Xuyên Thành Thiên Kim Hào Môn Mắc Bệnh Nan Y

Chương 11.2

Phó Mân nhíu mày nhìn chằm chằm con mình, không biết bắt đầu từ lúc nào ông càng ngày càng xa con mình, nó nói đúng người làm ăn chính xác không có người nhà.

" Thôi ,bố chỉ nói vậy chú tư bọn họ tự làm tự chịu, bố tới để hỏi chuyện Diệp gia nghe nói con không muốn từ hôn?"

Phó Mân ngồi đối diện với Phó Cẩn Sinh, khó hiểu " Con gái Diệp gia thế nào không phải con không biết nếu không bệnh cũng không có khả năng cùng nhà chúng ta liên hôn, huống chi cô bé đó không sống được mấy năm, con lại đang tính toán làm gì?"

Nếu không phải tính kế ông không nghĩ ra con trai ông làm gì mà không từ hôn.

Nghe vậy người đối diên cũng không ngẩng đầu tiếp tục xem văn kiện sắc mặt bất biến " Chuyện của con bố không cần lo. "

Phó Mân lắc đầu bộ muốn nói lại thôi rời đi nói ra đều không có người tin ông vậy mà sợ con trai mình, "hài ",cũng không biết nó nghĩ gì trong đầu.

--

Cảnh quay ở Bắc Kinh đã xong tiếp theo là cảnh ở nước ngoài, Diệp Y có chút chờ mong trước kia cô nghèo chưa đi ra cả tỉnh, không biết đồ ăn nước ngoài có ngon không, nếu đồ ăn không kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày cô cô thể ăn một chút.

Ngày lấy cảnh cuối cùng ,Diệp Y có rất nhiều động tác, cô kỳ thật là một phế nhân cũng không phải người thanh cao gì, không thể thực hiện được lập tức tìm thế thân, nằm trên ghế để tiểu Vương bôi thuốc.

" Tê Tê--"

Đau làm mặt cô nhăn như quỷ, lập tức nói với tiểu Vương " Đừng lau, để nó tự kết vẩy dù sao vết thương không nhiều lắm. " Chỉ sát mất lớp da làm như nghiêm trọng lắm.

Nhưng..... Lưu lại sẹo làm sao bây giờ? Tiểu Vương do dự nói.

Buông ống quần ,Diệp Y ngồi ghế dựa uống nước trái cây không để bụng xua tay " vết sẹo nhỏ sợ cái gì ,tôi lại không phải kim chi ngọc diệp. "

Dương Dụ vừa hay đi qua qua nhịn không được lắc đầu cười một tiếng lần đầu tiên gặp một cô gái không có sợ sẹo, nghệ sĩ nữ đều coi làn da là bảo bối.

Cảnh này chúng ta đối diễn một chút,Dương Dụ kéo ghế vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Y lập tức cầm kịch bản trên bàn, kỳ thật cô có chút sợ Dương Dụ ,luôn sợ diễn không được kéo chân sau đối phương, hơn nữa Dương Dụ là dòng nước trong chưa bao giờ vì thân phận của cô mà lấy lòng cô, cô chuyện đều nói thẳng nhưng cũng cho cô nhiều ý kiến trong diễn xuất.

"Cảnh diễn này....."

"Chị Diệp ,chị có tin nhắn. "

" Tiểu Vương bỗng đưa di động cho cô, Diệp Y tưởng là Lý Cầm Cầm bởi hôm qua cô cho cô ấy biết ai là người hại cô, Lý Cầm Cầm luôn giúp cô nghĩ cách xử đứa con riêng kia, không biết có ý kiến hay gì.

Chỉ là khi cô mở di động thấy tin trên đó ,cả người hóa đá!

Dương Dụ thấy cô không nhúc nhích, cầm kịch bản dùng tay quay đưa đi đưa lại trước mặt " Diệp Y "

Lấy lại tinh thần Diệp Y ho nhẹ một cái, nhìn xung quanh vội vàng nói với tiểu Vương " cô đi nói với chị Trần bảo chị xin nghỉ cho tôi ,tôi ra ngoài có chút chuyện.

Nói xong người biến mất như làn khói, lưu lại Dương Dụ nhíu mày, vốn nghĩ vị tiểu thư này là người đứng đắn không ngờ lại khiếu thoát như vậy, nói đi là đi không biết sẽ làm chậm tiến độ bao nhiêu của đoàn phim?

Chuyện khác Diệp Y sẽ không thiếu chuyên nghiệp như vậy nhưng vấn đề là vị hôn phu của cô gửi tin nhắn nói ở ngoài đoàn phim chờ cô, anh ta thế mà lại đến.

Diệp Y cả người ngốc tại chỗ thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương định bồi dưỡng tình cảm với mình thật?

Đổi một bộ quần áo thoải mái, Diệp Y nhanh như chớp chạy đi, Lục Trần đang xem kịch bản liếc qua một cái cho rằng cô có việc gấp anh ấy không thể đi theo ai biết bên ngoài có bao nhiêu paparazzi chuyện hôm qua ngay trước mặt, anh không thanh minh sự việc từ từ biến mất nhưng tuyệt đối không thể liên lụy người khác.

Ra phim trường, Diệp Y liếc mắt đã thấy chiếc xe hơi màu đen phiên bản giới hạn đậu ở ven đường còn không chờ cô gõ của ,cửa xe đã mở ra.

"Đi lên"

Diệp Y ngẩn người, không sợ lừa bán vào xe bỗng thấy thân ảnh quen thuộc ngồi kia, một bộ âu phục màu đen được đặt riêng, khuôn mặt góc cạnh không mang theo cảm xúc đang nhìn laptop tay gõ bàn phím.

Kẻ có tiền mỗi giờ mỗi phút đang kiếm tiền không giống cô chỉ biết tiêu tiền, lúc này xe khỏi động, Diệp Y cứng nhắc ngồi chỗ, vừa nghĩ tới cuộc chuyện tối qua cô không biết đối mặt với vị hôn phu như thế nào.

"Có phải hay không quầy rầy cô.?" Anh quay đầu thần sắc hiền hòa .

Diệp Y vội vàng lắc đầu " Không có không có, tôi không có việc gì bận. " Nói đến đây lại nhìn không được tò mò hỏi " Chúng ta..... đi đâu?"

Nếu đi hẹn hò trợ lý ngồi ở phía trước không phải là bóng đèn à?

Phó Cẩn Sinh đạm nhiên cười tay đẩy mắt kính ,âm thanh bình tĩnh nói " Khám bệnh. "

Diệp Y: "....."

Trước đây lão gia tử nhà chúng tôi quen một bác sĩ trung y rất giỏi nói không chừng giúp ích cho bệnh tình của Diệp tiểu thư. Trợ lý ngồi phía trước chân thanh nói.

Diệp Y cười nhìn không được nhìn phong cảnh bên ngoài, đột nhiên cảm thấy mình quá khát khao ,người ta sao lại có thể thật sự cùng cô bồi dưỡng tình cảm.

Cô nghiêng đầu mặt trang điểm nhẹ, lông mi khẽ chớp không biết suy nghĩ gì, Phó Cẩn Sinh lơ đãng nhìn mắt cô , bộ dạng thanh tuyển lãnh đạm trên đó thoáng qua thâm ý, tiện tay cầm hộp sữa đưa cho Diệp Y.

Diệp Y nhìn thoáng qua ,thuận tay cầm, cười ngọt ngào "Cảm ơn, đúng rồi, sao anh tới đây?"

Cô nhớ rõ đối phương ở thành phố A mới đúng, sao đột nhiên nhớ tới mang cô đi xem bệnh.

Xe lao nhanh trên cao tốc, mắt người đàn ông rời từ màn hình máy tính từ từ sang người bên cạnh âm thanh nhàn nhạt " Vừa hay ở đây có chút chuyện thuận tiện mang cô đi khám bệnh. "