Lục Hành đem Tống Tiểu Chu về lại Tịnh An Uyển. Cả một đường cậu đều không lên tiếng, yên tĩnh ngoan ngoãn, cầm bàn tay lạnh lẽo của y, không dám nhìn thẳng.
Mãi tận khi trở về nhà, Lục Hành buông tay, vừa mới chuyển thân Tống Tiểu Chu liền giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thật nhanh nắm lấy đầu ngón tay y.
“Ngươi đi đâu?” Một bộ dáng dấp sợ sệt sẽ không được gặp lại y nữa.
Lục Hành nở nụ cười, ngón tay khều khều lòng bàn tay cậu, nói: “Y phục của ngươi bẩn rồi, ta đi lấy bộ mới cho ngươi thay.”
Mặt Tống Tiểu Chu đỏ lên, buông tay ngồi ở trên ghế, ngóng ngóng mà nhìn bóng lưng Lục Hành, như bé cún chờ đợi chủ nhân.
Tâm lý Tống Tiểu Chu vẫn cảm thấy không chân thực, nhớ tới nụ hôn kia, kìm lòng không đặng mà nhẹ nhàng sờ môi mình. Cậu giống như làm chuyện xấu, liếc mắt nhìn Lục Hành đang đứng trước tủ áo lại nhanh chóng bỏ xuống. Môi Lục Hành lành lạnh, thời điểm thân mật khiến Tống Tiểu Chu nhịn không được muốn ngậm lấy, liếʍ tới nóng lên.
Bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, mặt Tống Tiểu Chu đỏ rực không thể che dấu.
Một cái tay lạnh lẽo chạm vào má cậu: “Mặt sao lại nóng như vậy?”
Tống Tiểu Chu sợ hết hồn, ngao một tiếng kêu lên, cậu chẳng hề phòng bị cả người va vào l*иg ngực Lục Hành. Lục Hành theo bản năng ôm trọn Tống Tiểu Chu, mỉm cười nói: “Tiểu Chu, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Âm cuối lên cao mang theo mấy phần ý cười hờ hững như là đã phát hiện những ý nghĩ không thể nói của cậu. Tâm Tống Tiểu Chu đều tê dại, nghiêng đầu lắp bắp nói: “Không, không có gì!”
Lục Hành một tay ôm eo Tống Tiểu Chu, một tay vuốt nhẹ đường nét dưới cằm của thiếu niên, thanh âm trầm thấp: “Nói dối.”
Tống Tiểu Chu ngay cả cử động cũng không dám. Thân thể thiếu niên mang theo nhiệt khí bừng bừng, khi ngón tay lạnh lẽo đυ.ng tới cảm giác đối lập của nhiệt độ lại càng rõ ràng. Cậu nuốt một cái, hai má đỏ chót, ánh mắt dao động không có chỗ đặt: “Ngươi… ngươi đừng đứng gần ta như vậy.”
Lục Hành ung dung: “Rõ ràng là Tiểu Chu ngã vào trong ngực ta.”
Tống Tiểu Chu: “Vậy ngươi buông tay!”
Lục Hành: “Được.”
Nói rồi nới lỏng cánh tay. Tống Tiểu Chu thấy y buông nhanh như vậy nhất thời có mấy phần thất lạc, đuôi mày khóe mắt đều rũ xuống.
Cậu đột nhiên thốt lên, cả người đều bị Lục Hành ôm vào trong ngực, hai tay không thể cử động, khắp nơi đều là mùi hương thanh lãnh trên người Lục Hành.
Lục Hành nghĩ “Tiểu tử này rất chất phác, ngây ngây ngô ngô.”
Trong đầu Tống Tiểu Chu đều là mộng. Một cỗ nhiệt ý từ bàn chân tới đỉnh đầu, lòng bày tay đều là mồ hôi, qua chốc lát mới thăm dò mà đưa tay ôm lấy Lục Hành.
Cậu ngẩng mặt lên nhìn Lục Hành, ánh mắt không tự chủ được mà lưu luyến trên đôi môi Lục Hành, chỉ cảm thấy sao có thể có người như vậy, ngay cả môi cũng xinh đẹp thuận mắt đến thế.
Nghĩ vậy, Tống Tiểu Chu còn chưa kịp phản ứng lại thì tay cậu đã chạm khóe môi y. Môi Lục Hành rất mỏng, đường nét rõ ràng lại không hề gai góc, cười rộ lên khóe môi hơi giương mềm mại mà ấm áp.
Tống Tiểu Chu nuốt một cái, hàm hàm hồ hồ: “Ngày hôm nay… thật sự hôn ta?”
Lục Hành bị động tác cả gan làm loạn của cậu khiến cho ngơ ngác, trong lòng khẽ nhúc nhích, rũ con mắt không nói một lời mà nhìn Tống Tiểu Chu.
Hoàng hôn mờ nhạt, cửa sổ mở một nửa, ánh chiều tà lặng lẽ tìm lối tiến vào phòng. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có nhịp tim càng ngày càng nhanh, hô hấp cũng trở nên không vững vàng.
Lần đầu tiên Tống Tiểu Chu nhìn thấy Lục Hành liền hoảng thần, người này lớn lên thật đẹp mắt. Cho nên Tống Tiểu Chu hối hận, lúc cha cậu dạy thơ văn trong đầu cậu đều là tiếng ve kêu chim hót, không có hảo hảo nhớ kỹ, lăn qua lộn lại cũng chỉ biết khen một câu đẹp mắt.
Biến hóa trong lòng Tống Tiểu Chu càng ngày càng lớn. Dù Lục Hành là quỷ, cả người đều lạnh ngắt lộ ra âm khí cậu cũng không sợ. Quỷ thần xui khiến, cậu ngửa mặt, bất ngờ hôn tới.
Bốn mắt giao nhau, cả hai đều có mấy phần kinh ngạc.
Tiểu nhân trong lòng Tống Tiểu Chu rít gào “Cậu đang hôn Lục Hành, hôn quỷ giữa ban ngày ban mặt.”
Có thể do trái tim trong l*иg ngực đập càng lúc càng nhanh khiến Tống Tiểu Chu mặt đỏ tới mang tai. Thời điểm cậu muốn trốn Lục Hành lại bắt lấy gáy cậu, giọng nói khàn khàn đè nén: “Hé miệng.”
Lông mi Tống Tiểu Chu run rẩy, còn thật sự nghe lời.
Tống Tiểu Chu chưa từng hôn ai, trúc trắc vươn đầu lưỡi hồng mềm mại, trong nụ hôn thô bạo của Lục Hành dường như cậu quên cả thở, ngẩng đầu đón lấy, tựa như con thú nhỏ mặc người định đoạt.
Khi Lục Hành gọi Tống Tiểu Chu cậu vẫn còn mông mông lung lung, cổ họng run lên đáp một tiếng, dùng sắc nắm lấy vai người nọ.
Môi Lục Hành rất lạnh, đầu lưỡi cũng lạnh nhưng nụ hôn lại cực kì nóng bỏng, dường như phải đem tất cả sinh lực của Tống Tiểu Chu hút lấy. Tống Tiểu Chu còn quá nhỏ, không chống đỡ được y, lại không nỡ rời đi môi lưỡi lạnh lẽo liền lấy đầu lưỡi mềm mại ấm áp của mình đi ủ ấm.
Y phục trong tay Lục Hành rơi trên mặt đất không ai để ý, hôn môi thật lâu mà dính nị, cả hai đều thở hổn hển. Tống Tiểu Chu mãnh lui về sau một bước, mông đặt trên ghế, nhất thời tỉnh táo lại. Cậu thế mà chủ động hôn Lục Hành. Tống Tiểu Chu hoảng loạn vội vàng che đôi môi nóng rực, chân cũng rụt lại, ấp úng nhìn trái nhìn phải.
Lục Hành khẽ cười, trêu chọc nói: “Lúc này biết sợ rồi? Vừa nãy hôn ta không phải lá gan rất lớn hay sao?”
Tống Tiểu Chu xấu hổ không chịu nổi, nắm tóc chính mình, đỏ mặt lớn tiếng nói: “Ai sợ! Ta mới không sợ! Không phải chỉ là hôn môi sao! Ta sợ cái gì!”
Lục Hành bị cậu chọc phát cười, một tay chống trên tay vịn, áp sát cậu, từ trên cao nhìn xuống: “Vậy lại hôn một cái?”
Tống Tiểu Chu rụt vai lại, trừng Lục Hành, dường như quyết tâm mà nâng hai má y, dùng lực cắn môi y một ngụm, đau tới Lục Hành cũng kêu lên.
“..Ai, đau.” Lục Hành cố ý, giơ tay xoa xoa dấu răng, “Làm sao lại giống như dã tiểu cẩu* thế này.”
Tống Tiểu Chu có chút đau lòng, lén lút liếc nhìn lại chạm phải ánh mắt đong đầy ý cười của Lục Hành. Cậu chống tay vịn ngồi dậy, hướng y nhe răng, mang theo nét trẻ con ngây ngô chưa trải sự đời: “Gâu!”
Lục Hành sửng sốt một chút, bật cười: “Ngươi tiểu hài này…”
Y lắc lắc đầu, nhìn Tống Tiểu Chu, tâm tình khó có thể tin được mà biến mềm mại.
Hết chương 10.
Editor: Tùy Tiện
Chú thích:
(*) Dã tiểu cẩu: bé cún hoang (ver cục súc: chó hoang)