Xuyên Thành Thiên Kim Hào Môn Mắc Bệnh Nan Y

Chương 14.1

Tuy không biết vì sao ông cô biết chuyện đứa con riêng kia nhưng bố cô nhất định cho rằng cô làm, nếu tội này nhất định do cô gánh còn không bằng thoải mái hào phóng thừa nhận cũng để bố cô biết cô không phải người tốt tính như thế đâu.

Nghe vậy ,đầu bên kia thở dài " Y Y con vì sao không biết thông cảm cho bố ,Nguyên Lâm tồn tại tuy là một sai lầm nhưng nếu nó đã xảy ra, bố không thể ngồi yên không nhìn chẳng lẽ con muốn bố máu lạnh vô tình sao?"

Diệp Y nghe vậy hừ nhẹ một tiếng " Con chưa từng bức người, chỉ cần đứa con riêng kia không lắc lư trước mặt con con có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh nhưng hắn đã bò lên đầu còn chẳng nhẽ con còn phải làm bộ như không thấy?"

Vốn là vấn đề không có lời giải, hai người tranh luận nữa ngày cuối cùng Diệp Y nói buồn ngủ mới cúp máy.

Sau khi cúp máy, Diệp Y gọi cho ông muốn hỏi người làm sao biết chuyện Nguyên Lâm, ông nguyên chủ đối với cô rất tốt, vì chỉ có một đứa cháu gái biết cô bị bệnh ông đau lòng rất lâu mặc nguyên chủ có yêu cầu gì đều đáp ứng.

Nhưng khi cô gọi cho ông, ông mắng bố cô một lúc mới nói đến việc này hình như đã sớm truyền đi ông nghe một người bạn già trong lúc vô tình nhắc tới việc này sau đó lại đi điều tra mới phát hiện đứa con riêng kia đã tới công ty, ông đương nhiên tức giận đem đứa con riêng kia đuổi đi.

Diệp Y căn bản không nói được vài câu chủ yếu là ông mắng bố cô, còn nói sau này đem công ty đi tặng cũng không cho đứa con riêng kia, Diệp Y cảm thấy cách này rất tốt nhất định sẽ tức chết Diệp Nguyên Lâm khiến hắn giỏ tre múc nước.

Ông còn nói cô bị ủy khuất, bảo cô không cần quan tâm đến bố cô, nhắc một đống, cuối cùng Diệp Y nói mình mệt ông mới miễn cưỡng cúp máy .

Trần Viện vẫn chưa đi, Diệp Y đem di động đi sạc vừa nói với Trần Viện " Cuối tuần em về nước một chuyến, bạn ông có người đại thọ ,em về đi cùng ông. "

Người bạn này của ông hình như có bối cảnh rất lớn nhưng đã nghỉ hưu ,con gái ông vẫn còn công tác ở đó, người có tiền dễ dàng kết giao nhưng loại nhân mạch có bối cảnh này cũng không dễ dàng tạo dựng, ông nói muốn dậy dỗ bố cô trước mặt cô, Diệp Y không khỏi cảm thấy sảng khoái đáp ứng luôn.

" Chị sẽ nói với đạo diễn một chút, để mấy ngày này quay những cảnh có em trước. " Trần Viện nói.

Diệp Y gật đầu ,sau đó Trần Viện không quấy rầy cô nghỉ ngơi, nhân viên đoàn phim đã đến đủ ngày mai khai máy trời nóng như vầy làm người ta không chịu nổi.

Không biết vì sao Diệp Y phát hiện muỗi Châu Phi rất độc, cắn ở đùi cô còn sưng to, chờ đến phim trường nhìn nhóm người đạo diễn mặc quần áo dài kín mít cô giống như hiểu ra cái gì, nhân vật của Vu Như được thiết lập là nhân vật phản diện phòng tình vạn chủng cho nên chỉ mặc váy gởi cảm ,ngày tiếp theo tay chân cô bị muỗi đốt sưng to, muỗi ở thị trấn này không phải độc bình thường.

Chờ tới tối muộn có chút gió, Diệp Y ngồi ở chỗ cây đại bắt sóng tốt chơi game, cách đó không xa Vu Như cùng Dương Dụ đối diễn, âm thanh liên hồi bên tai may là người dân xung quanh dễ tính.

Đến khi ánh sáng trước mặt bị cái gì đó che chắn, Diệp Y ngẩng đầu thấy Trần Lục đứng trước mặt, ngay sau đó lập tức cúi đầu chơi tiếp " Cô chơi trò nào? Tôi chơi đẳng cấp đấy muốn thử không?"

Cô ngồi một mình dưới gốc cây chung quanh đầy muỗi, Trần Lục cũng chầm chậm ngồi cạch cô nhìn cô chơi một lúc ,khẽ nói " có phải có cảm thấy tôi không tốt như trên màn hình?"

Một câu nói nhẹ nhàng hù chết Diệp Y, nghiêng đầu sang người đàn ông như ánh nắng ban mai nuốt nước bọt " Anh sao vậy?"

Chẳng lẽ cô làm gì khiến thần tượng thương tâm?

"Có thể tôi suy nghĩ nhiều. " Lục Trần cười nhạt, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Diệp Y bị nhìn lạnh sống lưng, kéo tay Lục Trần duỗi ba ngón tay giống như thề " Là fan lâu năm, tôi thề, lịch sự truy tinh của Diệp Y tôi chỉ có một mình anh,về sau không có người thứ hai !"

Tấm lòng của thề với ánh trang ,thiên địa làm chứng!

Ánh trăng mông lung, từng chùm sáng màu vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo, Lục Trần nhìn tay giữ chặt cánh tay mình ngữ điệu có chút mất mát " Nhưng tôi không muốn làm thần tượng của cô. "

Diệp Y "......"

"Kỳ thật.....Tôi có bệnh. " Diệp Y vẻ mặt hoang mang.

Lục Trần khẽ nhíu mày, mà lúc này đạo diễn cách đó không xa gọi người, Lục Trần dừng một chút bỗng nhiên cười " Tôi hi vọng có thể làm bạn cô. " Lục Trần nghĩ nhất định mình đã dọa cô.

Diệp Y muốn nói cô thật sự có bệnh, có thể Lục Trần bị đạo diễn gọi đi, cô chỉ ngồi đây lau mồ hôi, thần tượng của cô vừa rồi là ý gì, chắc không phải đùa cô chứ.