*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lục Phỉ Thiên Hi
“… Hai mắt nam sinh sáng như sao trời”Hiện tại là bọn họ là học sinh lớp mười một, vốn dĩ lúc đầu trường số 7 không bắt buộc học sinh phải đi học tiết tự học buổi tối, nhưng là không biết vì sao lại thay đổi, vô luận là học sinh nội trú hay ngoại trú, đều không được phép vắng mặt tiết buổi tối. Bất quá, học sinh ở trọ lại trường ít nên tiết tự học đến 9 rưỡi liền tan.
Nhà Kiều Tinh không gần trường học, nhưng đi xe đạp mất mười phút, Dung Thành là một mảnh đất phồn hoa, tuy đã 9 giờ rưỡi nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều người đi đi lại lại.
Diệp Tri ở trọ tại trường, Kiều Tinh ở trường học bằng hữu không nhiều lắm, mỗi lần đều là một người một xe, nhưng hôm nay bên cạnh lại thêm một người, Dịch Thâm dường như không có gì mà đi bên cạnh cô.
Kiều Tinh nhìn Dịch Thâm vài lần, vô luận là chính mình đi nhanh hay chậm, Dịch Thâm như cũ vẫn đi bên cạnh Kiều Tinh.
Đi được nửa đường, Kiều Tinh nhịn không được dừng lại, nghiêng đầu nhìn Dịch Thâm.
“Cậu có thể đừng đi theo tôi nữa có được không? “
Dịch Thâm cũng không tức giận, nhìn cô hỏi lại.
“Con đường này nhà cậu sửa? “
Kiều Tinh không nói, nhìn bộ dáng đắc ý của Dịch Thâm, lại nhịn không được.
“Có phải hay không mắc mớ gì đến cậu? “
Dịch Thâm cười, nói.
“Con đường này là nhà tôi bỏ tiền ra sửa lại”
Còn rất hứng thú mà nghiêng đầu nhìn cô.
“Cậu nói xem, liên quan tới tôi không? “
Lúc trước cha Dịch Thâm vì muốn đưa anh đến trường số 7 mà nhọc lòng, vốn dĩ chỉ dựa vào bối cảnh nhà Dịch Thâm thì hắn có thể trực tiếp vài học, nhưng vì muốn nhà trường coi trọng anh, thế nên mới cấp tiền cho trường số 7 tu sửa lại đường đi trong trường. Lúc Dịch Thâm đến trường, hiệu trưởng tự mình dắt hắn đến gặp giáo viên, tùy tiện cho Dịch Thâm chọn lớp, nhưng Dịch Thâm lại muốn chọn lớp 5, đại khái là vì lúc nhìn danh sách không cẩn thận thấy tên người nào đó.
Kiều Tinh trầm mặc, quả như lời Diệp Tri nói, cô đấu với Dịch Thâm thật sự không được. Kiều Tinh muốn ngăn mình tiếp tục bị “tổn hại”, lập tức quyết định không cùng Dịch Thâm nói chuyện, Kiều Tinh cúi đầu, đi nhanh đến nhà xe, cũng không quản việc Dịch Thâm ở bên cạnh làm trò gì.
Tới nhà xe, Kiều Tinh lấy chìa khóa ra bắt đầu mở ra, Dịch Thâm bên cạnh cũng cong lưng mở khóa xe đạp. Kiều Tinh trộm nhìn chiếc xe đạp trong truyền thuyết, càng chú trọng nhìn kĩ cái bàn đạp xe, ánh đèn không quá sáng, Kiều Tinh nhùn cũng không ra rốt cuộc là bị gì.
Cùng lắm thì đổi bàn đạp là được rồi, có cần phải đổi luôn nguyên chiếc xe không? Rất đắt a…
Dịch Thâm dường như chú ý tới ánh mắt của cô.
“Thế nào? Chuẩn bị bồi thường? “
Kiều Tinh mấp máy môi, nhỏ giọng lầm bầm.
“Sao có thể nói bồi thường là bồi thường, cùng lắm tôi sửa lại là được a”
“Được, tôi thấy cậu hôm nay theo tôi đi lãnh sách cùng đồng phục, không cần bồi thường toàn bộ, sửa tốt lại là được”
Kiều Tinh có chút không dám tin mà nhìn Dịch Thâm, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Dịch Thâm, dưới ánh đèn không quá sáng, hai mắt nam sinh tựa như ngôi sao sáng trên bầu trời. Kiều Tinh không hiểu sao cảm thấy cổ họng có chút khô, Dịch Thâm như thế nào lại tốt như vậy?
“Nếu cảm thấy áy náy, thì ngày mai mang notebooks cho tôi mượn, dù sao tôi cũng mới tới trường số 7, đối với giáo viên cũng không mấy quen thuộc “
Đối với học sinh chuyển trường thì phiền não nhất chính là việc này, mỗi giáo viên có cách dạy khác nhau, nhưng đối với Dịch Thâm thì mấy chuyện này cũng không quá quan trọng.
Kiều Tinh liền đáp ứng, thật ra notebooks của cô cũng không quá đầy đủ, nhưng Dịch Thâm đều đã nói vậy, hơn nữa Dịch Thâm còn cho cô một cái ưu đãi lớn, cô không đáp ứng thì cảm thấy có chút qua cầu rút ván a.
“Vậy mai gặp”
Dịch Thâm cưỡi chiếc xe đạp đắt tiền đi ngang qua người Kiều Tinh, tạo nên một trận gió nhẹ. Kiều Tinh nhìn bóng lưng Dịch Thâm, đồng phục bị gió đêm thổi liền phồng lên, như có một con bồ câu trắng trong túi Dịch Thâm đang muốn bay ra ngoài.
Kiều Tinh liền “sách” một tiếng, thật ra Dịch Thâm cũng rất tốt, quan trọng nhất lớn lên rất đẹp, thiếu niên khí phách, tùy tiện bay lên, phù hợp với tiêu chuẩn của mình, muốn trêu chọc a!
Đột nhiên, Kiều Tinh liên cuồng lắc đầu. Vừa rồi Dịch Thâm có phải hay không đầu độc cô, tại sao cô có ý nghĩ như vậy!
Bước lên xe, cô đạp đi thật nhanh, nhưng trong đầu luôn nghĩ đến bóng dáng đạp xe đi của Dịch Thâm, thật sự cmn đẹp. Nhưng mà, không có quan hệ với mình đi.
Đi dọc theo con đường quen thuộc trở về nhà, Kiều Tinh cảm thấy so với lúc trước hình như có chút chậm hơn, nhưng về đến nhà lại phát hiện thế nhưng mình lại về sớm hơn thường ngày hai phút.
Bà nội Kiều Tinh đã làm xong bữa khuya, đang đợi Kiều Tinh trở về, nhìn thấy cô trở về ôn tồn nói:
“Sao nhỏ*, mau đi ăn bánh trôi*”
(*nguyên văn 小星 tiểu tinh)
(*bánh trôi: là loại bánh đặt trưng ở Trung Quốc. Bánh có hình tròn, vỏ được làm bằng gạo nếp, bên trong có các loại nhân ngọt như vừng, bột đậu, trái cây khô,..)
(TruyenHD
TruyenHDt
Lại cảm thán, “Các con hiện tại học tập mệt mỏi, vậy ở trọ trong trường học đi, mỗi ngày đi sớm về khuya, rất mệt a”
Kiều Tinh dùng muỗng múc một viên bánh nhỏ bỏ vào miệng.
“Không mệt, mỗi ngày con đều muốn trở về nhà”
Bà nội Kiều Tinh ngồi đối diện cô, nhìn bộ dáng được ăn ngon của cô, mở miệng thăm dò.
“Tháng sau sinh nhật con, ba con muốn trở về mừng sinh nhật con”
Sắc mặt Kiều Tinh dần lạnh xuống, vị ngọt của chè trong miệng bỗng chốc biến mất, Kiều Tinh đem bánh trôi trong miệng toàn bộ nuốt vào, thiếu chút nữa bị nghẹn, cuối cùng húp một muỗng lớn nước rượu ngọt* mới có thể miễn cưỡng nuốt xuống.
(*Rượu ngọt: là tên trước đây của gạo lên men ngọt hay còn gọi là rượu gạo, là đặc sản của Trung Quốc. Là một loại rượu gạo ngọt được lên mem với gạo nếp, trộn với men rượu).
Kiều Tinh ngẩng đầu, nhìn ánh mắt đầy hi vọng của bà nội, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nhẹ giọng nói một tiếng “được”.
Bà nội Kiều Tinh nghe được lời đồng ý của cô mười phần cao hứng mà đứng lên.
“Vậy cháu ăn từ từ, bà nội đi hồi điện thoại cho ba con”
Hằng năm lúc tới sinh nhật Kiều Tinh, ba Kiều Tinh thường sẽ gọi điện thoại nói muốn trở về, nhưng đều bị Kiều Tinh cự tuyệt. Chỉ là lúc nãy, Kiều Tinh thật sự không nhẫn tâm, không phải vì ba Kiều Tinh mà là vì ánh mắt hy vọng của bà nội.
Bà nội nuôi cô từ năm cô 6 tuổi, bà cũng chỉ có một người con là ba Kiều Tinh. Kiều Tinh ăn một ngụm bánh trôi, bánh trôi mềm dẻo, còn có hương vị của rượu ngọt.
Trước kia Kiều Tinh từng nghĩ, bà nội có mình đã là đủ rồi, nhưng hiện tại, cô vẫn còn đang đi học, bà nội thì đã già rồi. Kiều Tinh cảm thấy mũi hơi e ẩm, một giọt nước mắt rơi xuống dừng lại trong chén, cô đem toàn bộ bánh trôi ăn hết, lau lau mắt, chỉ hốc mắt có chút hồng, không nhìn kĩ sẽ không thấy được.
Bà nội Kiều Tinh từ trong phòng đi ra, vẻ mặt tươi cười.
“Sao nhỏ, ba cháu sẽ sớm trở về”
Đợi bà nói xong, Kiều Tinh cầm chén đi vào bếp, định sẽ rửa, nhưng lại bị bà đẩy ra.
“Nhiệm vụ hiện tại của cháu chính là học tập, lần trước giáo viên của cháu có gọi điện nói qua, hiện nay học tập quan trọng, muốn cho các con có thời gian nhiều cho việc học”
Kiều Tinh thở dài, cô biết tính cách của bà nội cố chấp, nên chỉ có thể nhận lệnh mà đi ra, ngồi ở phòng khách đọc sách, kỳ thật, bài tập ở trường đã làm xong. Đương nhiên, cô chỉ làm bài tập môn mình thích, tỷ như tiếng Anh cô chưa bao giờ làm bài tập. Nếu không phải hiện tại bài tập nhiều, ai mà phải treo đèn đến đêm.
Bà nội Kiều Tinh rửa chén đi ra, thấy cháu gái mình nghiêm túc đọc sách liền vui vẻ ngồi một bên.
Kiều Tinh quay đầu nhìn bà nội, mở miệng nói: “Bà nội, người đi ngủ trước đi”
Trước giờ đều là như vậy, bà nội thế nào cũng chờ cô, nói cô phải cô gắng nỗ lực học tập. Kiều Tinh chỉ muốn bà nội nghỉ ngơi sớm một chút, có lẽ cô nên ở trọ trong trường học, cấp ba mỗi ngày đều phải đi sớm về khuya, mỗi ngày đều phải muộn như này mới về, nhưng bà nội lại nhất định phải chờ cô trở về.
Kiều Tinh rũ mắt, kỳ thật cô cũng đã suy nghĩ đến việc ba sẽ trở về, cô vẫn là còn quá nhỏ, nói cái gì mà cho bà nội có một cuộc sống thật tốt đều là quá xa xôi.
Bà nội Kiều Tinh đã qua 70 cũng biết kì thi đại học này rất quan trọng, cho nên bà thường xuyên khích lệ, quan tâm Kiều Tinh.
“Cháu cứ xem đi, bà ở chỗ này chờ cháu”
Nửa giờ sau, Kiều Tinh buông sách nhìn bà nội nói: “Bà nội, cháu xem xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi… “
Bà nội Kiều Tinh gật đầu, quay trở về phòng vài phút sau liền tắt đèn.
Kiều Tinh nằm ở trên giường, mặc dù hiện tại đã không còn sớm nữa, nhưng hiện tại bên ngoài vẫn còn tạp âm, lớn nhỏ khác nhau đi qua nhà mình. Kiều Tinh trằn trọc, khó mà có thể ngủ được, trong đầu luôn nhớ đến sự việc lúc nhỏ, rất nhiều cảnh tượng kỳ quái đan xen, cô cau mày rốt cuộc cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cảm thấy đôi mắt có chút đau, Kiều Tinh xoa xoa mắt trong đầu liền nhớ tới sự việc trong mơ.
“Sao nhỏ, con đi cùng mẹ”
“Sao nhỏ, mẹ ở nơi này khó khăn, con chịu ủy khuất một chút được không? “
Nhưng thật ra, cô chịu quá nhiều ủy khuất. Mẹ lúc nào cũng đặt sự chú ý lên một đứa bé khác, cô bị khi dễ, mẹ cũng chỉ ôm lấy cô mà khóc, kể ra cuộc sống của mình cũng không dẽ dàng gì.
Kiều Tinh khi đó vẫn còn nhỏ, ngây thơ mờ mịt, nhìn thấy mẹ khóc liền đau lòng, dần dần thì biết, mỗi khi mình tùm mẹ nói chính mình bị khi dễ, mẹ liền sẽ khóc. Về sau, Kiều Tinh cũng không nói nữa, cứ như vậy tiểu hài tử cứ thế bị khi dễ hai năm, bọn họ cứ hồn nhiên mà lại độc ác, không cảm thấy khi dễ người khác là không đúng. Mỗi khi nhớ lại, Kiều Tinh đều cảm thấy hai bàn tay đều lạnh lẽo.
Kiều Tinh hít sâu một hơi, đem toàn bộ giấc mơ hôm qua quên đi, chỉ là tâm tình có chút không tốt, cô đem khăn lông tẩm nước lạnh, sau đó đắp lên mặt, tới lúc cảm thấy khuôn mặt lạnh băng cứng đờ, mới bỏ khăn ra.
Sau khi đem mọi thứ chuẩn bị tốt, nói tạm biệt với bà nội, liền lên xe đạp hướng tới trường học mà đi, hôm nay Kiều Tinh thức dậy tương đối sớm, hiện tại tới giờ vô tiết tự học còn 30 phút, Kiều Tinh cũng không cảm thấy hoảng.
Khi đến trường học, lúc này là giờ cao điểm học sinh bắt đầu vào học, ở xa, cô thấy người trực cổng hôm nay hình như là Đồng Giai Xu. Kiều Tinh xuống xe, dẫn xe đạp đi qua chuẩn bị theo dòng người đi vào trường.
Nhưng vừa rảo bước đến cổng liền bị Đồng Giai Xu chặn lại, Đồng Giai Xu nhìn cô, nói lớn: “Không có thẻ học sinh, không thể qua”