Xuyên Thành Thiên Kim Hào Môn Mắc Bệnh Nan Y

Chương 13.1

Chùm sáng mờ nhạt bao trùm thùng xe yên tĩnh, ánh mắt người đàn ông bình tĩnh ,đôi mắt sâu không thấy đáy,không mang kính anh như biến thành người khác, lãnh ngạnh mang theo sắc bén, Diệp Y trừng mắt lớn như ngừng thở rất nhanh quay đầu đi chỗ khác.

Vị hôn phu của cô đối với nhan sắc của chính mình không biết gì cả, đây rõ ràng câu dẫn cô!

Tôi.....tôi ngày mai rời chỗ này, hẹn.....lần sau đi. "

Nói xong ,liên tục đẩy cửa xe ra ngoài, bước chân loạng quạng chạy vào khách sạn, Diệp Y sợ nếu tiếp tục ở đây cô sẽ cầm lòng không được.

Trong xe yên tĩnh, người đàn ông thu hồi ánh mắt vẻ mặt khó hiểu, lúc sau đột nhiên hỏi " Diệp gia có con riêng?"

Trợ lý ngồi trước nghiêm túc trả lời " Hình như là vậy. "

Bây giờ hào môn thế gia bên trong làm sao không có con riêng, đặc biệt là Diệp gia chỉ có một đứa con gái, Diệp Vĩ Minh lại không phải Liễu Hạ Huệ còn mở công ty giải trí, sau lưng chơi không biết bao nhiêu đâu.

Phó Cẩn Sinh cúi đầu nhìn laptop,âm thanh nhàn nhạt" Đem tư liệu của cậu ta cho tôi. "

"Được ạ."

Trợ lý bắt đầu quay đầu xe, không biết nghĩ gì đột nhiên hỏi " Kia......Tô Vũ bên kia....Có muốn báo cảnh sát không ạ?"

Nói cái này sợ Phó tổng không nhớ tên người, nhắc lại một chút " là người đàn ông đứng với Diệp tiểu thư trong lễ tang của lão gia tử. "

Tô Vũ thiếu nợ đủ để cấu thành án hình sự, việc này có thể nói hắn tự làm tự chịu, trợ lý còn không gặp qua có người kiêu ngạo như vậy, làm trò trước mặt Phó tổng nhà họ lôi kéo Diệp tiểu thư, lá gan lớn như vậy ,bây giờ quả thật đáng đời.

" Không cần. " Âm thanh của anh nhàn nhạt.

Nghe vậy, trợ lý không nói gì thêm, lần nữa cảm thấy tên này may mắn, Phó tổng nhà anh thiện tâm một lần.

Bóng đêm như mực, sau khi trở về phòng khách sạn Diệp Y một bên bảo tiểu Vương gọi đồ ăn,một bên ngâm mình trong bồn tắm nói chuyện phiếm với Lý Cầm Cầm, không nghĩ tới tiểu bạch kiểm kia xui xẻo nhanh như vậy, thật sự có chút khó chịu, cô muốn dẫm mấy phát đều không được,thật không thoải mái.

Tắm xong ,cơm là Trần Viện đưa tới thuận tiện hỏi thăm vì sao cô đột ngột rời đi,Diệp Y đương nhiên nói có chút chuyện mà thôi ,tiếp theo đem đơn thuốc của ông lão cho cô, làm cô đi bốc thuốc ông dẫn mỗi ngày uống một thang có lợi cho việc hồi phục sức khỏe.

Có thể sống lâu thêm một hai năm dù thuốc có đắng cô cũng phải uống, chỉ là nghĩ đến cảnh cùng vị hôn phu của cô bồi dưỡng tình cảm cô lại thấy hoảng hốt trong lòng, cô trước sau gì đều cảm thấy mục đích của đối phương không đơn giản nhưng công ty nhà cô không đáng để đối phương bán mình để đổi, không đáng.

Tuy bỏ bê công việc một ngày nhưng hôm sau đến phim trường đạo diễn vẫn tươi cười với cô như cũ còn trong lòng nghĩ thế nào thì không biết được dù sao đối với cô khẳng định là oán trách.

Diệp Y thuận lời quay mấy cảnh còn lại, buổi tối cùng đoàn phim bay đi châu Phi, những vật dụng cần thiết để làm phim cần mấy ngày, cô trước tiên cô thể đi dạo, xem phong thổ nước ngoài, trước kia nghe không tiền ,giờ có tiền cô nhất định tìm cơ hội du lịch thế giới.

Mấy đoạn phim quay vô cùng thuận lợi, chờ đạo diễn kết thúc công việc, tiểu Vương bê một cốc thuốc đen xì nóng vừa nhìn đã biết là đắng.

" Thân thể cô vẫn chưa khỏi.?"

Vừa hay Trần Lục đi qua dừng bước nhìn thấy trên tay cô là cốc thuốc trung y ,không khỏi nhíu mày.

Diệp Y ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt đau khổ như nhìn kẻ thù nhìn cốc thuốc trong tay " Bệnh dạ dày khó trị tận gốc, đây là thầy thuốc lâu năm kê nghe nói có ích. "

Nghe vậy, Trần Lục gật đầu " Ngay cả khó trị tận gốc cũng phải trị. "

Nói xong, đem kịch bản giao cho trợ lý phía sau, móc ở trong túi một cái hộp nhỏ, đặt ở cạnh bàn cô ngồi.

Diệp Y ngẩn người theo bản năng đem cái hộp đẩy ra, chỉ là bên trong đậu lành ngào đường đủ màu sắc nhìn trông rất ngọt.

Đồ ăn yêu thích của các bé, thuốc đắng có thể ăn một chút.

Trần Lục nói xong liền đi, để lại Diệp Y với vẻ mặt ngơ ngác, thần tượng đối tốt với cô như vậy?

Làm người đứng xem, tiểu Vương thò đầu qua nhỏ giọng nói " Chị Diệp ,em cảm thấy Trần Lục hình như có ý với chị. "