[Vong Tiện] Thiếu Niên Sự

Chương 11

11.

Lam Vong Cơ bất ngờ không kịp đề phòng, bị Ngụy Vô Tiện ôm lấy cùng lăn xuống chân tường, cả hai ngã nhào trên mặt cỏ.

Tuy Ngụy Vô Tiện là người chủ động, thế nhưng lúc rơi xuống vẫn đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn chống người dậy, nhìn Lam Vong Cơ đang nằm bên dưới làm đệm cho mình, cười nói:

"Lam Trạm tốt, lần này ngươi cũng ở bên ngoài luôn rồi, chúng ta cùng phạm vào gia quy cấm đi lại ban đêm, ngươi cũng không thể chỉ phạt ta mà không phạt bản thân mình đâu nhé!"

Lam Vong Cơ đánh với hắn một trận, lại còn bị lôi ngã xuống đất, mái tóc đen tưởng như vĩnh viễn không có lấy một sợi rối loạn lúc này cũng đã lộn xộn vài phần, dù đã che đi gần một nửa khuôn mặt cũng ngăn không nổi cơn giận bắt đầu toát ra từ trong mắt y. Ngụy Vô Tiện bị nhìn như vậy thì rùng cả mình, thấy Lam Vong Cơ không nói một lời, biết là y bị mình trêu tức đến mức không biết phải nói gì, trong lòng không nhịn được chút hưng phấn khi đạt được mục đích. Hơn nữa vừa rồi đánh nhau một trận, toàn thân đầy mùi rượu, cả người hắn cũng như bị hun nóng lên, đầu óc có chút choáng váng giống như say rượu nhưng cũng vô cùng hưng phấn. Hắn bò dậy, phủi phủi mấy cọng cỏ bám trên người, thấy Lam Vong Cơ dần dần nhíu mày lại thì chớp chớp mắt nhìn y:

"Chẳng qua là chuyện đêm nay ấy, ngươi không nói, ta không nói, thì cũng chẳng ai biết! Để cho ta vào đi, lần sau ta ra ngoài sẽ mang đồ ăn ngon về cho ngươi!"

"Khoan đã." Lam Vong Cơ cũng đứng lên theo, một tiếng gọi hắn lại.

Ngụy Vô Tiện sợ Lam Vong Cơ lại muốn nói cái gì mà "vi phạm gia quy" rồi "lĩnh phạt" vân vân mây mây, thầm nghĩ phải nhanh chóng chuồn lẹ, vội vàng khoát tay:

"Ngủ ngon ngủ ngon, không cần tiễn ta đâu!"

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhìn khuôn mặt Ngụy Vô Tiện nổi lên vài vệt đỏ ửng không được tự nhiên thì khựng lại một chút, thế nhưng vẫn quyết định túm người lại: "Ngươi..."

"Ta cái gì cơ? Lam Trạm ngươi đây là đang lưu luyến ta, muốn trở về cùng ta hả? Hôm nay thì hơi khó rồi, bọn Giang Trừng vẫn còn đang chờ ta ấy."

Lam Vong Cơ túm lấy tay Ngụy Vô Tiện, lời nói đã đến bên miệng, thế nhưng bị hắn cướp lời nói một tràng, biết rõ người này lại muốn nói nhăng nói cuội, cố ý chọc giận y. Cho nên y thật sự cũng không muốn nhiều lời cùng hắn nữa, buông lỏng tay, sau đó phất tay áo rời đi.

Ngụy Vô Tiện đúng là nhìn thấy Lam Vong Cơ quay về, nhưng hắn lại không biết bản thân mình trở về bằng cách nào. Đợi đến khi hắn tỉnh lại thì đã nằm trên giường rồi. Đầu hắn đau như búa bổ, dựa vào đầu giường một lúc mới đứng lên được. Giang Trừng cũng không ở đây, trong phòng vô cùng im lặng. Ngụy Vô Tiện phát ngốc một lát, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Hắn vùng dậy đứng lên mở cửa, ngoài cửa là một vị đệ tử Lam gia lạ mặt, thấy Ngụy Vô Tiện thì ôn hòa nói:

"Tại hạ là y sư của Lam gia, xin hỏi thân thể của Ngụy công tử có chỗ nào không khỏe?"

"Không khỏe?" Ngụy Vô Tiện day day trán: "Cũng có... Nhưng sao ngươi biết được?"

"Là Lam nhị công tử nói Ngụy công tử cảm thấy không được khỏe cho lắm, để tại hạ đến xem xét kỹ một chút."

"Lam Trạm?"

Ngụy Vô Tiện ngờ vực trong chốc lát, trí nhớ mới chậm rãi trồi lên trong đầu. Đêm hôm qua hắn lẻn trộm ra ngoài mua rượu uống, lúc quay về còn đánh với Lam Trạm một trận, sau đó... sau đó chắc là quay về phòng ngủ thì phải. Vị y sư đây có liên quan gì đến chuyện này nhỉ?

Đầu óc của hắn vẫn còn chút mê man, mọi thứ cứ quay mòng mòng trước mắt, sau đó cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra. Hắn chống tay vào cửa chờ cơn đau bớt đi mới ý thức được rằng mình đang để khách đứng chờ ngoài cửa, lại nhìn thấy y sư của Lam gia đang cười nhẹ mà im lặng chờ bên ngoài, vội vàng mời người ta vào phòng. Vị y sư này cũng giống như đa số đệ tử Lam gia bình thường khác, nói chuyện ôn hòa ngữ điệu nhỏ nhẹ, cẩn thận làm đủ nhìn, hỏi, nghe, bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện. Sau khi hỏi bệnh xong xuôi thì tinh thần của Ngụy Vô Tiện mới khôi phục được một chút, cũng để y sư tùy ý cầm tay bắt mạch, tỏ vẻ không hề gì nói:

"Chắc là cảm lạnh thôi, cũng lâu lắm rồi ta không bị ốm đấy."

Y sư cười cười, nói:

"Tình trạng của Ngụy công tử có chút phức tạp, nhưng phần lớn là do thân thể nhiễm phong hàn, Lam mỗ sẽ đi sắc thuốc sau đó đưa sang bên này. Ngụy công tử hãy nghỉ ngơi nhiều một chút."

"À được mà." Ngụy Vô Tiện đáp ứng: "Thật ra ta thấy bản thân cũng khỏe rồi, không cần phiền các vị đưa đến đưa đi, để ta tự đến dược lư lấy thuốc cũng được."

"Đó là chức trách của chúng ta." Vị y sư Lam gia kia lắc đầu: "Hiện tại Ngụy công tử vẫn còn sốt nhẹ, vẫn nên nghỉ ngơi một chút mới ổn."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác đưa tay lên sờ trán mới phát hiện ra thân nhiệt của mình đúng là còn hơi nóng, đành phải tuân theo lời dặn của y sư, sau khi tiễn người ra khỏi cửa thì quay về giường nằm.

Lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại lần nữa thì chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn uống chút nước. Nhưng ấm đựng nước trên bàn đã sớm không còn một giọt, hắn chán nản buông ấm xuống, muốn ra ngoài đi tìm nước uống. Hắn ngủ có hơi nhiều, đầu óc không được minh mẫn, cho nên vừa mới mở cửa thấy một người trường thân ngọc lập đứng đó thì hoảng hốt:

"Lam Trạm?"

Thế nhưng "Lam Trạm" này lại mỉm cười với hắn:

"Ngụy công tử."

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, định thần nhìn lại mới nhận ra người đứng trước mặt mình là Lam Hi Thần có khuôn mặt tương đương nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt với Lam Vong Cơ. Trong lúc hồ đồ nhận sai người làm Ngụy Vô Tiện có chút ngượng ngùng, cũng tỉnh táo lên được mấy phần, lại thấy Lam Hi Thần đang cầm thuốc trong tay, vội vàng nhận lấy cái khay rồi nói:

"Sao Trạch Vu Quân lại đến đây? Để đệ tự mình đi lấy thuốc là được rồi."

Dù sao Lam Hi Thần cũng lớn hơn hắn vài tuổi, tính cách lại ấm áp hiền hòa, bởi vậy nên dù Ngụy Vô Tiện hay lấy chuyện trêu chọc Lam Vong Cơ làm niềm vui nhưng đối mặt với huynh trưởng của y thì ít nhiều vẫn có phần kính nể. Lam Hi Thần cũng không để ý nhiều, vô thanh vô tức nghiêng người tránh đi động tác của Ngụy Vô Tiện, cố ý bưng thuốc đến tận bàn đặt xuống cho hắn, lại chuẩn bị khăn lau miệng cẩn thận giúp hắn rồi mới đáp:

"Nghe Vong Cơ nói Ngụy công tử bị bệnh bèn đến xem, tiện đường mang thuốc tới. Ngụy công tử bây giờ đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, không phải là Lam Vong Cơ mang chuyện hắn bị bệnh đi chiếu cáo thiên hạ đấy chứ.

"Lam Trạm đâu ạ? Tại sao không thấy y tới?"

"Ngụy công tử là muốn Vong Cơ đến đây sao?" Lam Hi Thần cười cười: "E là Vong Cơ lúc này đang ở suối nước lạnh rồi, nếu Ngụy công tử muốn gặp đệ ấy thì chỉ sợ phải đợi lâu một chút."

"Suối nước lạnh?"

"Đúng vậy." Lam Hi Thần đẩy nhẹ chén thuốc, ý bảo Ngụy Vô Tiện mau uống: "Suối nước lạnh có công dụng chữa thương, Vong Cơ vừa mới bị phạt, cho nên chắc là bây giờ đệ ấy đến suối nước lạnh rồi."

"Bị phạt?" Ngụy Vô Tiện một ngụm uống xong bát thuốc, nghe thấy Lam Hi Thần nói vậy mới đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, vội vàng nuốt thuốc xuống hỏi: "Bị phạt? Bị phạt gì thế ạ? Lam Trạm có nói gì không ạ?"

"Ngụy công tử không biết sao?" Dường như Lam Hi Thần cũng có chút giật mình: "Buổi tối ngày hôm qua các đệ không ở cùng một chỗ à?"

"Buổi tối ngày hôm qua... Đúng là ở cùng nhau... Chẳng lẽ Lam Trạm thật sự đi nhận phạt ạ?"

"Đúng vậy, sáng sớm hôm nay Vong Cơ đã đến từ đường lĩnh phạt. Vốn là cả hai người các đệ đều bị phạt, thế nhưng Vong Cơ nói hiện giờ đệ đang bị bệnh, để thúc phụ đợi đệ khỏi bệnh rồi tính sau. Cho nên ta mới biết được đệ bị ốm, đến thăm đệ đây."

Ngụy Vô Tiện há miệng thở dốc, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì cho tốt, thầm nghĩ mới hai ngày mình đã hại Lam Trạm bị phạt hai lần, người làm huynh trưởng như Lam Hi Thần đúng là nên đến nhìn cái kẻ đầu sỏ gây chuyện này một chút. Thế nhưng Lam Hi Thần thật sự vì lo lắng cho thân thể hắn nên mới đến, còn hỏi thêm vài câu:

"Ngụy công tử bây giờ còn thấy chỗ nào không khỏe không?"

"Phiền Trạch Vu Quân lo lắng, đệ đã khỏe hơn nhiều rồi!" Ngụy Vô Tiện khoát tay áo: "Uống thuốc vào là ổn ấy mà."

"Vậy thì tốt rồi. Còn nữa, nếu đang bị bệnh thì cũng đừng nên uống rượu."

"Rượu?" Ngụy Vô Tiện ngơ ngơ ngác ngác, lúc này mới nhận ra trong không khí đúng là có mùi rượu. "À, chắc hẳn là tối qua làm đổ rượu vào quần áo, về đến phòng đã ngả đầu ngủ luôn chưa kịp tắm... Trạch Vu Quân, vừa rồi huynh nói đến suối nước lạnh ấy, là ở chỗ nào vậy ạ?"

Lam Hi Thần mỉm cười:

"Ngay ở sau núi thôi. Nước của con suối đó có công dụng chữa trị rất tốt, nếu như Ngụy công tử vẫn còn cảm thấy trong người khó chịu thì lát nữa có thể qua đó ngâm mình, cũng ít nhiều giảm bớt được sự khó chịu."

"Đa tạ Trạch Vu Quân lo lắng." Ngụy Vô Tiện cảm ơn Lam Hi Thần, trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán.