Thiếu niên Tống Tiểu Chu mới biết yêu tràn đầy sự nhiệt tình, muốn giấu cũng giấu không nổi. Lúc nhỏ lớn lên tại dị tộc ở Lĩnh Nam, trong nhà nghèo khó nhưng hòa thuận, cha mẹ thương yêu, chưa bao giờ chịu khổ qua. Thẳng đến khi cha mẹ cậu mất, Tống Tiểu Chu lang bạt xa xứ, rơi vào trại nô ɭệ nếm trải tất cả nóng lạnh thế gian đã là chuyện sau khi cậu mười hai tuổi.
Có lẽ bởi lúc nhỏ ăn đường mà lớn lên, đối với tình cảm Tống Tiểu Chu nhiệt tình thuần túy như một đốm lửa nhỏ không hề lụi tắt. Tống Tiểu Chi gặp được Lục Hành giống như tro tàn lại cháy.
Tống Tiểu Chu còn nhớ mẹ cậu từng nói trước kia là nàng coi trọng cha, ỷ vào biết võ công liền mỗi ngày nằm nhoài trên cửa sổ nhà thám hoa lang, trèo nóc nhà. Khi bị cha phát hiện liền nở nụ cười rạng rỡ, tử triền lạn đả* mới lừa người tới tay.
Tống Tiểu Chu khi đó hồ đồ, bây giờ không biết vì sao nhớ tới, trong lòng như có một hồ xuân thủy, mỗi một gợn sóng đều là Lục Hành. Lục Hành đang đọc sách, an vị trước mặt Tống Tiểu Chu. Tống Tiểu Chu lại nhớ tới lúc Lục Hành không tới, cậu làm sao cũng không tìm được y, đôi mắt hận không thể dính chặt trên người Lục Hành.
Càng nhìn càng thích, Lục Hành thật sự rất đẹp mắt a.
Tống Tiểu Chu biết mình không có bộ dáng xinh đẹp, chính tại trại Tây thị người người đều chê cậu thô lậu cho nên vài năm đều không có người mua. Cậu liếc nhìn Lục Hành một lần lại một lần, tham lam si mê.
Lục Hành sẽ thích cậu sao? Nếu như không thích vì sao lại đối tốt với cậu như vậy, còn nói “Chỉ cần ngươi muốn, ngay cả chín tầng địa ngục ta cũng sẽ tới gặp ngươi.”
Nghĩ tới đây Tống Tiểu Chi liền đỏ mặt, ngón tay bám vào cuốn sách đã ố vàng, cơ hồ xấu hổ muốn đem mặt đều vùi vào trong sách.
Dù tâm tính Lục Hành vững vàng cũng không chịu nổi Tống Tiểu Chu nhìn như vậy. Tại thời điểm cậu ngẩng mặt từ khe sách lén nhìn mình, Lục Hành dù bận vẫn ung dung mà nhìn lại.
Tống Tiểu Chu xoát một cái ngồi thẳng lại, bên tai hồng rực.
Lục Hành nở nụ cười.
Tống Tiểu Chu thấy y cười trong lòng liền rung động, nắm tóc cười lộ răng nanh nhỏ.
Lục Hành nói: “Tiểu Chu, ngươi đây là đọc sách, hay là nhìn ta?”
Tống Tiểu Chu lầu bầu nói: “Đương nhiên là xem… Nhìn ngươi. Sách có cái gì tốt mà xem. Ta từ nhỏ đã không thích đọc sách.”
Nói thì nói như vậy nhưng cậu vẫn cầm sách trong tay. Quyển sách này là tiểu bản thoại trên phố từ nhiều năm trước, Tống Tiểu Chu từ đầu tới cuối đơn thuần chỉ muốn nhìn những nét chữ xinh đẹp.
Không giống với bút kí của Lục Hành.
Tống Tiểu Chu liếc Lục Hành một cái, từ trên ghế chậm chạp đi tới bên người y, ngồi xổm xuống đem sách đặt trên đùi y. Lục Hành ngồi nghiêng người, đôi mắt rũ xuống, con ngươi đen láy phản chiếu đường nét gương mặt người thiếu niên.
Một con mắt rất to, thời điểm ngẩng lên nhìn ngươi sẽ đặc biệt chăm chú, trong suốt.
“Cẩn Chi.” Tống Tiểu Chu nhỏ giọng kêu tên y, mềm mại lại vô thức dẫn theo mấy phần ý tứ làm nũng.
Lục Hành: “Hả?”
Tống Tiểu Chu gõ gõ quyển sách trên đùi y, thăm dò hỏi: “Sách bên trong thư phòng này đều là của ngươi sao?”
Ánh mắt Lục Hành rơi trên ngón tay cậu, ôn hòa nói: “Không hẳn vậy.”
Y nhìn quanh một vòng: “Quyển sách trên tay ngươi là của mẫu thân ta.”
Tống Tiểu Chu nháy mắt một cái, đối với vị Lục gia Đại phu nhân này cậu có nghe thấy một chút. Bà xuất thân kinh đô, là hoàng hoa khuê nữ của một danh gia vọng tộc, cũng có chút tài danh.
Lục Hành thấy cậu có hứng thú, giơ tay vuốt ve tóc Tống Tiểu Chu, ánh mắt trở nên xa xăm.
“Tịnh An Uyển rời ra khói bụi, rất thanh tịnh. Khi còn bé mẫu thân thường mang ta tới nơi này. Phụ thân ta ngược lại cảm thấy nơi này quá quạnh quẽ, người không thích, chỉ thỉnh thoảng mới tới bồi mẫu thân vài ngày liền đi.”
“Mẫu thân thích nơi thanh tao tĩnh lặng, ta lại không chịu được cô quạnh, làm xong bài tập mẫu thân giao đều sẽ trốn tới nơi sơn dã không ở trong nhà.”
Tống Tiểu Chu giật mình mở to hai mắt, khó mà tin nổi. Lục Hành cười ra tiếng: “Khi đó ta còn nhỏ, khoảng bảy, tám tuổi, nhũ mẫu…” y dừng một chút, như không có chuyện gì xảy ra mà nói tiếp: “Nhũ mẫu lo lắng ta gặp chuyện, vẫn luôn theo phía sau, mẫu thân ngược lại là rất yên tâm (**).”
Tống Tiểu Chu hỏi: “Tại sao?”
Lục Hành nói: “Mẫu thân nói, nếu té ngã phải nhớ kỹ, cho dù người khác nói nhiều hơn nữa cũng không bằng kinh nghiệm sâu sắc tự bản thân. Kì thực bà vẫn luôn cho người lén theo sau ta.”
Tống Tiểu Chu nói: “Lục phu nhân nhất định là một người tốt.”
Lục Hành nhìn Tống Tiểu Chu, đột nhiên cúi sát đầu, nhìn thẳng mắt cậu, thanh âm cũng đè thấp: “Tiểu Chu.”
Tâm Tống Tiểu Chu mãnh liệt nhảy lên.
Lục Hành nói: “Mẫu thân của ta ngươi nên gọi là gì?”
Mặt Tống Tiểu Chu xoát cái hồng thấu, lắp ba lắp bắp: “Gọi, tên gì…” Chính cậu nói lại tự phản ứng lại, càng hô to “Làm gì a, ngươi… Trêu trọc ta!”
Lục Hành đưa tay sờ hai má Tống Tiểu Chu: “Nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ rất thích ngươi.”
Tống Tiểu Chu như nhớ tới cái gì, lập tức nắm lấy tay Lục Hành: “Kia… Vậy ngươi thích không?”
Ánh mắt cậu sáng kinh người, thấp thỏm lo lắng, hô hấp dồn dập, l*иg ngực lúc lên lúc xuống, lặp lại: “Cẩn Chi, ngươi thích không?”
Bàn tay lạnh lẽo của Lục Hành dán vào lòng bàn tay nóng bỏng tới chảy mồ hôi của thiếu niên. Nhiệt độ dường như muốn xuyên thấu toàn bộ hàn khí trong thân thể. Tống Tiểu Chu nói y trên chọc cậu, rõ ràng là đứa bé này trêu chọc chính mình.
Lục Hành đem Tống Tiểu Chu ôm lên, khiến cậu khóa ngồi trên chân mình, chậm rãi nói: “Yêu thích. Ta đương nhiên thích.”
Lông mi Tống Tiểu Chu run rẩy, hai tay ôm chặt cổ Lục Hành, như tiểu thú cọ cọ, đôi môi cọ xát khuôn mặt y, nói: “Thật tốt… Cẩn Chi, sao ngươi lại tốt như vậy.”
Hai người như có như không hôn môi, thư phòng âm âm, gió mùa hạ luồn qua khe cửa, tiếng rèm trúc lanh canh vang vọng.
Lục Hành bị bộ dáng hoàn toàn tin tưởng quấn quít si mê của cậu câu tới nỗi huyệt thái dương mơ hồ nhảy lên, siết gáy cậu nhẹ vuốt ve: “Tiểu Chu.”
Tiểu Chu nâng mắt lên. Thiếu niên không tránh khỏi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đuôi mắt hồng lên, lộ ra du͙© vọиɠ.
Lục Hành là quỷ, thất tình lục dục đều bị khuếch đại, những giáo điều cứng nhắc của thế nhân đều bị đạp dưới chân, nháy mắt trong đầu y chỉ muốn đem Tống Tiểu Chu ăn tươi nuốt sống.
Tống Tiểu Chu tách chân, chậm chạm ngồi lên gần Lục Hành. Cậu run rẩy nhưng phía dưới đã nổi lên phản ứng, ngượng ngùng mà chạm vào Lục Hành. Đột nhiên Tống Tiểu Chu ngửa đầu gấp gáp thở một tiếng. Lục Hành cắn cổ cậu, hơi đau, cả người lại càng nóng. Tống Tiểu Chu xấu hổ muốn khép chân lại, Lục Hành lại không có ý định buông tha, nắm lấy phân thân*** thiếu niên, cười nhẹ nói: “Cứng rồi.”
Lòng bàn tay lạnh lẽo khiến Tống Tiểu Chu run lên, ý loạn tình mê mà chặn môi y, nức nở gọi “Cẩn Chi”.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, hàm hồ dính nị, phảng phất mang theo nhiệt tình của thiếu niên. Lục Hành kìm lòng không đặng ôm lấy eo Tống Tiểu Chu, giữa nụ hôn khắng khít vẫn không quên xoa nắn an ủi phân thân ngây ngô của thiếu niên. Nhìn thiếu niên tràn đầy hơi thở thanh xuân trong l*иg ngực, du͙© vọиɠ chiếm hữu của Lục Hành rục rịch, hỏi cậu: “Có người nào giúp ngươi sờ qua hay chưa?”
Tống Tiểu Chu không nỏi, Lục Hành dùng sức nắm một cái, cậu vừa khó nhịn đạp chân vừa bám chặt lấy y, suyễn khí nói: “Không, không có.”
Cậu từng là nô ɭệ, bên trong trại Tây thị thiếu niên cùng tuổi rất nhiều, phân thành tam phẩm là thượng trung hạ. Nếu không phải thượng phẩm được ở bên ngoài cho người chọn lựa sẽ bị nhốt trong l*иg thiếc, l*иg tre. Mà cậu chính là ở nơi dành cho hạ phẩm.
Đều là thiếu niên nhỏ tuổi, tinh lực dồi dào khó tránh khỏi du͙© vọиɠ, ban đêm tắt đèn sẽ có những thiếu niên ôm nhau cùng giải quyết. Lúc ấy Tống Tiểu Chu sẽ co lại trong góc, im lặng nghe. Có thể do cha cậu mưa dầm thấm đất nhiều năm, mặc dù rơi vào bùn lầy, cậu vẫn sẽ để lại một chút tôn nghiêm cùng thận trọng.
Lục Hành lại hỏi cậu: “Có thích hay không?”
Lòng bàn tay lạnh lẽo đều là chất lỏng của thiếu niên, dính nị bất kham. Rõ ràng y đang làm chuyện như vậy nhưng ngữ khí lại cực kì bình tĩnh.
Tống Tiểu Chu hô hấp ngày càng gấp gáp, đột nhiên cẳng chân kẹp chặt Lục Hành, một tiếng “Thích” còn chưa nói xong đã bắn vào tay ác quỷ.
Hết chương 11.
Editor: Tùy Tiện
Chú thích:
(*) Tử triền lạn đả: quấn mãi không bỏ, da mặt dày
(**) Ở đây ý là mẹ Lục Hành không quản y chơi bời, không lo lắng theo sau sợ y gặp chuyện
(***) Phân thân: bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam