[Vong Tiện] Thiếu Niên Sự

Chương 12

12.

Ngụy Vô Tiện đi theo đường mà Lam Hi Thần chỉ, không tốn nhiều công sức đã tìm được chỗ suối nước lạnh. Đúng là khác hẳn với suối bình thường, Ngụy Vô Tiện còn chưa lại gần đã cảm giác được nhiệt độ không khí xung quanh thấp xuống rất nhiều, ngay cả cây cỏ xanh um hai bên lối vào cũng được phủ một tầng sương giá trắng mỏng. Có lẽ là vì lệnh cấm cho nên xung quanh suối nước lạnh cũng không thấy bóng dáng của đệ tử khác, chỉ có thanh âm của dòng nước chảy róc rách, làm cho Ngụy Vô Tiện vốn đang còn hơi hơi sốt rùng mình một cái. Hắn nghĩ rằng chỗ này im lặng như vậy thì chắc là không có ai, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Nhưng vừa mới đẩy ra một bụi cỏ cao hơn đầu gối thì đã nhìn thấy một tảng đá lớn, tiếp theo là một con đường nhỏ uốn lượn, kéo dài đến một vùng nước không lớn bên bờ suối. Mà người đang ngâm mình trong nước lạnh, chính là Lam Vong Cơ.

Y đưa lưng về phía Ngụy Vô Tiện, lẳng lặng mà đứng trong nước. Từ góc độ của Ngụy Vô Tiện thì khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy tấm lưng bị mái tóc dài như mực nước che lấp... nhưng mà giữa những lọn tóc đen vẫn có thể nhìn loáng thoáng được những vết thương sưng đỏ ngang dọc trên lưng. Từ khi Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tuy rằng làm nhiều việc xấu vi phạm cơ số gia quy, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ phạt đứng phạt quỳ phạt chép sách thôi. Bây giờ nhìn thấy những vết thương trên người Lam Vong Cơ mới biết được gia pháp của Lam gia so với hắn tưởng tượng còn nghiêm khắc hơn nhiều. Nếu là bình thường thì Ngụy Vô Tiện đã sớm nhào tới trước mặt Lam Vong Cơ dọa cho y nhảy dựng rồi. Thế nhưng hôm nay chứng kiến những vết thương trên người Lam Vong Cơ, trong lòng hắn hiếm khi nổi lên một chút áy náy, rón ra rón rén nhích từng bước một đến bên cạnh suối nước, do dự trong chốc lát rồi vẫn quyết định lên tiếng gọi:

"Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh sau lưng thì cả người cứng đờ, chậm rãi xoay người lại:

"..."

Y còn chưa kịp mở miệng thì Ngụy Vô Tiện đã nhanh chóng cởϊ qυầи áo, chỉ mặc mỗi một cái quần trong, không chút do dự nhảy ùm xuống suối. Lam Vong Cơ đưa tay lau đi bọt nước vừa bắn lên mặt, hai mắt lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện đang vùng vẫy trong nước:

"Ngươi đang làm gì?"

"Ngâm suối nước lạnh đấy! Hầy, nhà các ngươi, nước nhà các ngươi cũng lạnh quá rồi, nếu không làm vậy ta sẽ bị chết cóng."

Suối nước lạnh đúng như cái tên của nó, nước trong suối hòa cùng sương lạnh bên trên núi cao chảy xuống, nhiệt độ nước so với những dòng suối nhỏ trong núi khác lạnh hơn rất nhiều. Người ngoài lần đầu đến suối nước lạnh đều bị rét cóng đến rùng mình, một lúc lâu sau mới có thể chậm rãi lấy lại sức thích ứng. Chẳng qua động tĩnh của Ngụy Vô Tiện trước sau đều khác biệt hơn người thường nhiều, người khác phải run rẩy vài lần, hắn cái người này lại biến thành vùng vẫy trong nước, một bên quẫy một bên kêu gào thảm thiết:

"Lạnh quá đi mất!!!!"

Nhưng đây hoàn toàn là thật chứ không phải diễn, sau khi hắn uống thuốc tuy rằng đã ổn hơn một chút, nhưng cơn sốt nhẹ vẫn dai dẳng không chịu lui, trên người bị hun nóng đến mềm nhũn. Lúc này đột nhiên bị ném vào trong nước lạnh như băng, tay chân đều cóng lại là chuyện bình thường, theo bản năng lập tức từ chối đứng yên, tận đến khi Lam Vong Cơ không nhìn nổi nữa, một tay đè bả vai hắn xuống thì Ngụy Vô Tiện mới ngừng động tác của hắn lại. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm từ trên vai chậm rãi chảy vào trong cơ thể, làm tan chảy dòng máu tưởng như bị đóng băng, khiến cả người hắn đều tỉnh táo lại. Lúc này hắn mới ý thức được chuyện bản thân mình cũng có linh lực, vội vàng khoát khoát tay để Lam Vong Cơ thu hồi linh lực.

"Ôi không cần không cần, tại lạnh quá nên đầu ta bị đóng băng đến phát ngu rồi."

Lam Vong Cơ vừa mới nhấc tay lên thì cảm giác ấm áp trên vai cũng hoàn toàn biến mất, khí lạnh hệt như băng tuyết lập tức dũng mãnh xông vào, làm cho Ngụy Vô Tiện không nhịn được rùng mình một cái thật mạnh, nhịn không được ghé sát lại người Lam Vong Cơ một chút. Đối phương lại dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn:

"Ngươi vào đây bằng cách nào?"

"Ca ca ngươi cho ta vào đấy." Ngụy Vô Tiện xoa xoa tay, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh mà thúc giục linh lực: "Ta bị ốm, huynh ấy bảo suối nước lạnh có thể chữa bệnh."

Lam Vong Cơ đưa mắt đánh giá Ngụy Vô Tiện một vòng, cũng không nói tiếp.

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy ấm áp được một chút, cơ thể đang sốt nhẹ ngâm trong nước dần dần thấy thoải mái hơn. Hắn bước về phía trước vài bước, đến gần Lam Vong Cơ:

"Ngươi thì sao? Đến chữa thương à? Lưng của ngươi..."

"Đừng lại đây." Lam Vong Cơ hơi lui về phía sau một vài bước: "Ta đến đây cũng không phải để chữa thương."

"Vậy nên đến đây làm gì? Ca ca ngươi nói với ta rồi, nói ngươi tự mình đi lĩnh phạt... Lam Trạm ơi là Lam Trạm, ta thật sự phục ngươi rồi đấy, ngươi nói lĩnh phạt là đi lĩnh phạt thật đấy à!"

"Nếu đã vi phạm gia quy, đương nhiên là cần lĩnh phạt."

"Nhưng lần này ngươi là vì ta nên mới vi phạm gia quy, lần này như vậy, mà lần uống rượu trước đó cũng thế. Ngươi không biết giải thích với thúc phụ ngươi vài câu sao?"

"Đã sai thì là sai, không cần giải thích." Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện: "Đáng lẽ ngươi cũng nên bị phạt, chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì?" Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ dừng lại không nói chuyện nữa thì không hiểu sao trong lòng lại thấy phiền muộn bực bội: "Chẳng qua là thấy ta bị ốm, cho nên ngươi tự mình gánh hết chứ gì? Bị đánh nặng như vậy cũng không hé răng?"

Lam Vong Cơ không lên tiếng, tùy ý để những bọt nước trong suốt bắn lên trên tóc y dần dần lăn xuống gò má, khiến cho khóe mắt bờ môi cũng thấp thoáng ánh nước, toàn thân y đã sớm vì ngâm suối nước lạnh mà trở nên trắng bợt, mịn màng trơn nhẵn. Y vốn rất cao, nước suối khó khăn lắm mới có thể với đến thắt lưng săn chắc, để lộ ra cạp quần trong ướt đẫm, loáng loáng còn nhìn được làn da phía dưới. Đầu Ngụy Vô Tiện nổ ầm một tiếng, hình ảnh ngày ấy trong khách điếm bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí. Tuy rằng hôm đó có thể nói thẳng ra là Lam Vong Cơ trần như nhộng, thế nhưng lúc ấy hắn cũng hơi say say, cho nên không nghĩ nhiều. Kể cả sau đó ầm ĩ rồi vô tình hôn nhau hắn cũng đã dùng lý do "say rượu" để lấp liếʍ qua. Thế mà hôm nay chẳng qua mới nhìn đến hình ảnh như thế này hắn đã theo bản năng lui về phía sau từng bước, chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng, thân nhiệt nóng bừng vừa mới hạ xuống dường như lại ngóc đầu trở lại, thiêu đốt đến mức hai tai hắn bắt đầu ong ong.

Mấy bước lùi lại này của hắn trong mắt Lam Vong Cơ lại biến thành lảo đảo, Lam Vong Cơ do dự trong chốc lát, cũng lên tiếng hỏi:

"Ngươi... đã khỏe chưa?"

"Hửm?" Trong chốc lát Ngụy Vô Tiện vẫn chưa kịp phản ứng, đứng ngẩn cả người, sau đó vươn tay lên sờ sờ trán mình. Nhưng hắn đã quên mất tay hắn lúc này cũng đã ngâm nước trở nên lạnh như băng, có muốn dò xét cũng dò xét không chuẩn, nhưng cảm giác ngây ngất mệt mỏi càng lúc càng trở nên rõ ràng, gần như làm hắn đứng không vững nữa. Thế nhưng hắn vẫn khoát khoát tay, nói với Lam Vong Cơ:

"Không sao không sao, phong hàn thôi mà... Cảm ơn ngươi đã mời y sư đến giúp ta."

Hắn vừa nói xong thì hai chân lập tức mềm nhũn, muốn ngã vào trong nước đến nơi rồi. Lam Vong Cơ cũng không chờ hắn kịp đứng vững lại đã vội vàng lao đến ôm lấy bả vai hắn, vững vàng đỡ lấy cả cơ thể Ngụy Vô Tiện, đặt tay lên trán hắn dò xét. Trong đầu Ngụy Vô Tiện lúc này vẫn đang còn đủ tỉnh táo mà nghĩ, Lam Vong Cơ đã ngâm nước lạnh lâu như vậy, sợ rằng cũng chẳng sờ ra cái gì. Nhưng khi bàn tay lạnh như băng của Lam Vong Cơ khẽ chạm lên trán hắn, hắn lập tức chẳng nghĩ được gì nữa cả. Động tác của Lam Vong Cơ có chút cẩn thận dè dặt, chỉ phủ nhẹ lên làn da của Ngụy Vô Tiện, nhưng xúc cảm ôn nhu cùng thân nhiệt có chút thấp làm Ngụy Vô Tiện thoải mái đến mức toàn thân xụi lơ, hận không thể dán chặt tay y lên trán mình nhằm giảm bớt cái nóng đang chậm rãi dâng lên trong cơ thể hắn. Nhưng toàn thân hắn lúc này chỉ có thể nửa đứng nửa dựa vào trên người Lam Vong Cơ, sốt đến mê man, không còn sức lực mà động đậy. Hắn chỉ ý thức được Lam Vong Cơ bế hắn lên bờ, sau đó thì chẳng còn biết gì hết.