Ôn dịch ở Đại Kế Thành mặc dù làm người ta kinh hãi, nhưng kỳ thật không hề điển hình. Cho dù không có tại hạ, chắc chắn các thái y trong cung cũng nhất định sẽ nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc. Tại hạ chỉ là may mắn tìm ra phương thuốc sớm hơn mà thôi. Loại nhọt độc vị phu nhân này bị, mặc dù rất ít người biết đến, nhưng rất nhiều người dễ dàng mắc phải. Ta xem qua phương thuốc bà ấy từng dùng ở chỗ các vị đại phu điều trị trước đấy mà không khỏi, tổng hợp lại xong, với đưa ra phương pháp điều trị mới này. Các chứng bệnh trên đời này, chữa được những ca bệnh nặng quái lạ dĩ nhiên có thể khiến cho đại phu nổi danh, nhưng tuyệt đại đa số người dân lại thường bị những căn bệnh phổ biến quấy nhiễu nhiều hơn. Ta cảm thấy chia sẻ phương thuốc này... có lẽ có thể làm cho càng nhiều người bệnh bớt phải chịu khổ sở hơn so với viết về dịch bệnh ở Đại Kế Thành."

Khi nói chuyện, giọng hắn êm tai, dễ nghe, không khoe khoang, cũng không nịnh nọt. Mộc Thanh Tà nhẹ nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

Dương Liên Đình liền giật mình, sau đó mới kịp phản ứng, nói: "Hồi bẩm Mộc giáo chủ, tại hạ năm nay mười lăm tuổi."

Mộc Thanh Tà gật gật đầu, nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi đến đây đường xa mệt nhọc, đi nghỉ ngơi sớm một chút." Nói xong, sai người dẫn Dương Liên Đình đến tịnh phòng đã sớm chuẩn bị. Đợi Dương Liên Đình đi xong, A Phi thăm dò đi qua nhìn y án, có chút thất vọng, nói: "Con còn muốn xem cách chữa bệnh dịch ở Đại Kế Thành cơ."

Mộc Thanh Tà thần sắc nghiêm túc, nói: "Người này tuy còn trẻ tuổi, nhưng tấm lòng của một người thầy thuốc đã sớm thấu hiểu."

A Phi liếc mắt: "Vậy cha còn làm khó người ta!"

Mộc Thanh Tà quay đầu nhìn nàng, A Phi không vui ý, liền ra vẻ thị uy hơi vênh cằm lên. Mộc Thanh Tà thở dài, nói: "Con nghe nghĩa phụ đi, về sau đừng cùng người này lui tới nữa. Đợi đến lúc kết thúc Hạnh Lâʍ ɦội, mau chóng đưa hắn xuống núi đi."

A Phi không hiểu: "Tại sao vậy? Không phải cha thật sự thích hắn sao?"

Mộc Thanh Tà cầm tập y án viết hết sức cẩn thận tỉ mỉ kia bày ra trên án, nói: "A Phi, người này mới mười lăm tuổi, nhưng con xem y án của hắn đi!"

A Phi đi tới gần, vừa xem vừa nói: "Con cảm thấy rất tốt, dùng dược nghiêm cẩn, phân lượng rõ ràng..." một mạch xem hết xong, nàng nói: "Quả thực tìm không ra chỗ chưa tốt!"

Mộc Thanh Tà nói: "Đúng vậy, một đứa trẻ mới mười lăm tuổi, nếu là lớn lên trong những gia đình phổ thông thì vẫn chỉ là thiếu niên chưa rõ sự đời. Nhưng con xem một chút xem khí độ, học thức của hắn, A Phi, ở Tấn Dương Thành này, có thể tìm được người có học thức, xuất thân như vậy không?"

A Phi có điểm hiểu ra, nói: "Nghĩa phụ đang hoài nghi, người này là gian tế cố ý lẻn vào Bái Ngọc Giáo sao? Nhưng hắn là do chúng ta tự ý mời tới mà!"

Mộc Thanh Tà nói: "Vô luận như thế nào, về sau con cũng không được phép gặp lại nó nữa!"

A Phi hừ một tiếng, tức giận bỏ đi.

Dương Liên Đình vừa vào nghỉ trong tịnh phòng, liền có giáo chúng dâng lên trái cây và trà thơm. Hắn đứng ở trước cửa sổ, trông thấy bên ngoài trăng sáng treo cao, những cành hoa xuân sớm nở dập dìu dưới ánh sáng mông lung. Xa xa mơ hồ thấy bóng dáng tượng Thần Nông như ẩn như hiện, hắn đưa tay ra phía ngoài cửa sổ, ánh trăng liền nở rộ trong lòng bàn tay.

Đêm đầu tiên ở Cô Xạ Sơn, hắn mất ngủ.

Ngày thứ hai liền là Hạnh Lâʍ ɦội, toàn bộ các đại phu chỉ cần hơi chút có danh vọng của Đại Yến cơ hồ đều về đây tụ hội. Ngay cả thái y viện cũng phái thái y giỏi nhất tới tham gia.

Đúng dịp cảnh xuân nồng nàn nhất, dưới tàng hoa đào của Cô Xạ Sơn được bố trí mấy chiếc kỷ trà, sập ngồi. Các đại phu mặc trường sam đội khăn, vây quanh ngồi cùng một chỗ. Trên bàn bày rượu và đồ nhắm hết sức phong phú, nhưng không có ai động đũa, Bái Ngọc Giáo sẽ lựa ra gần trăm phần y án, tiến hành thảo luận nghiên cứu.

Y án đối với thầy thuốc, tựa như bức thư họa đẹp trong lòng văn nhân. Một khi chìm đắm vào nghiên cứu chính là không thể ngừng lại. Cho nên dưới tàng cây đào, hoa rụng trùng điệp, các đại phu ngồi vây quanh chiếc kỷ trà, có đôi khi chậc chậc tán thưởng, có đôi khi tranh luận không ngừng.

Mộc Thanh Tà quét mắt qua mọi người, phát hiện Dương Liên Đình ngồi ở một góc liên tục mỉm cười, cẩn thận nghe đồng nghiệp bên cạnh bình luận một phần y án. Hắn cũng không nói gì, chỉ như một tiểu bối khiêm tốn mà nghiêm túc.

Mãi cho đến khi bình chọn y án kết thúc, mọi người nhất trí bình luận ra ba hồ sơ ưu tú nhất, y án của Dương Liên Đình cũng không hề nằm trong số đó. Chứng bệnh nhọt độc dù sao cũng quá phổ biến, thật sự quá tầm thường. Mắc bệnh lâu thậm chí cũng không gây ra tử vong, vì thế nên mặc dù cũng có người cảm thấy cách chữa trị của hắn rất tinh diệu, nhưng nếu để lựa chọn làm người đứng đầu Hạnh Lâʍ ɦội người đứng đầu, hiển nhiên vẫn chưa đủ sức thuyết phục.

Có người cảm thấy tiếc cho hắn nói hắn không nên chọn đưa ra y án này. Dương Liên Đình thần sắc vẫn luôn bình tĩnh, chỉ đáp: "Tại hạ vốn là vãn bối, y đạo nông cạn, còn cần học tập rèn luyện nhiều hơn, sao có thể đổ lỗi là do chọn lựa sai y án được."

Mộc Thanh Tà thở dài một hơi, đột nhiên nói với hộ pháp đi bên cạnh: "Mau phái người đến Tấn Dương, điều tra thêm về lai lịch vị Dương đại phu này."

Hộ pháp gật gật đầu, Bái Ngọc Giáo vốn là quốc giáo nhiều năm, ở Đại Yến có thể nói đã thâm căn cố đế, muốn tra về một người không phải là chuyện khó khăn.

Hạnh Lâʍ ɦội ngày thứ hai diễn ra, Bái Ngọc Giáo theo thường lệ chọn lựa một vài căn bệnh, thử thách các vị đại phu trị liệu. Sau đó sẽ chọn ra mười vị đại phu giỏi nhất mời ở lại Bái Ngọc Giáo, nghe nói các đại phu được lưu lại, có thể thật sự được tiếp xúc với y thuật tinh diệu nhất của Bái Ngọc Giáo.

Đây cũng là một sự kiện hết sức vinh quang trong đời đối với mỗi vị đại phu.

Dương Liên Đình chữa cho bệnh nhân, từ thi châm đến kê đơn thuốc, hắn tự nhận làm hoàn mỹ. Nhưng trong mười vị đại phu Bái Ngọc Giáo chuẩn bị giữ lại cũng không có hắn.

Hạnh lâʍ ɦội vừa kết thúc, Mộc Thanh Tà liền lệnh giáo chúng đem hắn cùng với những đại phu khác không được tuyển chọn đưa tiễn khỏi Cô Xạ Sơn. Lúc Dương Liên Đình thu dọn đồ đạc, Mộc Thanh Tà đi đến. Dương Liên Đình biết rõ Mộc Thanh Tà ngầm đề phòng hắn, nhưng đã đến nước này, hắn nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào để được ông ta tín nhiệm, chỉ đành nói: "Nghe tiếng Bái Ngọc Giáo y thuật tinh diệu tuyệt luân đã lâu, bất đắc dĩ múa rìu qua mắt thợ, thật làm Mộc giáo chủ chê cười rồi."

Mộc Thanh Tà nói: "Không, nếu như nói riêng về y thuật, ngươi so với những người Bái Ngọc Giáo lưu lại đều giỏi hơn nhiều."

Dương Liên Đình không ngờ ông ta lại nói thẳng ra như thế, không khỏi ngây người. Mộc Thanh Tà móc ra một cái hộp ngọc nho nhỏ từ trong ngực áo, đưa tới trước mặt hắn, nói: "Đây là thánh vật của Bái Ngọc Giáo, chúng ta gọi nó là cửu châm."

Dương Liên Đình nhìn ông ta một cái, vẫn chưa hiểu ông ta có ý gì. Mộc Thanh Tà nói: "Cầm lấy, nó đối với ngươi sẽ rất hữu dụng."

Dương Liên Đình lúc này mới nhận lấy, dè dặt mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một con trùng bé xíu so với sợi tóc còn mảnh hơn. Xung quanh đều là bột ngọc mịn tựa như cát, thân mình nó vùi ở trong cát, không nhìn ra được là dài bao nhiêu. Mộc Thanh Tà nói: "Cửu châm có thể ăn được thịt thối quanh miệng vết thương, giúp sát trùng, nước dãi của nó có thể cầm máu. Nếu như xâm nhập được vào huyết mạch, có thể ức chế việc bị xuất huyết bên trong. Vết thương chỉ cần được cửu châm xử lý, đều không thể bị nhiễm trùng."

Dương Liên Đình lấy làm kinh hãi, nói: "Vật này quý trọng như thế, tiền bối vì sao lại tặng nó cho tại hạ?"

Mộc Thanh Tà nói: "Mỗi một người được giữ lại ở Bái Ngọc Giáo học y, cuối cùng đều được một con cửu châm. Ngươi cũng phải có."

Dương Liên Đình nói: "Nhưng mà..." Mộc Thanh Tà nói: "Ngươi muốn hỏi ta, nếu như đã tặng ngươi cửu châm, vì sao lại vẫn không giữ ngươi ở lại đây học nghệ sao?" Dương Liên Đình không nói lời nào, Mộc Thanh Tà thở dài một hơi, nói: "Dương đại phu, nếu như một con vẹt, biết ngâm thơ đối đáp, biết nói chuyện gây cười, thì điều đó nói lên cái gì?"

Dương Liên Đình suy nghĩ một chút, nói: "Nói lên nó là có người nuôi dưỡng."

Dứt lời, chính hắn tự ngây người.

Mộc Thanh Tà nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, ngươi xuống núi đi."