Hoắc Tùy Thuyền nhìn vào điếu thuốc thần tiên mà hai người họ xem trọng ở trên bàn, cũng kẹp lấy một điếu bỏ vào trong miệng, đột nhiên cả khuôn miệng tràn ngập một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, không ngờ mùi vị lại ngon như vậy.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn vào người phụ nữ im lặng ở bên cạnh đột nhiên gấp đồ ăn bỏ vào đĩa của anh.
Động tác của cô cực kỳ nhỏ, nếu như không phải trong đĩa có thêm nhiều đồ ăn nhẹ xếp chồng lên nhau, sợ rằng cũng không phát hiện ra.
Tay của Phó Niên lặng lẽ di chuyển, phút chốc cảm thấy bầu không khí xung quanh yên ắng hơn nhiều, có một ánh nhìn đổ dồn về phía trên đầu cô, ngước mắt lên đã va vào ánh nhìn hun hút của người đàn ông.
Cô dè dặn nở một nụ cười, buông đôi đũa trong tay xuống.
Phó Du nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng có chút khó chịu, cô ta lấy tay chống cằm, giọng nói trong cổ họng cũng cao hơn vài phần:
“Anh Tùy Thuyền à, anh còn nhớ những tháng ngày lúc chúng ta còn học ở trường đại học Durham không, em nhớ rằng có mấy tên người Mỹ cứ mắng chúng ta là một lũ ma bệnh Đông Á…”
Cả hai người đàn ông trên bàn đều bật cười, hai hàng lông mày đậm của Hoắc Tùy Thuyền khẽ nhướng lên.
Chuyện cô ta nói là chuyện hồi học đại học năm hai của bọn họ, trong một buổi tranh luận, có mấy người sinh viên Mỹ vênh váo hung hăng, đứng lên nói người Trung Quốc là một dân tộc mọi rợ, ánh mắt khinh thường đó ngấm ngầm liếc về phía mấy người bọn họ.
Chuyện này khiến Phó Du tức giận vô cùng, đứng dậy đọc một đoạn thơ đường tống tự bằng tiếng anh, khiến cho mấy người sinh viên đó đều ngây người ra.
“Lạc hà dữ cô vụ tư phi, thu thủy cộng hưởng thiên nhất sắc (Cái cò bay với ráng sa, sông thu cùng với trời xa một màu). Mọi người còn nhớ lúc đó bọn họ dịch thành như thế nào không? Họ nói là có hai con vịt trời bơi trong hồ nước…”
Phó Du nghĩ đến cảnh đó thì cười đến đau cả bụng, đôi mắt xinh đẹp của cô ta cười đến híp lại thành hình lưỡi liềm: “Còn có một chuyện nữa, em dùng câu thơ mắng bọn họ mặt dày không biết nhục nhã, kết quả họ tìm hiểu cả tháng trời vẫn không hiểu câu thơ đó.”
Còn chưa nói xong, đã tựa vào vai của Cao Ngạn Tề mà bật cười không ngớt rồi.
“Tắc thượng chung quy tha nhật mã, thành đông bất đấu tiểu niên khê.” (Thân là đàn ông, phải xông ra chiến trường để góp công góp sức, không nên mải ở nhà đấu dế chọi gà) Cao Ngạn Tề tiếp lời.
Mấy người họ đều bật cười khi nhớ về thời trẻ không hiểu chuyện đó, bầu không khí trên bàn vui vẻ vô cùng, chỉ có mình Phó Niên ngồi trên ghế mãi mím môi không nói được câu nào.
Cô nhìn người đàn ông ở bên cạnh, mặt mày rạng rỡ, cứ cười không ngớt, trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng… và ngưỡng mộ.
Nếu như cô cũng biết mấy thứ này thì hay biết mấy…
Như vậy thì có phải là có thể ở bên cạnh anh lúc anh đọc sách hay không, có phải cũng có thể bàn luận một câu thơ nào đó với anh không, lúc việc kinh doanh của anh gặp rắc rối thì cũng có thể an ủi mấy câu.
Chứ không phải một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ có thể bận bịu trong bếp suốt ngày.
Tài nấu nướng trước giờ khiến Phó Niên tự hào ngay lúc này lại làm cô cảm thấy tự ti, để che giấu sự ngượng nghịu của mình, cô với tay sang tách trà bên cạnh, bản thân muốn tìm chút chuyện để làm.
Vừa chạm đến một bàn tay mềm mại, cô chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe thấy tiếng kêu đau, tiếp đó là cảm giác bỏng rát trên tay mình.
“Đau, đau chết đi được, á á…” Cốc trà trên bàn đã ngã ngang, hơi nóng ngùn ngụt tràn ra khắp mặt bàn, Phó Du ôm tay, những giọt nước mắt như những hạt ngọc rơi xuống.
Cao Ngạn Tề đau lòng chết đi được, sốt ruột ôm vợ vào lòng dỗ dành, anh ta vừa dặn dò người làm mau đi tìm bác sĩ đến, vừa ôm Phó Du đi ra khỏi phòng ăn.
Phó Niên đứng ở bên cạnh, ôm chặt lấy cánh tay trái bị bỏng đến tê dại, không hề run sợ thốt lên: “Không phải cố tình đâu.” Cô cảm thấy có một ánh nhìn dữ tợn đang đổ dồn lên phía trên đầu cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông mặt mày rạng rỡ nở nụ cười khi nãy, khẽ mím khóe môi, lạnh lùng nhìn vào cô.
Ánh mắt như băng nhọn như vậy, biến mất chỉ trong chốc lát.
Phó Niên đứng im tại chỗ, sững người nhìn anh đi vào trong phòng khách, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.