Cuộc sống hằng ngày cùng bạn trai số 2
Tống Trác Ngọc nhận được tin nhắn lập tức muốn chạy tới gặp cậu, nhưng Lộ Hoàn Vũ vẫn còn ở đây, Chu Lâm Gia sao có thể để hắn tới được chứ, sau khi hắn tới thì sao còn tiếp tục được nữa.
Thuyết phục một hồi đối phương mới chịu nghe lời cậu. Chu Lâm Gia tiếp tục yên tâm tận hưởng sự "hầu hạ" của học trưởng, mãi đến khi bạn cùng phòng sắp quay về, cậu mới hối thúc hắn rời đi.
Trước khi tạm biệt, Chu Lâm Gia không quên kiếm cớ để ngày mai Lộ Hoàn Vũ không được qua đây.
- ----------
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang nằm trong l*иg ngực Tống Trác Ngọc, mùi hương của hắn rất dễ chịu, khiến cậu không nhịn được mà cọ cọ, thắc mắc hỏi: "Trác Ngọc ca, sao anh lại ở đây?"
Tống Trác Ngọc thấy cậu tỉnh dậy giống như động vật nhỏ, vô cùng đáng yêu, không nhịn được cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu, dùng ngón tay gãi gãy chóp mũi của bạn trai nhỏ, một bên mở hộp đồ ăn sáng một bên đáp: "Em bị thương như vậy, sao anh có thể không đến. Một tiếng trước anh nhờ bạn cùng phòng của em mở cửa, thấy em ngủ say như vậy, anh không nỡ đánh thức."
Chu Lâm Gia nghe xong liền nhìn xung quanh, phát hiện bạn cùng phòng đã sớm lên lớp, chỉ có mỗi cậu ngủ nướng, lại còn trốn tiết.
Ngượng ngùng đỏ mặt, cậu cúi thấp chống chế: "Lần này là ngoài ý muốn, em ở trường chưa bao giờ ngủ nướng."
Tên nhóc lừa đảo, Tống Trác Ngọc nhìn cậu dung túng cười, thầm nghĩ làm bạn mười mấy năm, chính mình nhìn bảo bối lớn lên, hắn còn không biết Chu Lâm Gia là một tên nhóc lười bẩm sinh sao.
Cùng lắm thì Chu Lâm Gia da mặt mỏng, cộng thêm nhìn cậu mạnh miệng như thế rất đáng yêu, Tống Trác Ngọc là kẻ thức thời, hơn nữa hắn đối với người yêu vừa vừa ân cần vừa dịu dàng, làm sao có thể đi vạch trần cậu đây.
Mùi cháo thơm phức được Tống Trác Ngọc đút đến miệng Chu Lâm Gia, ăn một miếng, cậu mới nhận ra đó là đồ ăn từ quán Quảng Đông yêu thích của cậu, lại lập tức hối thúc hắn nhanh nhanh đút mình.
Tống Trác Ngọc một bên đút cậu ăn một bên quan tâm đến tình huống tối qua: "Vừa rồi lúc em ngủ anh đã kiểm tra một chút, thoáng nhìn không có vết thương nào, hay em có bị thương đến xương không?"
"Không có" Chu Lâm Gia lắc đầu thản nhiên nói, "Em không sao, chỉ là tâm trạng không được tốt."
Tống Trác Ngọc chưa từng thấy cậu không thoải mái, ngay lập tức hỏi: "Sao vậy?"
Chu Lâm Gia thở dài: "Tối hôm qua té đau, không có tâm trạng làm bài tập."
Tống Trác Ngọc dung túng xoa xoa đầu cậu, lấy từ trên bàn sấp bài tập về nhà. Trong vở những bài tập đã được làm hoàn chỉnh đâu vào đấy, nét chữ gọn gàng, sạch sẽ.
“Anh đã sớm làm bài tập cho em, vậy tâm trạng bây giờ đã tốt hơn chưa?"
Chu Lâm Gia liếc mắt nhìn, mím mím khóe miệng đang muốn giương cao, lông mày không ngừng lộ ra vẻ cao hứng, lại được voi đòi tiên: "Còn môn tin học văn phòng, đó là môn học tự chọn thực hành trên máy, em xem đều không hiểu.”
Tống Trác Ngọc tiếp lời: "Đưa tài khoản môn tin học cho anh, anh làm xong sẽ giao cho em."
Chu Lâm Gia mắt liền sáng lên, kéo góc áo của hắn lắc lắc: "Gần đây trò chơi XX ra mắt trang bị mới, mà tiền tiêu vặt của em dùng hết rồi, ôi."
Tống Trác Ngọc ngón tay thon dài cởi bỏ cà vạt của mình, giống như cởi bỏ một đồ vật vướng víu, hắn nhếch lên khóe miệng dùng giọng điệu dụ dỗ: "Gần đây anh mua cho em thiết bị trò chơi mới nhất, thiết kế nhân vật đều là tốt nhất."
"Tới nhà của anh được không?"
Chu Lâm Gia cũng nở nụ cười
"Được nha."
- ----------
Trong nhà riêng gần trường học, Chu Lâm Gia đang chơi game, mà Tống Trác Ngọc đang hưởng thụ cậu.
Nam nhân ngồi phía sau khóa bạn trai nhỏ trong l*иg ngực, đầu lưỡi liếʍ láp tới lui sau gáy cậu. Bàn tay to lớn không an phận luồn vào trong vạt áo, thoải mái vuốt ve da thịt mỏng manh mềm mại, cuối cùng sờ vào lưng quần, yêu thích tận hưởng cậu nhỏ mẫn cảm của cậu.
Cái đó cùng chủ nhân đều đáng yêu như nhau, lúc trước nếu kẹp chặt một chút hắn liền ướŧ áŧ nóng bỏng, vẻ mặt thì yêu kiều mê hoặc như muốn đòi mạng hắn vậy.
Vị trí quan trọng bị nắm chặt, cảm giác sung sướиɠ chạy dọc sống lưng, Chu Lâm Gia tay run lên, trò chơi đều lập tức dừng lại.
Cậu tức giận ném máy chơi game ra giãy dụa, nhưng càng giãy dụa thì cánh tay đang ôm eo cậu càng siết chặt hơn. Vị ca ca trúc mã này chính là nhân vật xấu xa tận xương tủy, sao có thể dễ dàng để con mồi trong tay chạy thoát?
Động tác của nam nhân phía sau càng lúc càng quá đáng, cuối cùng Chu Lâm Gia chỉ có thể mền nhũn ngồi phịch trong l*иg ngực của hắn, thở hổn hển giả bộ đáng thương, giọng run run nói: "Trác Ngọc ca... em muốn chơi game mà."
"Gia Gia ngoan" Tống Trác Ngọc nhẹ nhàng cười khác biệt với những hành động hắn đang làm, "Chỉ cần làm một lần, sau đó muốn chơi cái gì, Trác Ngọc ca sẽ chơi cùng em."
Đầu óc hỗn loạn, Chu Lâm Gia cảm thấy dù sao mình cũng không thiệt, cho nên mới miễn cưỡng đồng ý.
Trời ạ, từ chối người khác thật sự rất khó mà.
Gần một giờ sau, phòng trò chơi do Tống Trác Ngọc đặc biệt sắp xếp cho Chu Lâm Gia đã trở nên lộn xộn, mùi vị mê loạn cùng âm thanh rêи ɾỉ tràn ngập trong căn phòng, quá rõ để thấy ở đây vừa xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng có chút kịch liệt, nhưng tốt xấu gì Tống Trác Ngọc cũng giữ lời, chỉ làm một lần liền buông tha cậu, tự mình giải quyết hậu quả, sau đó liền cùng Chu Lâm Gia vui vẻ đi dạo.
Thời gian ở cùng Tống Trác Ngọc rất thoải mái, sau khi Chu Lâm Gia chơi mệt, lại tiếp tục tận hưởng sự phục vụ của vị trúc mã kiêm bạn trai.
Nếu những người trong trường và công ty nhìn thấy vẻ ngoài dịu dàng săn sóc bây giờ của Tống Trác Ngọc, hẳn là họ sẽ nghi ngờ liệu đây có phải là vị nam thần lạnh lùng mà bọn họ thường thấy hay không.
Ngay khi cả hai đang ngồi đối diện dùng bữa tối, đột nhiên Tống Trác Ngọc nhận được một cuộc gọi.
Hắn dành thời gian cả ngày hôm nay cho người yêu, đương nhiên cũng không muốn người ngoài quấy rầy, nhưng sau khi nhìn thấy người gọi trên màn hình, hắn do dự một lúc.
Cuối cùng vẫn là bắt máy.
Sau một hồi trao đổi, Tống Trác Ngọc cúp điện thoại di động. Ăn một con tôm đã được lột sẵn, Chu Lâm Gia thuận miệng hỏi là ai gọi tới.
Ở trước mặt Chu Lâm Gia, Tống Trác Ngọc luôn luôn không che giấu điều gì, gắp một con tôm tiếp tục lột vỏ cho cậu, không ngại trả lời: "Một người bạn hợp tác, em cũng biết đó. Mấy ngày trước ở dưới lầu công ty anh em cũng đã gặp vị Ellen tiên sinh kia. Lúc đó hắn không phải vội vã quay lại Anh sao? Thật ra là hắn đã đến trụ sở chính để nộp đơn xin chuyển đến nước Z. Gần đây mới vừa thông qua, ngày mai sẽ bay đến ở lâu dài. Hắn vừa rồi gọi điện thoại tới mời anh tuần sau tham gia lễ nhậm chức."
"Ồ như vậy à, thật ra em với anh ta cũng không quen lắm. Nếu anh không nói, em cũng không biết anh ta chuyển đến đây đấy." Chu Lâm Gia thở dài lắc đầu.
Tống Trác Ngọc không muốn lúc hai người ở cùng nhau lại đi nói chuyện của người khác, nên đề tài này rất nhanh bị bỏ qua.
Ai mà biết dưới tấm khăn trải bàn thêu hoa văn tinh xảo, Chu Lâm Gia lén lút mở màn hình điện thoại, liếc nhìn tin nhắn sáng nay của ai đó gửi đến:
"Gia bảo bối, anh đã nộp đơn lên trụ sở xin chuyển đến nước Z, ngày mai anh sẽ đến với em. Anh xin lỗi vì là người yêu mà đã rời xa em nửa tháng rồi, mỗi ngày một mình ở Luân Đôn anh rất đau khổ. Nhưng anh tin chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp. Chờ anh nhé, from Ellen."
Thật ra so với Trác Ngọc ca cậu đã biết trước rồi, Chu Lâm Gia vui vẻ nở nụ cười.