Giang Bán Hạ vốn dĩ muốn từ chối, nhưng quay đầu nhìn Cố Thiệu Diễn và Khương Nhược Ti, khung cảnh hòa hợp đẹp đẽ của bọn họ khiến Giang Bán Hạ nghiến răng nghiến lợi, đặt tay vào tay Mục Thành.
Cùng với tiếng nhạc du dương, Giang Bán Hạ nở một nụ cười ngọt ngào, theo Mục Thành bước lên sàn nhảy.
Cố Thiệu Diễn vốn không tâm trạng khiêu vũ gì cả, nghe tiếng của Khương Nhược Ti, đôi khi thờ ơ đáp lại một câu.
Lúc này ánh mắt cảm giác được một bóng người quen thuộc lướt qua.
Anh đột ngột quay đầu lại, lông mày bỗng nhiên nhíu chặt.
“Giang Bán Hạ!” Cố Thiệu Diễn buông cánh tay đang ôm Khương Nhược Ti ra, đứng ở đó nhìn chằm chằm Giang Bán Hạ.
Đột nhiên mất đi điểm tựa, Khương Nhược Ti hơi lảo đảo, cô ta ngượng ngùng giữ vững gót giày, lúc này mới không làm cho chính mình xấu hổ ngã xuống.
Khi Giang Bán Hạ nghe thấy Cố Thiệu Diễn hét lên với mình, cô chỉ quay đầu qua, kiêu ngạo nở một nụ cười với Cố Thiệu Diễn, thậm chí còn vui vẻ hơn mà nhảy với Mục Thành.
Cố Thiệu Diễn tức giận vì xấu hổ, có người đàn ông nào có thể chịu đựng được vợ mình tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác như vậy không?
Anh bước tới kéo tay Giang Bán Hạ khỏi người Mục Thành, sau đó đẩy cô ra không thương tiếc.
“Cô, đàn bà không biết xấu hổ! Nhìn xem đây là nơi nào, ôm ấp đàn ông như vậy?” Ánh mắt Cố Thiệu Diễn càng lúc càng lạnh, ánh mắt anh nhìn Giang Bán Hạ như muốn đóng băng cô vậy.
Giang Bán Hạ cười nhạo, nhìn anh một cái, sau đó nhìn về phía Khương Nhược Ti bên cạnh anh, học anh cao giọng phản kích: “Anh cũng là người đàn ông không biết xấu hổ, không phải vừa nãy cũng không nhìn xem đây là nơi nào đã ôm ấp người khác sao?”
“Tôi là đàn ông!” Tư tưởng gia trưởng của Cố Thiệu Diễn đột nhiên xuất hiện.
“Bây giờ là xã hội gì, anh còn ở đây nói đàn ông đàn bà với tôi sao?” Giang Bán Hạ cười mỉa, hôm nay cô đến đây chỉ là muốn xem Khương Nhược Ti sẽ cho cô bất ngờ gì.
Tuy nhiên, ngoài hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ vừa nãy, cô ta không có bất kỳ hành động thiết thực nào, Cố Thiệu Diễn đã khó chịu vì sự xuất hiện của Mục Thành.
Cô đột nhiên thích dáng vẻ anh tức giận rồi, ít nhất là... điều này có nghĩa là anh vẫn quan tâm đến mình?
Xung quanh không ngớt lời bàn tán, Khương Nhược Ti vội vã bước tới điệu bộ chừng mực, hào phóng.
“Diễn, chỉ là cùng nhau khiêu vũ thôi, không có gì đâu.” Cô ta kéo Cố Thiệu Diễn, nhìn Giang Bán Hạ lộ ra nụ cười công nghiệp: “Chị dâu, thật xin lỗi, em không nghĩ rằng chị sẽ tới, bữa tiệc hôm nay do em tổ chức, Diễn là nhà đầu tư, vì vậy em đã mời anh ấy khiêu vũ, chị không để ý chứ?”
Giang Bán Hạ cũng học cô ta cười nhẹ, liếc nhìn Cố Thiệu Diễn, nhún vai nói với Khương Nhược Ti: “Sao lại để ý chứ? Tôi khiêu vũ với Mục Thành, cũng giống nhau mà!”
“Giống nhau sao?” Cố Thiệu Diễn đột nhiên nói, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Giang Bán Hạ.
Trái tim cô đau nhói, tại sao cô lại đau lòng trước câu hỏi vặn lại đột ngột của anh?
“Có gì không giống chứ?” Giang Bán Hạ cười giễu.
Cố Thiệu Diễn đột nhiên kéo Giang Bán Hạ vào lòng, cúi đầu cắn môi cô trước mặt mọi người.
Giang Bán Hạ tròn mắt ngạc nhiên, thật lâu sau anh mới buông cô ra giữa những lời cảm thán của mọi người.
“Cảm giác này cũng giống nhau sao?” Cố Thiệu Diễn mỉa mai, giọng điệu mang vẻ nhục nhã cô.
Lúc này Giang Bán Hạ không kìm lòng được, tát vào mặt Cố Thiệu Diễn một cái.
Giang Bán Hạ biết rằng Cố Thiệu Diễn có thành kiến
với cô, nhưng cô không thể chịu được anh nghi ngờ tình cảm của cô.
Lòng chung thủy của cô dành cho anh, trời đất chứng giám!
Cố Thiệu Diễn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cô thích anh ta như vậy, chúng ta ly hôn!”
Giang Bán Hạ giễu cợt: “Tôi đã nói rồi, đừng hòng ly hôn!”