Trời gần trưa, ánh mặt trời từ cửa sổ chạm trổ hoa văn ở cuối hành lang tầng hai rọi vào bên trong, tạo thành một vệt ánh sáng mờ mờ trên nền nhà bằng gỗ tử đàn.
Phó Niên đẩy cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt cô là một chiếc giường ngủ màu trắng sữa kiểu Châu Âu. Cả căn phòng đều được trang trí bằng màu trắng theo phong cách Châu Âu, đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch. Còn có mấy bông hoa bách hợp mà cô yêu thích được cắm vào trong chiếc bình hoa đặt trên bàn trang điểm.
Cô ngồi trên giường một hồi rồi đi đến bên cạnh cửa sổ, sau khi mở cánh cửa sổ hình vòm bằng pha lê đó ra, một làn gió nhè nhẹ thổi đến, cô lấy tay vén tấm màn xuyên thấu ở cửa sổ đang lắc lư theo gió kia lên.
Cô nhìn cây cối um tùm tươi tốt phía bên dưới cửa sổ, trong lòng có chút ngẩn ngơ, trong đầu cô vẫn đang nhớ về cảnh tượng trong phòng ăn lúc nãy.
Sao anh lại nhìn cô như vậy chứ?
Ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn vào một người lạ vậy, tuy rằng chỉ trong chốc lát, nhưng thực ra đã bị cô bắt gặp rồi.
Rõ ràng… sáng nay bọn họ vừa làm chuyện thân mật nhất với nhau ở trong phòng sách mà.
Không lẽ là do cô đã làm bỏng tay của Phó Du sao? Nhưng mà tay của cô cũng…
Phó Niên cúi đầu nhìn vào mu bàn tay phải đang bị sưng tấy của mình, khẽ xoa nhè nhẹ lên đó, cơn đau xuyên thấu vào trong lòng bàn tay.
Nghĩ đến tâm trạng sốt ruột của Cao Ngạn Tề lúc Phó Du kêu đau, nghĩ đến dáng vẻ mọi người trong căn biệt thự đều vây lấy cô ta hỏi han ân cần, chẳng hiểu sao khóe mắt của Phó Niên lại từ từ đỏ cả lên.
Từ nhỏ mẹ của cô đã nói với cô rằng, Phó Niên à, không phải ai khóc cũng được cho kẹo đâu, người yêu thương con thì cho dù là con không nói ra, cũng biết được con đang nghĩ gì.
Nhưng mà vì sao anh lại không biết chứ? Cô cũng rất hy vọng anh có thể thổi giúp cô.
Cô cũng cảm thấy rất đau mà.
Trong lòng Phó Niên vừa cảm thấy chua xót, đồng thời cũng tự an ủi lấy bản thân mình, không có gì, không có gì đâu, vì bọn họ quen nhau lâu rồi, là bạn thân gần hai mươi năm mà, tình bạn sâu sắc là phải rồi.
Cô đến bên cạnh anh trễ hơn một chút. Nhưng nếu như anh đã chủ động lấy cô, thì nhất định là trong lòng anh có cô rồi.
Đúng vậy, là Hoắc Tùy Thuyền chủ động lấy Phó Niên làm vợ, vào một ngày mưa phùn hoa hạnh bay lất phất, Nguyệt Thiền, người cùng cô lớn lên từ nhỏ, phấn khích chạy vào trong phòng bếp, nắm chặt lấy bàn tay đang thái hành trên thớt của cô: “Cô chủ, cậu chủ nhà họ Hoắc đến xin ông chủ hỏi cưới rồi, muốn lấy cô làm vợ.” Thấy cô vẫn chưa hiểu ra, Nguyệt Thiền còn nói lớn tiếng hơn một chút, sốt ruột véo lấy cánh tay của cô.
“Chính là Hoắc Tùy Thuyền giàu nhất ở Giang Thành đó! Bố của anh ta chính là Hoắc Chí Hồng, là đốc quân của bảy tỉnh đó!”
Rõ ràng chuyện đã qua cả năm như vậy rồi nhưng bây giờ cô vẫn nhớ cái dáng vẻ ngây người đó của bản thân mình, sững người hồi lâu mới phản ứng lại được, Hoắc Tùy Thuyền muốn cưới cô!
Cậu bé mặc chiếc quần yếm màu nâu, trên cổ áo có thắt một cái nơ xinh đẹp bây giờ đã lớn rồi, khí thế hừng hực lái một chiếc xe màu đen đến cưới cô về, muốn đưa cô ra khỏi nhà họ Phó.
Phó Niên từng nghĩ rằng cảnh tượng đó là giấc mơ xa vời mà bản thân cả đời này cũng đừng hòng có được.
Vào năm sáu tuổi, cô bị bà Phó phạt quỳ ở đền thờ tổ, một đứa bé gái sáu tuổi vừa té xuống nước phải quỳ ở đền thờ tổ lạnh lẽo cả ngày, để hối lỗi cho những lỗi lầm vô căn cứ.
Phó Niên còn nhớ, mẹ của cô khóc đến đỏ cả mắt, bà quỳ xuống để cầu xin ông chủ Phó: “Tha cho Phó Niên đi, nó không có đẩy cô Phó Du xuống nước đâu, nó cũng là con của ông mà!”
Nhưng mà người làm chủ trong nhà họ Phó chính là bà Phó đoan trang, uy nghi. Lời nói của bà ta chính là mệnh lệnh.
Hơi lạnh từ từ thâm nhập vào trong cơ thể, từ lòng bàn chân xuyên đến tận tim gan, lúc sắp ngất đi, bên tai cô hình như nghe thấy giọng nói của một đứa bé trai: “Mẹ à, cô ấy tội nghiệp quá đi, mẹ đi bảo dì đừng bắt cô ấy quỳ nữa.”
Phó Niên mở to đôi mắt mờ tịt của mình để nhìn sang, là một đứa bé trai trạc tuổi cô, cậu mặc áo sơ mi màu trắng và quần yếm, đầu tóc chải gọn gàng về sau, là một cậu bé ăn bận bảnh bao.
“Đừng sợ, rồi lát nữa em sẽ không cần phải quỳ nữa đâu.” Mặt mày của đứa bé trai vô cùng điển trai, đôi mắt híp lại nở nụ cười thật tươi, móc kẹo trong túi ra muốn đưa cho cô ăn: “Cho em kẹo ăn nè, ăn kẹo rồi thì mọi đau buồn sẽ tự tan biến đi mất.”
Viên kẹo ngọt đó cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi anh đã trở thành sự ấm áp xa xỉ của Phó Niên mười mấy năm nay, cô cũng từng lén lút đi hỏi thăm người khác, cậu chủ nhỏ thường đến nhà họ Phó là ai?
“À, cậu ấy hả, chính là Hoắc Tùy Thuyền, con trai của Hoắc Chí Hồng, mẹ của cậu ta chính là cách cách khí thế lẫy lừng của nhà Thanh trước đây đó.” Lời nói kính nể vô cùng.
Chính vào lúc này đây, Phó Niên mới hiểu ra thế nào gọi là cách biệt một trời một vực, có mơ cũng không được mơ đến.
Thời gian cứ thế, một năm rồi một năm nữa trôi qua, cô lén lút theo dõi anh từ một cậu chủ nhỏ trở thành một chàng trai phong độ ngời ngời, trở thành người mà mọi cô gái đều ngưỡng mộ.
Sau khi đi du học trở về, anh mặc một bộ vest, hàng lông mày rậm rạp vắt ngang trên mí mắt, trở thành người giàu mới, có quyền thế rất mạnh ở Giang Thành.
Còn cô, mãi mãi chỉ là một người con gái trong xó bếp, là một đứa con rơi không thể ngước mắt nhìn đời của nhà họ Phó.
Anh, chính là ánh mặt trời chói lọi mà cô có làm thế nào cũng không thể với tới được. Nhưng Phó Niên không ngờ rằng có ngày ánh mặt trời chói lọi này lại chiếu vào cô.
Suốt cả năm nay, thực ra cô luôn muốn tìm cơ hội để hỏi anh, lúc đầu vì sao lại muốn cưới cô? Rõ ràng là anh có nhiều sự lựa chọn như thế.
“Bà chủ, phải uống thuốc rồi!” Lúc cô đang ngây người ra, thì vυ' Trương bưng một bát súp nóng đẩy cửa phòng đi vào, thấy trong phòng tối mịt, liền với tay bật công tắt trên tường, chiếc đèn chùm bằng thạch anh bỗng nhiên phát sáng rực rỡ.
Phó Niên hoàn hồn trở lại, liền dùng ngón tay dụi dụi khóe mắt, bước về phía bà ta.
Còn chưa đi đến gần, Phó Niên đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, xộc vào trong mũi.
Bát canh thuốc đó vừa đắng vừa chát, cô nhìn vυ' Trương, thấp giọng cầu xin: “Vυ' Trương à, tôi có thể không uống được không? Thuốc này thực sự đắng lắm, nếu không thì cứ để nguội một lát rồi uống được không?”
Thực sự rất đắng, mỗi lần cô uống xong đều cảm thấy trong bụng có chút khó chịu.
Từ nhỏ vυ' Trương đã đi theo bên cạnh mẹ của Hoắc Tùy Thuyền rồi, sau khi mẹ của người đàn ông này mất đi, bà ta liền trở thành người già có tiếng nói nhất trong nhà họ Hoắc, đối đãi với ai, làm chuyện gì cũng đều rất công bằng, Hoắc Tùy Thuyền cũng rất tôn trọng bà ta, giao hết quyền quản lý mọi chuyện trong nhà cho bà ta.
“Bà chủ, đây là thuốc bồi bổ cơ thể mà cậu chủ đặc biệt dặn dò bác sĩ kê toa cho bà đó.” Vυ' Trương bưng bát thuốc bằng sứ đặt trên đĩa gỗ qua cho Phó Niên, vẻ mặt nghiêm túc khuyên nhủ, nói thuốc phải nhân lúc nóng uống mới có hiệu quả, thuốc này rất quý giá.
Đây cũng là tấm lòng của cậu chủ mà, anh còn thỉnh thoảng hỏi thăm bọn họ, bà chủ có phải luôn uống thuốc đúng giờ không, sức khỏe có đỡ hơn chút nào không.
“Điều dưỡng sức khỏe thật tốt, mới có thể sinh một cậu chủ nhỏ được chứ, có phải không?”
Phó Niên im lặng lắng nghe, đôi mắt long lanh có chút khó tin, anh đã nghĩ xa đến vậy rồi sao?
Con? Bàn tay của cô vô thức sờ lên trên cái bụng bằng phẳng, rồi đây tấm vải mỏng này sẽ từ từ nhô lên, sẽ có một sinh mệnh nhỏ xuất hiện.
Một đứa con của anh và cô, sẽ được mọi người chúc phúc, chứ không phải một đứa nhỏ bị ghét bỏ nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp và vui vẻ, cũng dễ chịu hơn một chút, cô đã quăng những chuyện không vui trong phòng ăn lúc trưa sang một bên.
Trong lòng anh cũng có cô, chỉ là không biết cách thể hiện mà thôi. Nhìn đi, anh chờ đợi đứa con chung của cô và anh đến thế mà.
Mắt Phó Niên ươn ướt nhận lấy bát thuốc trong tay của vυ' Trương, thổi thổi mấy cái, rồi uống sạch không chừa lại giọt nào.
Cô cứ gục đầu xuống, không hề để ý đến cái nhìn thương hại trong mắt của vυ' Trương.