Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 25: Lương sư

       Yến Vương Cung.

Ôn Thế hầu Yến vương Mộ Dung Uyên đánh cờ, Mộ Dung Uyên nói: "Hiện thời Tây Tĩnh cùng Cô Trúc, Đồ Hà đều dính phải cảnh chiến tranh, để Đại Yến ta đổi lấy cảnh thái bình. Được thế này, công lao của ái khanh là không thể bỏ qua."

Ôn Thế mặt mày rũ xuống, nói: "Bệ hạ, vi thần muốn tâu với bệ hạ một chuyện..."

Mộ Dung Uyên khẽ nhíu mày, cuối cùng nói: "Ngươi muốn nói tới Tả tham quân, cô thấy người này vẫn còn vô cùng trẻ tuổi, cứ giữ lại ở bên cạnh ngươi rèn luyện thêm vài năm."

Ôn Thế nói: "Bệ hạ, vi thần thú biên nhiều năm, tư tưởng đã bảo thủ lạc hậu, trong quân giờ đúng là lúc cần thêm những nhân tố mới. Người này..." Hắn còn chưa dứt lời, Mộ Dung Uyên đã mở miệng nói: "Ý của ngươi cô cũng không phải là không hiểu, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một nữ nhi, qua hai năm nữa cũng đến lúc phải lập gia đình. Đại Yến còn chưa đến mức phải cần nữ nhân ra trận. Theo cô thấy, Hứa Lang cũng không tệ lắm."

Ôn Thế thoáng thở dài, biết giờ không phải là lúc tranh luận. Mộ Dung Uyên nói: "Thôi, cô cũng đã nhiều tuổi, hiện thời ngoại bang cũng không có ý muốn phạm Đại Yến, những chuyện này, cứ để lại cho đám thái tử quan tâm đi."

Ôn Thế biết rõ mình muốn nói cái gì, cũng là không thể nữa. Vị Yến vương này cũng giống hắn, lớn tuổi rồi, ông ta chỉ một lòng muốn gìn giữ những thứ đã có, duy trì an ổn tạm thời. Tuổi chưa già nhưng chí khí đã tiêu tan.

Đợi đến lúc xuất cung, hắn trực tiếp đến binh tào, nhưng không thấy Tả Thương Lang, tìm binh tào tư hỏi, mới phát hiện tối ngày hôm trước nàng cũng không trở về. Mãi cho đến đầu giờ Thìn, Tả Thương Lang mới từ bên ngoài trở về, Ôn Thế hỏi: "Đêm qua ngươi đi đâu? Theo ta được biết, ngươi ở Tấn Dương cũng không có thân nhân."

Tả Thương Lang không định dối hắn, liền nói thẳng: "Đã rất lâu không gặp Nhị điện hạ, nên ta đi thăm." Ôn Thế hơi ngừng một chút mới nói: "Bệ hạ cùng thái tử điện hạ, đối với ngươi đều ký thác kỳ vọng. Hiện tại Đại Yến đang cần chiến tướng có tài, ngươi tiền đồ vô lượng. Có một số việc, cần phải cân nhắc kỹ càng."

Tả Thương Lang làm sao nghe không hiểu ẩn ý trong lời này của hắn, nhưng không lên tiếng. Ôn Thế lại nói: "Ta thủ thành mấy năm, gan đã không còn to như thiếu niên các ngươi nữa. Thái tử cũng chưa có thân tín ở trong quân. Nhị điện hạ mặc dù tài trí xuất chúng, nhưng giữa thái tử và điện hạ, vẫn còn có khác biệt. Nếu như tương lai... thái tử kế vị, mà ngươi lại được trọng dụng, thì người ngươi muốn bảo hộ, cũng được đảm bảo an toàn."

Tả Thương Lang không dám nhiều lời, hắn lại nhắc tới cả bệ hạ cùng thái tử. Lần này cơ hồ đã đem toàn bộ những gì có thể nói đều nói ra, nàng chỉ đáp lời: "Thuộc hạ nguyện ý nghe theo Ôn Soái sai bảo. Đi theo làm tùy tùng, không dám không theo."

Ôn Thế còn muốn nói gì đó nữa, nhưng há to miệng, vẫn không thể nói thêm được gì, chỉ nhẹ giọng thở dài: "Trở về chỗ ở đi." Đoàn người khởi hành đi đến đại doanh tây bắc, Tả Thương Lang đi sau Ôn Thế, sóng vai cùng đám Hứa Lang.

Trên đường đi, nàng cùng Hứa Lang chuyện trò vui vẻ, lúc ăn cơm ở khách sạn, còn cùng thân vệ của Ôn Thế uống một chút rượu. Ôn Thế là người tinh ý, lập tức phát hiện những ngày hắn không ở trong quân, Tả Thương Lang đã cùng đám binh sĩ trong doanh trở lên tương đối thân quen mất rồi.

Cuối cùng cũng trở lại đại doanh tây bắc, Tả Thương Lang liền hỏi: "Ôn Soái, giao cho ta làm việc gì vậy?"

Ôn Thế suy nghĩ một chút, nói: "Phía tây Túc Nghiệp Thành có một mảnh vườn rau, còn dựng một khu chăn thả, nuôi heo và dê, ngươi nếu nhàn rỗi, có thể trông nom." Sắc mặt Tả Thương Lang từ từ ngưng trọng lại, tựa hồ cho là mình không nghe rõ, lại hỏi một lần: "Hả?"

Ôn Thế nén cười, nói: "Nếu như ngươi không thích, cũng có thể cùng bọn Gia Cát Cẩm đi trồng cây, Túc Nghiệp bão cát lớn quá, trồng nhiều cây, có thể cải thiện không khí."

Tả Thương Lang suy nghĩ một chút, vẫn vâng dạ, sau đó quay đầu đi ra ngoài.

Lúc nàng mới vào quân doanh, là đi theo Mộ Dung Viêm. Vừa tới trong doanh liền gặp gỡ Bắc Du cùng Đại Yến một hồi liều chết quyết chiến. Sau đó lại nghe ngóng động tĩnh của Tây Tĩnh để lập tức hành động, nên mặc dù thời gian nhập ngũ không lâu, nhưng lại đã từng trải qua tình cảnh núi thây biển máu. Nàng còn tưởng rằng cuộc sống trong quân ngũ đều là ngày ngày diễn ra như vậy.

Trong chốc lát nàng đã đi đến phía tây Túc Nghiệp Thành, bên này quả nhiên có một khu chuồng trại. Một người lính nhà bếp đang nấu một cái nồi lớn đen sì. Tả Thương Lang đi tới nhìn thoáng qua, hỏi: "Đây là cái gì?"

Trong quân chỉ có một cô gái nên mọi người đều biết nàng. Cậu lính đầu bếp lập tức hành lễ: "Báo cáo tham quân, đây là cám heo!"

Tả Thương Lang vén tay áo lên: "Để cho ta tới thử xem."

Binh lính kia rối rít: "Tham quân làm thế này chết tiểu nhân, loại việc nặng này sao có thể để ngài làm được!"

Tả Thương Lang mặc kệ, nhấc một thùng thức ăn cho heo đến bên cạnh hàng rào ngăn. Chuồng heo đương nhiên rất hôi thối, nhưng nàng cũng không phải là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, có một chút như thế này cũng không tính là gì. Nàng đổ thức ăn vào máng, đám heo ngửi thấy mùi liền chạy tới.

Tả Thương Lang còn cảm thấy cũng thú vị, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu mấy chú heo đang ăn đến quên trời đất. Heo vội vàng giành ăn, cũng không để ý tới động tác của nàng. Nàng đứng ở bên cạnh, nhìn thấy bão cát đập vào hàng cây, cỏ khô xung quanh khu chuồng trại, trời chiều trầm trầm.

Nàng đột nhiên lại nghĩ đến Tấn Dương Thành, không ý thức, lại nhớ tới người trong thành kia.

Tả Thương Lang đóng quân ở Túc Nghiệp, ngẩn ngơ liền cũng đã ngây người hai tháng, thời gian như nước chảy. Mà nàng thân là tham quân, công việc hàng ngày chính là... làm ruộng, chăn heo, trồng cây. Lúc vui vẻ nhất trong mỗi ngày chính là lúc dân chúng trong thành đi tìm gia súc đi lạc, bởi vì nàng có thể cùng đám Viên Hí cá cược xem họ có tìm được hay không...

Một ngày như thế cũng không sao, nhưng mà ngày ngày đều như thế, Tả Thương Lang liền ngốc rồi.

Mà Ôn Thế, hắn thân là một Đại nguyên soái, mỗi ngày trừ nghiên cứu binh thư, thao luyện binh lính, sau đó chính là làm ruộng, tưới cây. Ngẫu nhiên nghe thôn dân hàn huyên một chút việc đồng áng, hoặc mấy tin đồn thú vị trong dân gian.

Trước và sau khi Mộ Dung Viêm đến, hắn cơ hồ không có biến động bất luận một cái gì. Thỉnh thoảng ra ngoài đi săn, chiến lợi phẩm hắn bắt được thậm chí còn không bằng một gã tiểu binh thủ hạ. Đây đâu có phải là một Đại nguyên soái, quả thực chính là một gã trưởng thôn!

Tả Thương Lang mặc dù còn ở độ tuổi thiếu niên, nhưng dẫu sao cũng vẫn là từ trong đống người chết bò ra được, dù cho không phải quỷ thần Tu La, ít nhất cũng không thể là thôn cô đi? Nàng từng chứng kiến sự phô trương xa hoa của Mộ Dung Viêm. Mộ Dung Viêm dù chỉ là một hoàng tử bị thất sủng, nhưng người ta dầu sao xuất phủ vẫn là tứ mã tọa kỵ, nhập phủ lại xông hương. Ôn Thế thì hay hơn, đường đường một vị đại tướng quân, thân giữ soái chức, lại đi trồng cây, tưới nước thật dũng mãnh ngoan cường, tưới cây xong mệt mỏi trở về doanh trại đặt lưng xuống liền ngủ.

Thủ hạ dưới trướng tất cả đều là quân nhân, đừng nói tắm rửa xông hương, còn nhớ được rửa chân thôi cũng đã là A Di Đà Phật rồi. Quả thật Tả Thương Lang đối với hắn cũng không quá tôn trọng, "tiên kính la y hậu kính nhân"(*) chính là thiên tính của con người. Nàng đã quen nhìn Mộ Dung Viêm chỉn chu nên đối với kiểu quân nhân cẩu thả như thế này, nàng tôn kính không nổi.

(*) Câu này có nghĩa là: Nể quần áo trước khi nể người, tương tự như câu "Xem mặt mà bắt hình dong", coi trọng hình thức bên ngoài.

Cũng may bởi vì nàng là nữ tử, có doanh trướng riêng. Bình thường làm ruộng tưới nước, đến chậm chút ít cũng không có người nào nói gì. Nhưng cả ngày làm mấy việc như thế này, có đôi khi nhịn không được, nàng cũng sẽ thắc mắc: "Ôn Soái, ngài dẫu sao cũng là một nguyên soái, cho dù chỉ dạy ta chút xíu võ nghệ cũng còn tốt hơn!"

Mà Ôn Thế lúc nào cũng lắc đầu: "Ngươi là người Nhị điện hạ tự tay chỉ dạy, tài bắn cung điêu luyện, so về mặt võ nghệ thân thủ ta không thể dạy nổi."

Tả Thương Lang chưa từ bỏ ý định: "Vậy ngài dạy ta học binh thư."

Ôn Thế bật cười: "Đạo dụng binh há ở trong sách?"

Tả Thương Lang liền tức giận: "Đạo dụng binh không ở trong sách, vậy Ôn Soái sao phải ngày ngày nghiên cứu?"

Ôn Thế rõ ràng liền cười tươi hơn một chút: "Thì rảnh rỗi, đọc vài câu bàn luận trên trời dưới biển, để ra vẻ nguyên soái ta đây cũng có tí học vấn ấy mà."

Tả Thương Lang: "..."

Thiếu niên nhiệt huyết, nàng không ngây ngốc nổi, lúc không có việc gì liền ra khỏi thành đánh thổ phỉ. Túc Nghiệp Thành phía tây giáp biên giới Tây Tĩnh, bắc giáp Bắc Du cũ, xưa nay vốn là nơi bọn đạo chích hoành hành làm bậy, chuyện gϊếŧ người cướp của xảy ra như cơm bữa. Trước kia quan binh cũng từng tổ chức truy kích tiêu diệt, bọn chúng liền chạy về phía Tây Tĩnh và Bắc Du, truy bắt vô cùng khó khăn.

Tả Thương Lang nhàn rỗi không có việc gì làm, giống như mèo vớ được chuột, ngày ngày ngồi rình bắt cướp. Đám Viên Hí cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán, sau liền cùng nàng ngày ngày ngồi rình – – bọn thổ phỉ trên người có tiền bạc nha! Nếu không tìm được chủ nhân bị cướp mất vàng bạc để trả lại thì chỗ tiền đó chính là của mình rồi.

Sau này, trong doanh chư tướng bắt đầu chủ động tiêu diệt, chọn những ngày không phải làm nhiệm vụ, mang theo vài binh sĩ ngồi chờ ngay tại khu trao đổi thông thương của Túc Nghiệp nơi mà bọn thổ phi hay lui tới. Mọi người đều biết tiễu phỉ có lợi, tính nhẫn nại cực kỳ cao. Dần dần, biên thành Túc Nghiệp bắt đầu thật sự thành nơi trên của rơi trên đường cũng không có người nhặt, đêm ngủ không cần đóng cửa.

Vì vậy liền không còn thổ phỉ để bắt.

Tả Thương Lang suốt ngày ở trong quân đi qua đi lại, Ôn Thế không cho phép nàng nhúng tay vào việc thao luyện hàng ngày hay quân vụ gì, nhưng sáng sớm nào cũng vậy, chỉ cần quân hiệu vừa vang lên, nàng nhất định sẽ tỉnh dậy. Mùa đông ở Tây bắc lạnh muốn chết, nhưng nàng chưa hề bỏ bất cứ một lần thao luyện nào.

Ôn Thế chưa từng để ý đến nàng, mỗi lần điểm danh tướng lĩnh cũng không gọi tới tên. Nàng cứ như vậy yên lặng tồn tại, làn da thiếu nữ bị bão cát ăn mòn dần dần không còn trắng nõn non mịn như ngày xưa nữa mà ngược lại biến thành màu lúa mạch đầy dã tính. Nàng còn học được thói bài bạc từ những lão binh du côn, học được uống rượu nặng ủ lâu năm, thậm chí học được nghe bọn họ pha trò mấy chuyện người lớn bậy bạ.

Hôm nay chạng vạng, Tả Thương Lang cùng đám Trịnh Gia đi săn về, lúc xách một con thỏ đi qua cổng Túc Nghiệp Thành, ngẩng đầu lên liền trông thấy Ôn Thế đứng ở trên thành. Nàng bèn trèo lên tường thành, đi đến cạnh phong hỏa đài: "Ôn Soái? Ngươi ở đây làm gì vậy?"

Ôn Thế nói: "Xem chỗ kia một chút."

Tả Thương Lang cũng đi theo nhìn một cái, phía trước chính là Mã Ấp Thành, qua Mã Ấp Thành, chính là sông Bạch Lang. Không hề có cây cối che chắn, cát vàng đầy trời. Nàng hỏi: "Nhìn lâu như thế không thấy chán sao?"

Ôn Thế mỉm cười, xoay người hỏi: "Ngươi ở đây cũng ngây người không ít ngày, có chán không?"

Tả Thương Lang nhấc con thỏ trong tay lên: "Nói thực, rất nhàm chán."

Ôn Thế vui vẻ sâu hơn, hỏi: "Có muốn về không?"

Tả Thương Lang lập tức cảnh giác hỏi: "Ôn Soái lại muốn đuổi ta đi sao? Dựa vào cái gì chứ, ta không hề vi phạm quân quy!"

Ôn Thế quay đầu, lại nhìn cảnh sắc tà dương nơi biên thành một lần nữa, nói: "Ngươi không hiểu, sự bình lặng đến mức nhàm chán này, đối với kẻ làm tướng mà nói, khó mà có được."

Tả Thương Lang cười chẳng hề có thành ý: "Ta đúng là không hiểu, ta chỉ biết tay ta ở chỗ Nhị điện hạ dùng để bắn tên, đi tới đây liền thành nuôi lợn rất tốt. Xem con thỏ này có mập không này? Buổi tối sẽ ăn thỏ nướng."

Ôn Thế cười đến không nhịn được, đột nhiên hỏi: "Nếu như hôm nay đứng ở chỗ này là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

Hắn đột nhiên hỏi, Tả Thương Lang có chút sững sờ, nửa ngày mới hỏi lại: "Gì cơ?"

Ôn Thế quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, hắn biết rõ nàng đã hiểu lời hắn nói. Tả Thương Lang suy nghĩ một chút, nói: "Tây Tĩnh cường đại, sớm muộn gì cũng sẽ nuốt được phần lớn Du quốc, đến lúc đó, Đại Yến cơ hồ cùng với Cô Trúc, Đồ Hà sẽ dưới trướng nó. Bình yên hiện tại chỉ là tạm thời thôi." Ôn Thế không nói gì, nàng suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Ta cảm thấy, bây giờ là lúc chúng ta cần phải công khai cự tuyệt tiến cống Tây Tĩnh, ngược lại đem vàng bạc châu báu chia làm hai phần, một phần tặng cho Cô Trúc, một phần tặng cho Đồ Hà."

Ôn Thế nhướn mày, Tả Thương Lang nói: "Số vàng bạc khổng lồ như vậy, vô luận là Cô Trúc hay Đồ Hà cũng chắc chắn sẽ nhận. Khi đó, Tây Tĩnh tất nhiên sẽ giận dữ, càng thêm hiềm khích với Cô Trúc và Đồ Hà. Nhưng nó lại bị các nước đó kiềm chế, thời gian ngắn sẽ không thể tấn công Yến ngay được. Cô Trúc cùng Đồ Hà thèm thuồng đồ cống của Đại Yến, chắc chắn sẽ mong đợi Đại Yến quy thuận chính mình, hưởng đãi ngộ của thượng bang như Tây Tĩnh. Bọn chúng nhất định sẽ đề phòng lẫn nhau, nhưng ngược lại sẽ tỏ thái độ giúp Đại Yến. Kể từ đó, Đại Yến thứ nhất thoát khỏi nỗi nhục phải thần phục Tây Tĩnh, thứ hai, có thể từ Đồ Hà, Cô Trúc đạt được rất nhiều lợi ích. Thứ ba, hoàn toàn có địa vị chủ động. Thêm chút thời gian, có thể dụ cho Đồ Hà và Cô Trúc tấn công Tĩnh cũng chưa biết chừng."

Ôn Thế hít sâu một hơi, cuối cùng hỏi: "Thầy của ngươi là người phương nào? Những điều này, rốt cục là ngươi đã học được ở đâu? Chẳng lẽ là Bạch Đế?"

Tả Thương Lang nói: "Trước đây ta đi săn ở trong núi, chậm rãi tổng kết một chút từ kinh nghiệm bắt thú. Về sau ở trại cô nhi, từng xem qua mấy quyển binh thư, nhưng ta biết không được nhiều chữ lắm, nửa hiểu nửa không." Trong mắt Ôn Thế rõ ràng còn nghi ngờ, Tả Thương Lang nhún nhún vai: "Ôn Soái không nên xem thường chuyện đi săn, dã thú không thể trao đổi, khó có thể khống chế cũng có thể bắt được, huống chi là con người có dục có cầu."

Ôn Thế lại nhìn về phía phiến thành quách đang mơ hồ trong bão cát kia, rất lâu sau mới nói: "Chỗ ta có một chút binh thư, đã rất lâu rồi không đọc, chỉ sợ bị mốc meo mối mọt, ngươi có rảnh đến giúp ta mang ra phơi nắng."

"A?" Tả Thương Lang sững sờ, một lúc sau mới cao hứng bừng bừng nói: "Hảo!"

Ôn Thế chính là tướng môn chi hậu, phụ thân Ôn Hành Dã là khai quốc công thần của Đại Yến, Ôn gia mấy đời liên tục phò tá gia tộc Mộ Dung. Binh thư do hắn cất giữ, đương nhiên rất nhiều trong số đó đều là những bản vô cùng hiếm quý.

Tả Thương Lang mang ra phơi nắng, Ôn Thế có đôi khi cùng nàng bình luận, có đôi khi giải thích một số chỗ viết khó hiểu cho nàng. Tả Thương Lang mặc dù nhạy bén, nhưng học thức không đủ. Được cái nàng khiêm tốn, binh thư có khó thế nào, tóm lại so với làm ruộng, chăn heo, tìm mèo tìm chó cũng còn thú vị hơn!

Nàng tìm được niềm vui mới, Ôn Thế dù sao cũng rảnh, nên lúc không bận gì liền ngồi ở bên người nàng, xem nàng đọc sách.

Ôn Thế có phần coi trọng Tả Thương Lang, tất cả mọi người đều nhìn ra được. Nhưng không có bất kỳ lời đồn đại bóng gió nào về hai người bọn họ, Ôn Thế mang binh trong đại doanh tây bắc đã tám năm, trong tám năm này, hắn giống như một vị trưởng giả từ ái.

Binh sĩ trong doanh dẫu cho có bướng bỉnh ngang ngược thế nào đi nữa, chỉ cần hắn liếc mắt một cái liền lập tức phục tùng.

Tả Thương Lang kính trọng hắn như một người thầy, người này, càng cùng hắn tiếp xúc, lại càng cảm nhận thấy được mị lực của hắn. Mị lực đó không liên quan tới tình cảm nam nữ, hắn cho người ta cảm giác như biển cả bao la sâu không thấy đáy, nho nhã mà bao dung, không lộ sắc bén nhưng bất luận sóng gió nào cũng có thể vượt qua.

Nàng bắt đầu hiểu vì cái gì Ôn Thế có thể thủ được Túc Nghiệp Thành, hắn giống như tín ngưỡng của Yến Quân, nơi này trời cao hoàng đế xa, Yến vương chỉ có một cái danh, còn hắn mới chân chính là linh hồn của Yến Quân.

Buổi tối, trong trướng, Ôn Thế nhận được văn kiện phản hồi của Mộ Dung Uyên, Mộ Dung Uyên không đồng ý đề nghị đem cống phẩm dành cho Tây Tĩnh chia đều cho Cô Trúc và Đồ Hà. Ông ta vừa lo lắng Tây Tĩnh nổi giận sẽ bỏ đất Du Quốc cũ chạy đến tấn công Đại Yến, lại vừa lo Cô Trúc cùng Đồ Hà được ngon ngọt, sẽ ngấp nghé tới Đại Yến.

Ôn Thế đề bút nhúng mực, muốn viết thư, viết được hai chữ, lại đem giấy viết thư vò nát. Sau đó hắn bắt đầu viết một phong thư nhà, Tả Thương Lang đứng ngay sau lưng hắn, mặc dù biết nhìn lén thư của người khác là không đúng, nhưng lại nhịn không được hiếu kỳ.

Ôn Thế đã lập gia đình từ lâu, nhưng hàng năm đều đóng quân xa, vợ con đều sống tại gia tộc ở Hoạt Đài.

Bởi vì phụ thân hắn là Ôn Hành Dã trước kia bị thương trên chiến trường, hiện thời đi lại bất tiện, trong nhà không thể không có người chăm nom, cho nên phu nhân của hắn cũng chưa từng đến thăm trong quân doanh lần nào. Tuy vậy nhưng Ôn Thế luôn thường xuyên gửi thư từ, tranh vẽ, hoặc vài món đồ chơi về nhà. Hàng tháng đều có thư nhà, đủ thấy tình cảm hai vợ chồng hắn luôn luôn hòa thuận.

Tả Thương Lang im lặng không nói gì, Ôn Thế lại đột nhiên mở miệng: "Ta có hai đứa con trai, Dĩ Hiên mười tuổi, Dĩ Nhung bốn tuổi." Tả Thương Lang vâng một tiếng, Ôn Thế nói tiếp: "Cũng đã hơn hai năm rồi ta chưa được gặp bọn nhỏ. Lần trước về nhà, Dĩ Nhung còn chưa biết nói."

Tả Thương Lang không hiểu hắn vì sao đột nhiên nói ra những điều này, Ôn Thế rất hiếm khi cùng nàng tán gẫu việc riêng. Nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Ôn Soái không nhớ bọn họ sao?"

Ôn Thế nói: "Nhớ, nhưng biên quan lạnh khủng khϊếp, các tướng sĩ đều là độc thân đến đây, ta há có thể ngoại lệ? Hơn nữa... Ta cũng không hy vọng cả nhà lão ấu đều bị liên lụy vào phân tranh trong triều."

Tả Thương Lang không nói lời nào, Ôn Thế nói: "Cho nên ngươi biết không, nếu như sau này, ngươi quyết chọn con đường này, nó sẽ đem đến cho ngươi biết bao gian khổ cùng cô độc."

Thần sắc Tả Thương Lang chậm rãi ngưng trọng, nàng nhẹ nói: "Ta nguyện sa trường vung huyết, thú biên nơi thành hoang, nếu như trời cao cho phép có một ngày hòa bình, xin được sống quãng đời còn lại nơi sơn dã điền viên. Nếu quả thật có như vậy một ngày, ta chỉ biết cảm thấy vinh hạnh."

Ôn Thế lại cúi đầu, tiếp tục viết phong thư nhà kia, thật lâu mới lẩm bẩm nói: "Khi đó, ta ước mình có thể trở về ."

Hắn đưa tay phác một nét, viết xuống chính là bão cát biên thành.