Hóa Ra Bổn Vương Mới Là Thế Thân

Chương 16

Editor: Sarielivy, Ngọc

Beta: Mộc Thanh Mạn

Hôm nay Tùy Tùy ra ngoài từ rất sớm, nàng đi về phía Kim Quang Môn ở thành Tây, dọc đường đi bắt gặp không ít người đứng bên đường uể oải xoa xoa vai gáy, bộ dạng còn đang ngái ngủ, trục đầu xe ngựa cũng chưa nâng lên.

Mấy ngày nay trời quang mây tạnh, trên đường bụi bay mù mịt, phu xe trên lưng ngựa ai cũng mặt xám mày tro [1]. Tùy Tùy ngồi trên xe cũng bị bụi làm ho sặc sụa.

[1]: nguyên văn 灰头土脸 - có nghĩa là khuôn mặt phủ đầy bụi, nó cũng mô tả một biểu hiện của sự chán nản hoặc trầm cảm. ( Cre : Baidu )

Người ra đường ngày càng đông, xe ngựa cũng chỉ có thể đi nhanh nhất nửa tốc độ so với bình thường. Từ Sơn Trì Viện đến Kim Quang Môn xóc nảy tận hơn một canh giờ vẫn chưa đến.

Ra tới ngoại thành, bóng người thưa dần đi, cũng may đường rộng, xe di chuyển cũng nhanh hơn.

Tùy Tùy "Túy Ông chi bất tại tửu" [2], nhưng nếu lấy cớ xem Phật cốt xá lợi, lại không thể không đi chùa Thanh Long bái lạy một cái.

[2] "Túy Ông chi bất tại tửu": ý của Túy Ông không phải ở rượu. Câu này ý chỉ rằng hương vị trong gian hàng không phải để uống, mà là để thưởng thức phong cảnh trên núi; sau này được dùng để bày tỏ ý định những việc làm có động cơ thầm kín.

Lời của beta: dù rất thích những câu thâm túy nhưng mà tác giả làm em đau đầu quá.

Bên ngoài cửa chùa tấp nập người người đi lại, từ xa nhìn vào giống như từng đợt sóng nước lũ đang trào dâng, chỉ đứng ngoài xem mà da đầu cũng cảm thấy tê dại.

Tùy Tùy ngồi trong xe lắt léo còn đúng nửa cái mạng, nàng trong người không khoẻ, chưa kể lát còn phải chen chúc trong biển người, thật sự khổ không thể tả.

Trước khi tới đây, nàng đã tính toán kỹ lưỡng nhưng vẫn là đánh giá quá thấp lòng thành kính của dân chúng Trường An với Phật Tổ.

Vật lộn bao lâu mới chen lấn được vào cửa, Tùy Tùy ngẩng đầu nhìn sắc trời, đoán chừng thời gian hẹn với Đoạn Bắc Sầm cũng sắp tới. Nàng không muốn tới trễ hẹn liền lập tức đi đến chính điện hành hương.

(...)

Chính điện của chùa Thanh Long chật kín người không ai biết tại một không gian khác, trong tòa Thất Bảo Các lại là một bầu không khí yên tĩnh.

Chùa Thanh Long vốn được xây dựng dựa trên núi, Phật điện Phật các cùng thiện phòng nhiều như sao trời, gian Thất Bảo các là nơi trang trọng nhất trong chùa Thanh Long. Từ Phật các nhìn xuống, có thể thu hết toàn bộ khung cảnh vào trong tầm mắt.

Lúc này ở các giữa, có mười mấy vương tôn công tử vận cẩm y hoa phục, kim quan đai ngọc ngồi nhàn hạ dùng đồ chay, một bên nhìn ra xa xa hướng phật điện.

Một nam tử trong số họ khoác áo choàng bằng gấm có hoa văn màu xanh ngọc giống như các Phật tử thường mặc, đầu đội bạch ngọc quan [3], thắt lưng buộc thúc tử kim mang, là Tề Vương Hoàn Huyên.

[3] Vương miện bạch ngọc là trang bị phẩm chất xanh trong "Loạn Tây Du Ký".

Lễ Phật cốt xá lợi Chùa Thanh Long là sự kiện trọng đại của Đại Ung, Hoàng hậu tuy thờ Phật nhưng không thể đích thân đến, Thái Tử lại vừa mới thành hôn cho nên hôm nay Tề Vương mới đại diện Hoàng Gia đến hành lễ Phật.

Trước khi đoàn khách hành hương ào ạt tiến vào, nhóm bọn họ đã tới chiêm ngưỡng qua Phật cốt, thắp nhan xong xuôi rồi mới rời đi.

Có một vị công tử khoác chiếc áo bào khổng tước màu tím, eo thắt bạch ngọc, đôi mắt như hồ ly, trong tay cầm một chiếc quạt nạm ngọc, ngón tay y khẽ động so với ngọc còn trắng hơn, nhìn vô cùng tinh tế. Vị công tử thanh tao như ngọc ấy lại có danh hiệu "Ăn chơi trác táng" nhất kinh thành - Dự Chương Vương Hoàn Minh Khuê.

Hắn cùng đám con cháu hoàng tộc đứng dựa thân vào lan can trên lầu các, ánh mắt quan sát mỹ nhân tứ phương xinh đẹp ra ra vào vào, thậm chí còn không quên bình luận vài ba câu.

Đứng ngay cạnh y là vị công tử một thân vận bạch y, tay cầm bút mực hào hứng nghe Dự Chương Vương miêu tả, viết viết vẽ vẽ trên lụa gấm thượng hạng.

Vị nam tử mặc hồ phục màu xanh lá cây đậm, trên đầu đội vương miện có khuôn mặt dài nhìn Dự Chương Vương nói: "Những nữ tử này đều đội mũ có mạng che, không nhìn rõ mặt. Tử Ngọc huynh bên này vẽ mỹ nhân e là không thể họa rõ khí chất của các nàng."

"Lời này của hiền đệ sai rồi." Hoàn Minh Khuê cười, khẽ gấp quạt ngọc lại gõ nhẹ lên đôi mắt: "Nếu đệ có đôi mắt này của ngu huynh, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tìm ra tuyệt sắc giai nhân."

Nam tử mặc hồ phục bán tin bán nghi: " Thật sự thần kỳ như vậy sao? Không biết Tử Ngọc huynh hôm nay đã nhìn thấy vị mỹ nhân nào chưa?"

Hoàn Minh Khuê tặc lưỡi "tách" một tiếng: " Nếu là mỹ nhân thì dễ, còn vị cô nương khuynh quốc khuynh thành xứng làm tuyệt đại giai nhân lại khó tìm, nếu tùy tiện liếc mắt một cái mà có thể thấy, sao còn có thể gọi đệ nhất giai nhân?"

" Như thế nào mới được gọi là khuynh quốc khuynh thành?" Nam tử vận Hồ phục mắt nổi lên tia hứng thú, "Như Oánh Châu - hoa khôi của Nguyệt Lâu có được tính là tuyệt sắc giai nhân không?"

Hoàn Minh Khuê lời ít mà ý nhiều nói: "Dung chi tục phấn." [4]

[4]: nguyên văn 庸脂俗粉 - sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng.

"Vậy còn vị thiên kim của phủ Trương Tướng?" Một người khác nói.

" Vẫn là tiểu cô nương miệng còn hôi sữa, suốt ngày ngây ngô cười cười nói nói, không có ý vị thanh tao." Hoàn Minh Khuê tiếp lời.

Có người trộm liếc Tề Vương một cái, hạ giọng phát biểu: "Ta biết có một người, tuyệt đối xứng được với khuynh quốc khuynh thành, nhất định Tử Ngọc huynh cũng sẽ tìm không ra khuyết điểm."

Mọi người vừa nghe vậy liền biết người hắn đang nói tới chính là Trường An đệ nhất mỹ nhân Nguyễn Nguyệt Vi, chỉ là bọn họ cũng không có cái gan bàn tán sau lưng Thái Tử Phi đương triều, huống chi trong bữa tiệc này còn có Tề Vương.

Hoàn Minh Khuê chỉ cười nhạt : " Thịnh danh chi hạ, kỳ thực nan phó." [5]

[5]: Nguyên văn "盛名之下,其实难副". Ý chỉ là danh tiếng có thể lớn hơn thực tế.

Thanh âm không nặng không nhẹ, cũng không cố ý né tránh người khác. Người có cái gan ngang nhiên ở trước mặt Tề Vương bàn tán người trong mộng của hắn cũng chỉ có thể là Dự Chương Vương.

Kỳ quái ở chỗ, bọn họ một người tính khí cao ngạo, một người lại vô cùng phóng túng. Quăng tám thước sào cũng không tìm ra được giữa hai người có điểm chung gì, cả đám nam nhân đoán già đoán non vẫn chẳng lý giải nổi vì sao quan hệ của bọn họ lại bền chặt lâu như vậy.

Lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, Hoàn Huyên nhất định sẽ không vui, nhưng lời là từ Hoàn Minh Khuê nói, hắn tới mí mắt cũng chẳng buồn nhướng.

Thấy Hoàn Huyên không có phản ứng gì, trong bữa tiệc một người trái lại đứng ngồi không yên liền đứng dậy, cười lạnh nói: "Dự Chương Vương tầm mắt như vậy cao, chỉ sợ chỉ có thần tiên trên trời mới có thể vừa mắt."

Người đang nói là một thiếu niên chừng 16, 17 tuổi, mặc một chiếc áo choàng bằng gấm màu đỏ tươi, trên vai khoác bộ lông chồn trắng, sắc mặt trắng đến trong suốt. Tựa hồ như quanh năm bệnh thật cuốn thân. Vóc dáng y khá cao, nhìn có chút yếu đuối mỏng manh, thân hình nhỏ gầy.

Hắn hiển nhiên đang vô cùng tức giận, thở phì phò, gương mặt ửng hồng.

Câu nói vừa rồi như giấu đao trong lụa. Hắn không nghĩ đến Hoàn Minh Khuê lại ngang ngược như vậy: "Là Thế tử tán thưởng rồi, tiểu Vương chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà thôi."

Người ban nãy đứng dậy nói là thế tử Triệu Thanh Huy nhà Võ An Công, bàn về thân thế thì hắn là Biểu đệ của Nguyễn Nguyệt Vi. Từ nhỏ đã ngưỡng mộ biểu tỷ của mình, về phần tâm ý của hắn với Nguyễn Nguyệt Vi chỉ sợ có hơn Tề Vương chứ không có kém, chẳng qua bởi vì hắn bệnh tật ốm yếu nên không thể thường xuyên qua lại. Một bữa tiệc giữa các vị Vương Tôn công tử ấy vậy mà trở nên căng thẳng.

Mọi người đều biết con ma ốm này tính tình âm trầm cổ quái, mà hai người phu thê Võ An Công tới già cũng chỉ mới sinh được một đứa con, bọn họ hận không thể đem con trai đặt vào trong tầm mắt nâng niu, cưng chiều chứ đừng nói tới việc trách phạt đứa trẻ bị chiều chuộng sinh ra kiêu căng, ngạo mạn.

Bất quá, nếu đấy là người khác thì họ có lẽ sẽ vì nể mặt mũi của hắn mà nhường một phân. Nhưng Hoàn Minh Khuê là hạng người như thế nào chứ, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng nhượng bộ.

Hắn có đương kim Hoàng Thượng chống lưng, nhà ngoại hắn lại có công phò tá Thái Tử lên ngôi, chỉ cần hắn không mơ tưởng ngôi vị Hoàng Đế. Trên Triều có ai dám đυ.ng đến hắn? Thậm chí hắn càng càn quấy Thiên Tử ngược lại càng yên tâm.

Hoàn Minh Khuê biết rõ mình đã chọc giận thiếu niên nổi trận lôi đình vẫn ung dưng nhoẻn miệng cười, thản nhiên tự đắc mà phe phẩy quạt.

"Chẳng lẽ trong mắt Dự Chương Vương, phải chăng là chẳng có người nào có thể trở thành tuyệt đại giai nhân ?" Triệu Thanh Huy không thuận theo, cũng không buông tha.

"Kì thật cũng không phải là không có." Thứ tử của Lương Quốc Công - Đỗ Nhị Lang, người thường xuyên cùng Hoàn Minh Khuê thảo luận về thú vui chung của hai người cười nói : " Tuyệt đại giai nhân chân chính, Dự Vương đương nhiên cũng từng gặp qua hai người." [6]

[6]: nguyên văn 一对 - một đôi nhưng ở đây mình để "hai người" cho phù hợp, phía dưới có nhắc đến nhưng mình vẫn giữ nguyên vì phía dưới hợp ngữ cảnh.

" Hai người?" Mọi người liền hứng thú.

Lão thần Đỗ Nhị Lang vuốt cằm: " Bọn họ là mẹ con."

"Là nữ nhi nhà nào?" Có người hỏi.

Đỗ Nhị Lang cười nói " Khi đó hắn mới bảy tuổi, ở trong cung nhìn thấy mẹ con Tiêu phu nhân của Đông An vương phủ. Hắn liền chạy tới kéo tay áo của Tiêu phu nhân, khóc lóc nháo nhào đòi bà ấy đem nữ nhi gả cho hắn, tiểu cô nương của Tiêu gia còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, mới chỉ có mỗi một chiếc răng cửa tức giận đến mức suýt chút nữa bẻ gãy cánh tay của hắn."

Đỗ Nhị Lang cố ý nhắc tới câu chuyện này rõ ràng là muốn hòa giải bầu không khí căng thẳng, mọi người đều ngầm hiểu cùng nhau không hẹn mà cười rộ lên.

Triệu Thanh Huy cố tình bắt bẻ, lạnh lùng nói: " Ta còn tưởng là ai, hóa ra là con cọp cái [7] của Tiêu gia , Dự Chương Vương chẳng lẽ trong mắt có đốm mốc?."

[7]: nguyên văn 母夜叉 - Mẫu Dạ Xoa : Tôn Nhị Nương (孫二娘, Sun Erniang; nghĩa: Con gái thứ hai của nhà họ Tôn) là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử. Bà có tên hiệu là Mẫu Dạ Xoa (chữ Hán: 母夜叉; tiếng Anh: Female Yaksha; nghĩa: Dạ xoa cái ), ở đây mình dùng từ cho phù hợp ngữ cảnh.

Tiêu Đồng An nhiều năm sinh sống ở biên cương, Tiêu phu nhân vẫn ở lại kinh thành vì thân thể không tiện, con gái của hai người Tiêu Linh lại đi theo phụ thân ở Ngụy Bác, nàng chỉ trở lại Kinh Đô duy nhất một lần khi còn nhỏ. Khắp kinh thành này chẳng có bao nhiêu người đã gặp qua nàng, họ chỉ biết Tiêu Linh một thân chiến công hiển hách, đâu đó còn nghe ngóng được nàng sinh ra cơ bắp đã rắn chắc, mặt như nam tử lỗ mãng, tính tình thì đanh đá. Bọn họ hay gọi nàng là ả Mẫu Dạ Xoa.

Thời điểm Tiêu Linh vào Kinh mười mấy năm trước, Triệu thế tử vẫn còn là trẻ sơ sinh nằm trong tã lót, đương nhiên chưa gặp qua mẹ con Tiêu phu nhân, chỉ bởi vì Dự Chương Vương xem thường biểu tỷ dung mạo như nữ thần của hắn nên hắn cũng muốn đem tín ngưỡng của Hoàn Minh Khuê hạ thấp một bậc.

Mọi người đều có chút không biết phải làm sao, Đỗ Nhị Lang đang muốn nói lời hài hước giảng hòa thì lại có người nhanh một bước lên tiếng.

"Người kia đã qua đời rồi, Triệu thế tử chửi bới một người đã chết như thế, lại còn là công thần của Đại Ung ta..." Hoàn Huyên nhấp nhẹ chén trà, lạnh lùng nói, " Thì ra Võ An Công dạy con như vậy?"

Bữa biệc có mười mấy nam nhân không ai dám thở mạnh ra tiếng, trong nhất thời mọi thứ im ắng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Triệu thế tử như vừa bị ăn một cái tát, tức thời sắc mặt thẹn quá đỏ bừng lên, nhưng Hoàn Huyên là thống lĩnh Thần Dực Quân nắm trong tay binh quyền của Đại Ung, hắn không phải là loại người rảnh rỗi sinh nông nổi như Hoàn Minh Khuê, cho dù Triệu Thanh Huy có 10 lá gan cũng không dám trực tiếp chống đối.

Hắn chỉ có thể nhịn xuống lần này, thù hận hiện rõ nơi đáy mắt.

Hắn tự cho rằng trên đời này chẳng có ai hiểu biểu tỷ, quý trọng biểu tỷ hơn hắn. Vậy mà tại sao mọi người chỉ đều nói Tề Vương si tình, còn thật sự thì thế nào chứ? Người trong lòng mình bị chửi bới, hắn lại coi đó là chuyện không liên quan đến mình, ngược lại chỉ vì một con hổ cái từ đâu ra mới chịu lên tiếng, thật là buồn cười.

Triệu thế tử coi Tề Vương như kẻ thù, hận không thể dùng thiên đao vạn tiễn gϊếŧ chết hắn, Hoàn Huyên bên này đến liếc mắt nhìn hắn một cái nữa cũng lười, thu hồi tầm mắt.

Đúng lúc này, người khởi xướng Hoàn Minh Khuê lại nói "Vừa mới nói tuyệt đại giai nhân gặp được chứ không thể cưỡng cầu, đây không phải có một người sao."

Vừa quay đầu lại vừa nói: " Người đầu bảng ngày hôm nay ta đã chọn được rồi."

Mọi người nghe hắn nói như vậy, đều nhìn theo hướng quạt của hắn chỉ vào. Chỉ thấy một nữ tử mặc áo xanh, đầu đội mũ có rèm che từ Phật đường đi ra.

Đỗ Nhị Lang quan sát một chút, gãi gãi quai hàm: "Ta chỉ nhìn ra được cái eo kia của nàng ta rất nhỏ, chân rất dài, nhưng không nhìn rõ mặt, làm sao biết có đẹp hay không?"

Hoàn Minh Khuê cười nói " Bây giờ chính là lúc để khảo nghiệm nhãn lực đấy."

Hắn dùng quạt xếp chỉ chỉ bóng bạch y nữ tử kia: " Nhìn bề ngoài giống hệt mỹ nhân, nhìn khí khái lại giống hệt tuyệt sắc giai nhân. Các ngươi nhìn dáng người kia của nàng đi, trong cương có nhu, trong nhu mang nhẫn, sau đó lại nhìn dáng đi của nàng, không hề có cảm giác kệch cỡm, cũng không hiện ra chút thô bỉ tầm thường nào, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều có khí chất thiên tiên gió trời..."

Hoàn Huyên nghe thấy mấy chữ "Trong cương có nhu, trong nhu mang nhẫn", không biết sao tai lại có chút nóng, yết hầu căng thẳng một trận, không tự chủ được cũng nhìn về phía ngoài Các.

Với khoảng cách xa như vậy, đương nhiên không thể thấy rõ mặt, huống chi nữ tử kia còn có lụa mỏng che mặt.

Nhưng có lẽ là cảm ứng giữa những người đã từng thân mật da thịt với nhau, hắn vừa nhìn đã nhận ra, đó chẳng phải là nữ nhi của hộ thợ sắn đó sao?

Hoàn Minh Khuê còn đang thao thao bất tuyệt, mọi người cũng không tin ánh mắt hắn lại độc như vậy, mà chính hắn cũng bị khơi mào cảm giác muốn chinh phục, hưng phấn nói: " Nếu các ngươi không tin thì đánh cược cùng tiểu Vương ta đi, thế nào? Tiền đặt cược tùy các ngươi định đoạt. Chúng ta cùng chờ đến cuối cùng, nếu nữ tử kia quả thật là tuyệt đại giai nhân, thì các ngươi thua."

Đỗ Nhị Lang nói "Trong chùa nhiều người như vậy, làm sao tìm được?"

Hoàn Minh Khuê nói "Nàng chắc chắn sẽ phải ra khỏi chùa, chúng ta chờ ở bên sơn đạo, ôm cây đợi thỏ."

Mọi người cũng bị hắn khơi dậy hứng thú "Thú vị, chúng ta đi thử xem, xem đôi mắt Tử Ngọc huynh có thật lợi hại như hắn thổi phồng hay không."

Đang muốn xuống lầu, phía sau lại vang lên giọng nói lạnh lùng " Các ngươi là quý nhân tông thất, lại học đòi thói phong lưu dung tục của tên tiểu tử hồ nháo kia, còn ra thể thống gì!"

Người lên tiếng là Tề Vương Hoàn Huyên, ở đây thân phận của hắn là tối cao nhất, quyền thế cũng khuynh trời, hắn một khi đã lên tiếng thì trận đánh cược này coi như lại phải bỏ phí.

Hoàn Minh Khuê ai oán nhìn đường đệ: " Nhìn một cái cũng không được sao? Giai nhân như vậy, bây giờ mà bỏ lỡ, lần sau làm sao biết còn có nhìn thấy được hay không chứ..."

Hoàn Huyên không trả lời, chỉ lạnh lùng mà liếc hắn một cái.

Hoàn Minh Khuê biết hôm nay bản thân đen đủi, không có duyên chiêm ngưỡng tư dung của giai nhân. Hứng thú nhất thời vừa nhen nhóm nay lại bị tạt một gáo nước lạnh, hắn hậm hực thu màn "Mỹ nhân phổ" lại.

_______________________

Tùy Tùy vừa chiêm ngưỡng Phật cốt xong, lấy một chút tinh dầu thơm xoa lên người mình cùng với Cao ma ma rồi đi xin một túi bùa hộ mệnh của một vị tăng trong chùa xong thì vội vàng ra khỏi Phật điện.

Lúc bước xuống bậc thang ở trước điện, nàng bỗng nhiên cảm thấy như có ánh mắt ai đang nhìn mình, dừng chân một chút, ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy trên cao có tòa Phật lâu tựa vào núi, thấp thoáng sau cảnh thu trong rừng cây, cánh màn lụa buông xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy bóng người.

Nàng gọi một vị tăng tiếp khách tới, chỉ vào tòa lầu các kia hỏi " Sư phụ, xin hỏi kia là chỗ nào?"

Vị tăng đáp " Đó là Thất Bảo Các được xây dựng rất tinh tế của chùa chúng tôi."

Xuân Điều hứng thú " Nhìn bên đó thật đẹp, đã vậy còn thanh tịnh, không biết chúng ta có thể tới đó ngắm cảnh không?"

Mặt của vị tăng tiếp khách lộ vẻ khó xử, áy náy nói " Trong lâu có vài vị thí chủ đang dùng bữa, bên kia quả thực không tiện đặt chân..."

Xuân Điều sau khi biết đó là nơi dành cho các vị đại quan quý nhân, cấm không cho khách hành hương ghé, có chút tiếc nuối.

Tùy Tùy vỗ vỗ vai nàng "Lần sau lại đến chơi là được, giờ chúng ta đi ăn đồ chay."

Tuy rằng ngoài miệng Xuân Điều hay oán trách Tùy Tùy tham ăn, nhưng con gái tuổi này làm gì có ai mà không thích ăn không thích chơi, nhất thời cũng có hứng thú.

Hai người hỏi đường vị tăng kia đã biết lối ra bằng cửa núi, vòng đến sau chùa, xuyên qua một mảnh rừng anh đào, dọc theo con đường mòn gập ghềnh đi lên trên núi, đi được khoảng chừng mười lăm phút, tiếng ồn ào náo động sau chùa Thanh Long đã xa dần, biến mất trong tiếng nước róc rách, lại đi một đoạn, liền nghe thấy sâu trong rừng thu truyền đến tiếng chuông lanh lảnh.

Nhìn từ xa, miếu Linh Hoa to bằng lòng bàn tay, cùng lắm chỉ có thể coi như một đóa hoa lan nhỏ, ẩn hiện trong sâu thẳm thông và bách, nhưng cũng xem như là có chút không gian yên tĩnh.

Trong chùa quả nhiên không có gì ngoài mấy vị khách hành hương, số lượng không nhiều lắm, bọn họ cũng giống như Tùy Tùy và Xuân Điều, đi chùa Thanh Long chiêm ngưỡng Phật cốt xong, thuận đường tới đây dùng chút nước trà và thức ăn chay.

Vị tăng tiếp khách đưa hai người vào phòng ăn, bưng điểm tâm cùng mấy loại hoa quả tươi đến.

Xuân Điều nhìn nhìn, mấy thứ trắng trắng đó có vẻ không được ngon mắt lắm, cầm lên nếm một miếng, mùi vị cũng bình thường, tranh thủ khi vị tăng kia đi xuống hành lang pha trà, nàng nhăn mũi lại nhỏ giọng phàn nàn: "Thức ăn chay này đúng chẳng có mùi vị gì, uổng công chúng ta đi xa như vậy mới tới nơi."

"Coi như ra đây chơi đi," Tùy Tùy nhặt một quả hồng lớn trong chén gốm đưa cho nàng, "Quả hồng này có vẻ không tồi."

Vị tăng cầm bình trà đi vào: "Quả hồng này thuộc loại hồng ngon chỉ có trong chùa, ở chỗ khác không có loại hồng tốt như vậy đâu, hai vị thí chủ có thể nếm thử, nếu như thích, chờ lát nữa về mang một rổ đi."

Tùy Tùy nói cảm ơn.

Vị tăng ngượng ngùng gãi gãi ót, hành lễ thành hình chữ thập: "Hai vị thí chủ cứ thong thả dùng, tiểu tăng đi trước, nếu hai vị có chuyện gì, kêu một tiếng trước cửa là được."

Dừng một chút lại nói "Hai vị dùng điểm tâm xong nếu muốn nghỉ ngơi, có thể đến khu nhà ở phía Đông, bên trong có giường, bình thường có rất ít người tới, đệm chăn đều đã được giặt sạch sẽ."

Hai người nói cảm ơn, vị tăng kia liền lui ra ngoài.

Chờ tiếng bước chân của hắn đi xa, Xuân Điều mới cười nói " Nương tử thật là xinh đẹp, vừa nãy tiểu sư phụ kia còn mặt đỏ hết cả lên, không dám nhìn thẳng dung mạo người nữa. Xem ra là chưa tu hành được rồi, lục căn không thanh tịnh."

Tùy Tùy cầm một quả hồng lên nhét chặn miệng nàng lại.

Quả hồng thật sự rất ngọt, Xuân Điều ăn liền hai quả, lại uống một chén trà. No đủ sờ sờ bụng, ngáp một cái.

Tùy Tùy nói: " Mệt sao?"

Xuân Điều xoa xoa huyệt Thái Dương, thẹn thùng nói " Cũng không biết làm sao nữa, ban nãy nô tỳ đã có chút chóng mặt."

" Vị tăng kia nói phòng trong có giường, ngươi đi ngủ một lát đi." Tùy Tùy nói.

"Như vậy sao được." Xuân Điều lại ngáp thêm cái nữa, lau lau nước mắt trên khóe mắt, "Nô tỳ còn phải hầu hạ nương tử."

" Bây giờ còn sớm, chúng ta cũng không vội trở về." Tùy Tùy nói "Ta cũng chỉ đi dạo ở trong chùa, không cần ngươi đi cùng đâu."

Xuân Điều vẫn cảm thấy không ổn, nhưng mí mắt thì ngày càng nặng, chỉ muốn lập tức tìm một cái giường để nằm xuống.

Tùy Tùy cười nói "Hôm nay thức dậy sớm, lại đi đường lâu như vậy, mệt thì nghỉ tạm đi, Xuân Điều tỷ tỷ còn phải khách khí với ta sao."

Xuân Điều lại cố gắng gượng thêm một chút nữa nhưng thật sự không chịu nổi, cáo tội đi tới phòng trong ngủ trước

Tùy Tùy đứng ngoài chờ bên trong truyền đến tiếng ngáy nhẹ nhàng, lúc này mới buông mành, nhẹ nhàng mở cửa viện.

Vừa mới đi ra sân, vị tăng kia đã bước một bước đi lên trước, cũng không nói lời nào, chỉ cúi đầu hành lễ hình chữ thập, đi phía trước dẫn đường.

Tùy Tùy đi theo hắn ra một cánh cửa nhỏ nằm phía Tây chùa, dọc theo đường mòn trong rừng thông đi được nửa khắc, thì đến trước một căn nhà tranh nhỏ.

Vị tăng kia dừng bước chân, xoay người, khom mình hành lễ "Đại tướng quân mời vào."

Tùy Tùy gật gật đầu, vừa đẩy nhẹ cổng tre ra thì đã có một người từ trong phòng ra nghênh đón.

Người nọ mặc chiếc áo vải màu xanh đã bị vò đến trắng bệch, đầu đội khăn, vẻ ngoài như một người đọc sách nghèo túng thi nhiều lần không đậu, đâu ai biết chỉ cần một thoáng nhìn thấy cặp mắt tinh tường kia của hắn, ắt sẽ không có người nào còn gán hắn cùng với hai chữ nghèo túng.

Tùy Tùy tháo mũ rèm che xuống, cười nói với hắn " Bắc Sầm, hình tượng này của ngươi không tồi nha. Không làm mấy câu thơ thì thật là uổng phí."