Hóa Ra Bổn Vương Mới Là Thế Thân

Chương 17

Editor: Kim Tận

Beta: Mộc Thanh Mạn

Đoạn Bắc Sầm là nhi tử của thuộc hạ mà Tiêu Yến trọng dụng. Sau khi phụ thân hắn chết trong một trận chiến loạn, Tiêu Yến liền thu nhận hắn làm con nuôi. Đoạn Bắc Sầm lớn hơn Tùy Tùy hai tuổi, y không những là tâm phúc của nàng mà còn cùng nàng trưởng thành, mối quan hệ của hai người có thể xem là thanh mai trúc mã. Bọn họ bề ngoài duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới, trong đời tư lại tình thân như thủ túc. [1]

[1] Tình như thủ túc: mối quan hệ gia đình cụ thể là anh chị em.

Đoạn Bắc Sầm trong mắt hiện lên chút ý cười, nhưng vẫn không khỏi lo lắng: " Ngươi vậy mà còn có tâm tư nói đùa."

Hắn bình thường luôn trầm mặc kiệm lời, cho dù là quan tâm hay lo lắng cũng hiếm khi thể hiện rõ ràng. Trong lòng cất dấu thiên ngôn vạn ngữ [2] tất cả khi nói ra đều là cái giọng lãnh đạm thờ ơ này.

[2] Thiên ngôn vạn ngữ: trăm lời ngàn từ, được hiểu rằng có nhiều điều muốn nói.

Tùy Tùy hiểu, với giao tình bao năm của bọn họ, rất nhiều lời tuy không nói ra nhưng trong lòng đối phương cũng đã rõ ràng.

Hai người sóng vai nhau tiến vào khu rừng phía sau.

Trong rừng, lá thông phủ kín mặt đất, dẫm lên mềm mại như tấm thảm nhung được phủ thêm lớp bông. Mặt trời ngày thu ló rạng qua cành lá, hắt vầng sáng loang lổ đổ xuống thân ảnh của hai người.

Chim hót ríu rít trên ngọn cây, xa xa có tiếng nước chảy róc rách, khu rừng ngập tràn hương thơm nhàn nhạt của lá thông, thanh u yên tĩnh, rất thích hợp để ôn lại chuyện cũ.

Mà bọn họ cũng không có thời gian hồi tưởng chuyện đã qua.

Đoạn Bắc Sầm lấy từ bên hông xuống một cái túi vải dài hẹp, bất ngờ ném về phía nàng: " Ta mang đao của ngươi đến."

Tùy Tùy ăn ý bắt lấy. Nàng cởi bỏ chiếc túi vải, rút ra trường đao dài, vỏ đao đen tuyền làm nổi bật hoa văn được chạm khắc tinh tế từ vàng bạc, nàng mân mê chạm vào chuôi đao âu yếm, ánh mắt lưu luyến sâu dần như thể được gặp lại tri kỷ, phảng phất như đang cùng một người bạn cũ hàn huyên thân mật.

"Cạch" một tiếng, thanh đao được tuốt ra, thanh âm giống như tiếng rồng ngâm, ánh sáng lạnh lẽo dường như chiếu rọi cả góc rừng.

Nàng không rút ra toàn bộ thân đao, ngón tay hơi vuốt ve phần lộ ra, ngay sau đó đem nó tra vào trong vỏ, đưa lại thanh trường đao đưa cho Đoạn Bắc Sầm.

" Không giữ lại bên người?"

" Không tiện." Tùy Tùy nhìn trường đao, ánh mắt thất thần.

" Ngươi thay ta giữ gìn nó cho tốt."

Đoạn Bắc Sầm không khỏi hơi cong khóe miệng.

" Vết thương thế nào rồi?" Hắn hỏi.

Tùy Tùy giật giật vai trái: " không có trở ngại gì lớn, chỉ là do buông thả quá lâu, công lực có vài phần giảm sút."

Đoạn Bắc Sầm trong mắt tràn đầy áy náy:

" Đều do thuộc hạ vô năng, phản ứng chậm chạp."

Tùy Tùy cười: " Ai biết lại trùng hợp như vậy, vừa lúc gặp Thần Dực Quân vào núi diệt thổ phỉ, không trách ngươi được."

Nàng dừng lại một chút lại nói: " Tình hình ở Hà Sóc thế nào rồi?"

Đoạn Bắc Sầm đáp: " Sau khi thất thủ, Khiết Đan đã gây rối để vượt biên. Tiêu Đồng An hạ lệnh chuẩn bị lương thảo, khả năng cao là vội vã xuất binh. Ta nghĩ hắn là muốn lợi dụng tình hình Đột Quyết nội bộ lục đυ.c, nhân cơ hội dành lại Ứng Châu."

Tùy Tùy trần ngâm nói: " Trận này hắn đánh không thắng."

Đoạn Bắc Sầm ánh mắt khẽ lưu chuyển, gật đầu thừa nhận: "Hắn không có năng lực này."

" E là còn không thủ được." Không dừng lại, Tùy Tùy nói tiếp: " Không thể phủ nhận hắn đang có nhiều binh lực trong tay. Bên Đột Quyết, Khả Hãn hẳn cũng đang đau đầu với đám nhi tử tốt của lão tranh quyền đoạt vị đến sứt đầu mẻ trán. Lúc này tốt nhất chúng ta nên dĩ dật đãi lao, tọa sơn quan hổ [3], đứng nhìn xem bên nào lực lượng suy giảm. Chỉ cần Đột Quyết ốc không mang nổi mình thì phía Khiết Đang cũng chẳng đáng để sợ hãi."

[3] Dĩ dật đãi lao: Một trong cách binh pháp thời xưa. Kế thứ 4 trong 36 kế Binh Pháp Tôn Tử. Lấy thảnh thơi để đối phó với hấp tấp nhọc nhằn, lấy gần đợi xa.

Tọa sơn quan hổ: Ngồi trên núi xem hổ đánh nhau.

Đoạn Bắc Sầm nói: " Tiêu Đồng An chưa chắc không biết, hắn tuy rằng đã tiếp quản ba đội quân, nhưng thái độ triều đình không rõ ràng, đến bây giờ cũng không chính thức sắc phong, quân đội bất ổn, Tiết Chất ở một bên như hổ rình mồi. Chỉ còn chờ người thay thế, hắn trước mắt cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể mau chóng đánh một hồi thắng trận lớn để dân chúng quy phục."

Trên sa trường đao thương không có mắt, là cơ hội tốt để trừ khử khử những kẻ bất đồng quan điểm và rửa sạch các cấp bên dưới.

Tùy Tùy thở dài một tiếng: " Thúc phụ ta lãnh binh không được, ta đang suy nghĩ về điều đó."

Dừng một chút, nhìn về phía Đoạn Bắc Sầm: " Ngươi thấy thế nào?"

Đoạn Bắc Sâm chần chừ một chút: " Tiêu Đồng An khăng khăng xuất binh, bất quá sau một thời gian sẽ bị tiêu diệt, đến lúc đó hai người một phen cắn xé. Tất nhiên là lưỡng bại câu thương, chúng ta liền lợi dụng làm ngư ông đắc lợi."

Hắn nhìn về phía Tùy Tùy bằng ánh mắt thật sâu: " Ngươi cũng có thể sớm trở về một chút."

Tùy Tùy hơi nhíu mày, sau đó nhoẻn miệng cười: "Ta sớm muộn gì cũng sẽ trở về, không cần dùng máu của các tướng sĩ để lót đường đi. Ta biết, ngươi là đang lo lắng người đi trà lạnh, mà chính ta cũng sợ rằng không dễ dàng trở về."

Dừng một chút nói: " Nhưng nếu chỉ vì về sớm vài ngày, khiến cho các tướng sĩ chịu chết, ta còn đáng để bọn họ đi theo sao?"

Đoạn Bắc Sầm gục đầu xuống, nàng nói không sai, nàng cùng Tiêu Đồng An là hai hạng người khác nhau , không phải nàng dụng binh như thần, mà ở nàng vĩnh viễn không vì lợi ích của bản thân mà gϊếŧ người vô tội.

Nàng chưa bao giờ đánh những trận không cần thiết, không muốn đổ máu vô ích. Đoạn Bắc Sầm ở trong quân đội mới biết, làm một vị tướng tài như vậy mười phần khó khăn.

Hắn quỳ một gối, ôm quyền hành lễ:

" Thuộc hạ hổ thẹn."

Tùy Tùy vội dìu hắn lên: " Ngươi vì ta mà suy nghĩ, sao có thể trách ngươi, Tiêu Đồng An hiện giờ tín nhiệm ngươi, hắn có tham vọng và tài năng nhưng không có ý chí mạnh mẽ. Rất dễ bị lung lay bởi thuộc hạ và thân tín, ngươi nhất định phải tìm mọi cách khuyên hắn lại, đừng để hắn xuất binh. Hai mươi vạn tướng sĩ ở biên quan đều phải dựa vào ngươi rồi."

Đoạn Bắc Sầm nghiêm nghị nói: " Thuộc hạ tuân mệnh. "

Tùy Tùy cười: " Chỗ này ngoài hai chúng ta ra cũng không có người khác, ngươi một câu rồi lại hai câu xưng thuộc hạ, giữa chúng ta từ khi nào trở nên xa lạ như vậy?."

Nàng cười thật tươi, phản chiếu như hoa tùng bách, tiên tử giáng trần.

Đoạn Bắc Sầm đột nhiên ngẩn người, hắn tới giờ mới để ý hôm nay nàng mặc váy, tựa hồ so với khi trước khoác quân bào đôi chút không giống nhau.

Hắn hoảng hốt, thẹn thùng quay mặt qua chỗ khác. Sau một hồi lại tự giác thấy động tác mình hơi đột ngột, càng thêm túng quẫn, liền nhìn chằm chằm một quả ở trên cây, tựa hồ nghiên cứu bao giờ nó chín.

Tùy Tùy nhìn hắn, ánh mắt khẽ động.

Vẻ mặt của Đoạn Bắc Sầm nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng vẫn có nét ửng hồng hiếm thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Tùy Tùy nhìn bóng mặt trời phản chiếu trên tảng đá, nói với Đoạn Bắc Sầm: " Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi sớm quay trở về dịch quán một chút, miễn cho người khác sinh nghi."

Đoạn Bắc Sầm gật đầu, hai người theo đường cũ trở về.

Lẳng lặng đi trong chốc lát, Đoạn Bắc Sầm bỗng nhiên nói: " Ngươi còn đang điều tra chuyện của Thái tử sao?"

Tùy Tùy hơi giật mình, ngay sau đó nói: " Đúng vậy."

" Có phát hiện ra manh mối không ? "

Tùy Tùy lắc đầu.

Đoạn Bắc Sầm muốn nói lại thôi, chung quy vẫn đưa ra nghi vấn: " Ngươi có từng nghĩ tới, thực chất không có nội tình gì sau câu chuyện ấy, chân tướng vẫn là vậy không?"

" Từng nghĩ tới." Tùy Tùy nói " Nhưng ta không tin."

Đoạn Bắc Sầm khẽ nhíu mày: " Đã qua lâu như vậy, ngươi còn không buông xuống được sao?"

Tùy Tùy mỉm cười, nụ cười nhuốm chút bi thương, giống như tia nắng cuối cùng chiếu vào trên tuyết của mùa đông.

Đoạn Bắc Sầm không nói gì thêm, nụ cười đó chính là đáp án.

Hai người sắp đi tới bìa rừng, cách đó không xa là thần hoa miếu cổ trên cổng, Đoạn Bắc Sầm bỗng nhiên ngừng bước chân, lấy hết can đảm nói: " Kinh thành lạc chốn phù hoa, đầy rẫy thị phi, ngươi cũng không cần phải cố nán lại nơi đây, ta có thể an bài..."

Tùy Tùy: " Ta ở lại Trường An cũng không phải chỉ điều tra sự việc của Hoàn Diệp."

" Tiêu Đồng An yếu đuối vô năng, ở trong quân đội cũng không có uy tín, nếu không có thế lực đằng sau bí mật chống lưng, với khả năng của hắn thì một trăm lá gan cũng không dám sau lưng ta bắn tên trộm. Tiểu nhân."

Đoạn Bắc Sầm trầm ngâm một lát: "Ý của ngươi là..."

Tùy Tùy gật đầu: " Ta hoài nghi việc này phía sau màn là Hoàng Đế còn Tiêu Đồng An... chỉ là con rối mà thôi,"

Hoàng đế bây giờ không nhát gan và bất tài như tiên đế, cho dù nuốt không trôi Hà Sóc, hắn cũng sẽ không giống như phụ tổ hắn ngồi không quạt mát, bất lực nhìn người khác thế lực lớn mạnh một tay che trời.

Nếu hắn có thể dốc lòng trải qua mấy chục năm, hai ba thế hệ, chậm rãi trù tính, từng bước thận trọng làm suy yếu thế lực của các trấn hầu thì khả năng triều đình thu hồi lại Hà Sóc về trong tay cũng không phải không có khả năng . Suy cho cùng là Hoàn thị đã có được Đại Ung Chính Thục Quốc, miễn là dân chúng không lầm than một bước, lòng tin của dân vẫn hướng về triều đình.

Tuy nhiên, hoàng đế không thể chờ đợi, hắn phải làm Đại Ung xã tắc hưng thịnh, lưu lại tên tuổi lừng lẫy của mình trong sử vàng. Đây cũng chính là du͙© vọиɠ sâu thẳm của mỗi bậc Đế Vương.

Khi vội vàng người ta liền thiếu kiên nhẫn, lý trí dễ dàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi ham muốn rồi đi vào nước cờ hiểm. Tỷ như việc hắn đã lựa chọn sai người, Tiêu Đồng An làm việc thành thì ít mà hỏng thì nhiều, loại người như hắn chính là sống để người ta chi phối, trở thành con rối bị dắt mũi tiêu khiển, không làm chủ được chính số phận mình.

Tùy Tùy nói tiếp: " Nếu là ta đoán không nhầm, triều đình sở dĩ chậm chạp không sắc phong cho Tiêu Đồng An là có sự kiện còn chưa thỏa đáng. Gần đây triều đình hẳn là có động tác tiếp theo."

Nàng dừng lại một chút: " Chúng ta ở xa biên quan, sự việc trong triều rắc rối khó gỡ, thế lực cũng không rõ ràng, chi bằng nhân cơ hội này làm rõ và xem có điểm yếu nào để lợi dụng không."

Đoạn Bắc Sầm trầm mặc trong chốc lát, mới khẽ thở dài: " Ngươi cẩn thận một chút..."

Tùy Tùy gật đầu : "Ta sẽ không hành động hấp tấp. Không ai cho rằng ta dám đến Trường An, huống chi ta còn đang ở biệt viện của Tề Vương."

Sự việc của nàng và Tề Vương đương nhiên không giấu được Đoạn Bắc Sầm, Tùy Tùy cũng không muốn giấu giếm.

Đoạn Bắc Sầm cũng biết chuyện tình kinh thiên động địa của Hoàn Huyên và Nguyễn Nguyệt Vi.

Hai hàng lông mày kiếm của hắn gần như thắt lại: " Ngươi không cần... như vậy chỉ tự làm khổ mình."

Tùy Tùy cười nói: " Ngươi yên tâm, ta có làm khổ ai đều cũng sẽ không làm khổ đến chính bản thân mình."

Đoạn Bắc Sầm im lặng.

Tùy Tùy: " Theo nhu cầu thôi, Tề Vương không tồi, trước mắt ta đối với hắn không có gì là không hài lòng." Ngụ ý là nếu có một ngày không vừa ý, có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Ngữ điệu của nàng rất nhẹ, phảng phất như Tề Vương chỉ là một trò tiêu khiển mua vui trong lúc chờ đợi cho đỡ buồn chán.

Đoạn Bắc Sầm vẫn không thể yên tâm, Tề Vương cùng cố Thái Tử sinh ra giống nhau, hắn đã sớm nghe được điều này.

Nhưng hắn cũng tự hiểu rằng, việc tư của nàng thì hắn không có quyền xen vào, cũng không ai có thể thuyết phục những gì nàng đã nhận định là đúng.

Hắn im lặng một lúc lâu, mới nói:" Nếu Tề Vương có liên quan đế sự việc của cố Thái Tử..."

Tề Vương còn có một đích huynh [4], Thái Tử ở ngôi vị như thế nào thì đều không tới phiên hắn, huống chi bốn năm trước trên lĩnh vực văn thần, võ tướng đều không có thiên phú, cũng không được hoàng đế coi trọng, nghe thì không có động cơ, nhưng chuyện gì cũng đều có vạn nhất.

[4] Đích huynh: Anh em họ (con chú bác): đích đường huynh đệ 嫡堂兄弟, đường huynh đệ 堂兄弟 hay tòng huynh đệ 從兄弟. Lời editor: theo tớ hiểu ở đây là chồng của Nguyễn Nguyệt Vi chuẩn bị cưới.

Tùy Tùy không hề do dự, nhàn nhạt nói: " Vậy tự tay ta sẽ gϊếŧ hắn."

Đoạn Bắc Sầm đoán chừng vẻ mặt nàng là biết nàng đang nói thật, nhất thời cũng không biết nói gì, sau một lúc mới đáp: " Người cẩn thận một chút, có chuyện gì truyền thư cho ta."

" Được."

" Ta mùng sáu thì rời kinh, ngươi có muốn ta giúp gì không?" Tới điểm phải chia tay, Đoạn Bắc Sầm nói.

Tùy Tùy lắc đầu, ngay sau đó ánh mắt lại giật giật: " Đúng rồi, ngươi thay ta tìm một loại cây tránh tử dược ở Tây Vực."

Đó là bí mật của Tây Vực, một dược thuốc có hình dáng đậu đỏ lớn nhỏ, đặt trong rốn có thể đảm bảo rằng không sơ sẩy, nàng đối với thuốc tránh thai trong phủ Tề Vương cũng không hoàn toàn yên tâm, thêm một vị dược nữa may ra với có thể kê cao gối mà ngủ.

Việc này không cần Đoạn Bắc Sầm đi làm, nàng chỉ cố ý nói ra, đơn giản là lấy dao chặt đứt mớ dây tơ hỗn độn, chặt đứt tất cả những chuyện ngoài ý muốn có khả năng xảy đến.

Đoạn Bắc Sầm ánh mắt phức tạp, trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu: " Được, ta gửi cho tiệm son phấn. Quá hai tuần ngươi có thể qua lấy."