Xuyên Thành Thiên Kim Hào Môn Mắc Bệnh Nan Y

Chương 12.1

Thuận tiện mang cô đi xem bệnh? Kẻ có tiền không phải đều bận ư?

Diệp Y quay đầu nhìn ra cửa sổ uống sữa tròng mắt chuyển động không ngừng không biết nghĩ gì, trong ấn tượng của cô người giàu đều tính toán tỉ mỉ, vị hôn phu của cô là người kỳ quái nhất mà cô từng gặp, cô nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy đối phương cảm thấy mình đáng thương.

Một thiếu nữ như hoa như cô chết như vậy thật đáng tiếc, cô nghĩ cũng cảm thấy đau lòng.

Trong xe một mảnh yên tĩnh đến Diệp Y cũng cảm thán, xe không biết vì sao ngừng lại cô nhìn thoáng qua. Con đường này tiêu điều giống như tiểu khu cũ trên đường có mấy đứa trẻ chơi đùa đường vắng.

" Ở ngay phía trước!"

Trợ lý xuống xe vòng qua mở cửa xe cho cô, Diệp Y vội vàng xuống xe sau đó hai người tiến vào ngõ nhỏ chất hẹp, trên tv các thế ngoại cao nhân đều ở những chỗ đơn giản như vậy. Diệp Y nhất thời có chút kích động, Tây Y không chưa được ,trung y bác đại tinh thâm có khi có thể chữa được!

Mang tâm trạng thấp thỏm bất an, cô cuối cùng cũng đi theo hai người đứng trước cửa gỗ cửa một đạo quán, trợ lý gõ cửa, không bao lâu ra cửa gỗ" két " có người ra mở cửa, có một cậu bé đang thổi kẹo cao su liếc mắt nhìn hai người sau đó chạy vào.

"Ông, có người tới!"

Cậu bé chạy như bay ,cả viện đều là tiếng của cậu, trên mặt Diệp Y tràn đầy vẻ hâm mộ ,chờ khu nhà này phá dỡ di dời, không giàu không được!

Đi thẳng vào nội viện nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm mặc đường trang ngồi trên bàn viết gì đó. Bên ngoài trông cũ nát bên trong chưa càn khôn, trang trí tràn ngập hơi thở cổ điển trên tường treo bức họa trong khá cao cấp.

" Trẻ tuổi đã ung thư dạ dày nhất định bình thường ăn đồ ăn rác, ngay cả mạng cũng không cần. " Ông lão nhất định biết bệnh của cô, chân mày nhíu sâu tiếc hận còn có sinh khí, người trẻ không coi trọng cơ thể .

Diệp Y có chút oan ức, cô làm sao biết nguyên chủ ăn gì nhất thời cúi đầu không giám lên tiếng.

Phó Cẩn Sinh đưa mắt nhìn Diệp Y, bỗng tiến lên vài bước ánh mắt bình tĩnh nhìn ông lão " Ông Tưởng ,phiền ông. "

Lượt qua người đàn ông khách khách khí khí, ông lắc đầu cầm kính lão đeo lên, đối với Diệp Y vẫy tay " lại đây. "

Dứt lời, Diệp Y vội vàng đi qua rồi ngồi xuống thuận tiện để tay lên bàn trong lòng nhất thời có chút khẩn trương. Trong phòng có mùi thuốc thoang thoảng, ông lão đặt ba ngón tay lên cổ tay cô thuận tiện hỏi triệu chứng .

Giữa lúc bắt mạch, ông bỗng nhìn về phía Phó Cẩn Sinh " chính cậu cũng để ý một chút, biết ông cậu ra sao chứ, kiếm nhiều tiền cũng không quan trọng bằng cơ thể ."

Nghe vậy ,Phó Cẩn Sinh hơi hơi rũ mắt, nhàn nhạt cười " Cháu hiểu. "

Diệp Y quay đầu nhìn Phó Cẩn Sinh phía sau, nhất thời có chút tò mò "Anh sao vậy?"

" Cậu ta cùng ông mình giống nhau bận ngay cả cơ thể mình cũng không quan tâm, bệnh đau nửa đầu tuy không phải bệnh nặng muốn mạng người nhưng không chú ý có thể kéo theo bệnh khác, mấy đứa trẻ tuổi các người một người so với một người đều không yêu quý bản thân ." Ông lão thở dài, lắc đầu.

Nghe vậy Diệp Y nhìn vị hôn phu của mình nhiều hơn một chút nhưng nhìn khuôn mặt không cảm xúc, dường như không thèm để ý,cô nghĩ một lúc vẫn nhìn về phía đối phương nghiêm túc nói " Tôi lấy kinh nghiệm người từng trải nói với anh một câu, chờ thời điểm anh hối hận ,anh mới phát hiện có nhiều tiền cũng vô dụng cuối cùng chỉ để cho kẻ khác được lợi. "

Cô tràn ngập cảm xúc nhưng làm sao bây giờ cuối cùng chỉ có tên con riêng kia được lợi.

Phó Cẩn Sinh bình tĩnh nhìn mặt Diệp Y, trầm mặc không nói. Đồ của anh kể cả hủy tất cả cũng không cho kẻ khác.

Mà lúc này ông lão cũng buông lỏng tay, Diệp Y khẩn trương hỏi " Cháu.......Cháu có thể cứu ư?"

Ông lão lắc đầu, cầm bút máy viết cái gì đó, bộ dạng than thở làm lòng Diệp Y chợt lạnh.

" Quá muộn, ngay cả giải phẫu cũng không được, tuy dùng thuốc khống chế tế bào ung thư lan rộng nhưng không ngăn chặn hoàn toàn, phục hồi tốt có thể sống thêm 5,6 năm. "

Chưa từng có bác sĩ nào nói cho cô biết mình có thể sống bao lâu nhưng trong lòng cô rõ ràng, lúc này chỉ ngẩn người mà không kinh ngạc.

" một chút hi vọng cũng không có? " Phó Cẩn Sinh nhíu mày.

Ông lão lắc đầu, đưa tờ giấy cho Diệp Y "Ta nhiều nhất có thể cho cháu sống thêm một hai năm, cái khác......ai...."

Tờ giấy này chắc là thuốc, sau khi cầm Diệp Y cười "cảm ơn. "

Chết tử tế không bằng sống, có thể sống lâu thêm một ngày đều là kiếm lời.

Nhìn cô gái tươi cười trước mặt nội tâm ông không khỏi thở dài, lần đầu tiên thấy người trẻ tuổi có tâm thái tốt như vậy những người 70,80 tuổi có khi còn nghĩ không thông không bằng đứa bé nhìn khoảng hai mươi này, thật đáng tiếc.

Cầm đơn thuốc, Diệp Y lấy trong túi tất cả tiền mặt có trong người chắc khoảng hai vạn để trên bàn nhưng ông lão xua tay

" Không cần, ta đã sớm không xem bệnh cho người khác, nếu không phải Phó tiểu tử mang cháu tới ta sẽ không xem bệnh cho, mặt khác kinh nguyệt của cháu không đều cái này cần chú ý, cung hàn cần chú ý thường ngày ăn nhiều đồ ấm. "