Hai người cãi nhau nửa ngày, cuối cùng quyết định dừng xe xa xa rồi đi xuống, mỗi người nhặt vài cục đá, cách mười mấy mét ném một hồi mà không có phản ứng.
Thế là gan to hơn, nghênh ngang đi tới, Giản Phàm cầm đen pin tới mở cửa xe, người ngồi ở ghế lái xe ngã uỵch xuống.
Thành Cương "á" một tiếng, vừa bò vừa chạy, nhanh hơn cả hôm đó.
Giản Phàm vững lòng hơn nhiều rồi, sờ mạch thấy bình thường, vén mi mắt, thuốc đã có tác dụng, ngủ say rồi. Tên ở ghế phụ lại còn ngáy khò khò kia kìa, làm y mừng rỡ chảy múa như lên cơn:” Ha ha ha, đã nói mà, biết món ăn Giản gia lợi hại chưa ... Thành Cương, xéo ra đây ...”
Hai người hợp sức trói bọn chúng lại, ném ra phía sau xe tải, kéo thừng buộc lợn trói chặt, sau đó lục xe, thấy một cao dao và một khẩu súng, vỗ tay nhau cười lớn.
“ Ha ha ha, anh bảo mày mà, hai con lợn rừng, đủ béo không?” Vớ bở rồi, Giản Phàm cười lệch miệng:
“ Béo, bà nó chứ, quá béo. Oa ca, hút điều thuốc.” Giờ thì Thành Cương khách khí rồi, so với hình giống tám phần, tìm được súng, vậy là đúng mười phần, nguy hiểm trong tưởng tượng hoàn toàn không có, hết sức bất ngờ. Biết hai tên này giá trị lớn, Tiêu Thành Cương vội vàng khiêm tốn mời Giản Phàm điếu thuốc. Giản Phàm không biết hút thuốc còn vênh váo rít mấy hơi, ho tới không đứng lên nổi, Thành Cương vừa vỗ lưng vừa hỏi:” Oa ca, công lao là của anh em mình à?”
“ Đương nhiên, báo cảnh sát đi, lần này phải báo rồi, để bọn chúng tới nhận người. Chắc chắn là sẽ trao thưởng, ghi công gì đó, ha ha ha, anh bảo này Thành Cương, thời đi học anh là học sinh ba hỏng, chưa bao giờ biết tới thưởng là gì? Lần này được giấy khen sẽ treo ở phòng khách.”
Thành Cương hưng phấn bổ xung:” Tiền thưởng nữa, thế nào cũng không ít.”
“ Ngốc, chắc chắn là thưởng đặc biệt, còn cả tiệm vàng nữa nếu tìm được đồ chúng cướp thế nào anh em mình chả được chia phần, tiền thưởng ít sao được? Thành Cương, không phải anh lên lớp mày, nhưng phải có theo đuổi, suốt ngày chỉ biết chơi game, điển hình không tương lai.”
“ Oa ca, em mời anh, em mời anh, phát tiền rồi, thế nào cũng mời anh.”
“ Thế còn được, gọi đám nhóc con kia tới, cho chúng thèm, ha ha ha ...”
Hai người cười hết sức đắc ý, tưởng tượng cảnh mấy chục cảnh sát trong đồn ngước mắt nhìn mình mà hả lòng hả dạ, tưởng tượng cảnh đeo hoa đỏ lên đài nhận thượng, lúc cầm tiền mời khách vinh quang ra sao ...
Giản Phàm kích động tới khóe mắt ươn ướt luôn, từ nhỏ tới lớn có biết thưởng là cái gì đâu, mỗi lần biết kết quả thi là trốn chui trốn nhủi, đầu không dám ngẩng lên, trong nhà toàn là giấy khen của em gái ... Lần này, mình cuối cùng cũng có một cái rồi, lần này không bị gọi là giá áo túi cơm, vô dụng, ăn hại, đầu óc ngu xi tứ chi phát triển rồi! Lần này, mình cầm phần thưởng chạy trong tiểu khu Nhất Trung một vòng cho cả cha mẹ Hương Hương nhìn thấy, xem còn dám coi thường mình không.
Nghĩ, nghĩ mãi, cho tới khi cả đoàn xe cảnh sát hú còi tới nơi.
Tất cả muốn nổ tung rồi.
Thủ phạm chính gây ra vụ án cướp tiệm vàng thành phố Đại Nguyên ngày 11 tháng 8, bị hai hiệp cảnh huyện Ô Long bắt được.
Cái tin này còn kinh khủng hơn cả hất nước lạnh vào dầu sôi.
Đài Thủy Tiên vốn không tin, nhưng trực ban trong đồn không dám lấy chuyện này ra đùa, lại nghe là Giản Phàm và Thành Cương, nửa đêm sợ tới lăn trừ trên giường xuống, định thần lại rồi vội vàng tập hợp cảnh sát, đợi cô tới đồn thì 110 và đại đội hình cảnh đã đưa người về, trong ngoài đồn chật kín xe cảnh sát.
Vốn là phải trực tiếp đưa tới đội hình cảnh, nhưng mấy hình cảnh không tin, về đồn xác nhận vân tay, vũ khí, một phần vàng dấu kín trong xe mới dám chắc chắn báo lên trên. Nào là cục công an huyện, thành đều liên tục kêu may mắn, đại án do thành ủy đốc thúc, lãnh đạo huyện đều ngay trong đêm chạy tới đồn công an Thành Quan.
Đồn công an nhỏ còn tưng bừng hơn cả năm mới, hai tên nghi phạm hôn mê chưa tỉnh, cuống lên mời 120 tới cấp cứu.
Hỗn loạn tới tận hơn 4 giờ sáng, hai tên nghi phạm được đội hình cảnh áp giải đi mới yên thân.
Xung quanh bận rộn nhốn nháo, Giản Phàm và Thành Cương ngồi đần mặt ra, hiện trường ở kilo met số 37 phải có tới hai mấy cảnh sát, quát tháo không được nhúc nhích tay lăm lăm súng chạy tới, làm hai người sợ tới chui xuống gầm xe. Đến khi biết kẻ dưới gầm xe là người bắt tội phạm, đội hình cảnh cười lăn cười bò, chỉ hỏi qua loa vài câu rồi ném sang bên, sự chú ý đặt hết vào nghi phạm, sau đó là lập chốt rồi truy lùng.
Đêm hôm đó hai người từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu, vốn kỳ vọng anh hùng trở về, cảnh sát cùng nhân dân ở hai bên đường reo hò nghênh đón, ừ thì không có đã đành, đám cảnh sát chạy ra chạy vào nhìn hai người nhìn nhìn quái vật, cả hai bực mình về phòng trực ban ngủ.
Quá mệt, ngủ tít luôn, chưa kịp mơ một giấc mơ đẹp thì bị người ta gọi dậy, Hắc Đản lén lén lút lút nói :" Oa ca, đồn trưởng Giản về rồi!".
Tin tốt, Giản Phàm rùng mình dậy ngay, đánh thức Thành Cương, có chú hai thì chuyện này dễ rồi.
Giản Phàm vẫn còn mặc bộ đầu bếp trắng chưa thay, Thành Cương thì áo sơ mi hoa, hai người dụi mắt ra khỏi phòng trực khiến đám đông cười lớn, vội chạy như thỏ tới phòng đồn trưởng.
Ngồi ở chính giữa là đồn trưởng Giản Trung Thành vừa mới ở Bắc Kinh về, bên cạnh là chỉ đạo viên Đài Thủy Tiên, vẫn cái ánh mắt định chụp nồi đen lên đầu người ta.
Chú hai từng đi lính, ngồi thẳng, mặt vuông mày rậm, giống cha bảy tám phần, nhưng mà thần thái khác hẳn nhau, cha làm đầu bếp, nhìn đã thấy thật thà, còn chú làm đổn trưởng lâu, nhìn thấy uy nghi.
Hai người không sợ gì nữa mang vài phần vênh vang đắc chí đi vào, Giản Phàm thân thiết gọi:” Chú hai, chú về bao giờ thế ạ?”
“ Tối qua ... Đứng quan tâm tới chú, nói đi, nói sự tích anh hùng của hai đứa trước.” Giản Trung Thành nghiêm nghị hỏi, cái mặt không biết cười, đoán chừng do thói quen nghề nghiệp:
Giản Phàm không nhận ra vẻ mặt khác thường của chú, hăng hái kể lại chuyện đêm qua, bị hỏi nguyên nhân nghi phạm hôn mê, càng giải thích tỉ mỉ, ném ra một loạt thuật ngữ chuyên ngành mà y còn chẳng hiểu, khoe khoang dược thiện của Đệ nhất oa một phen, quên mất một vị là người nhà, một vị thì biết Đệ nhất oa rất rõ.
Kể xong Thành Cương và Giản Phàm hí hửng nhìn lãnh đạo tối cao, nhưng mà hai người kia nhìn bọn họ chỉ có kinh ngạc, không vui mừng, không cổ vũ, nhìn tới mức làm người ta chột dạ, giống như lúc họ làm gì sai vậy.
Quái, sao lại thế?
Giản Trung Thành châm điếu thuốc ngồi hút rất lâu mới hỏi:” Thành Cương, nghĩ gì mà lại tham gia chuyện hôm qua?”
Quá trình đều biết rõ rồi, ông chỉ xác nhận thêm chi tiết để nắm hết tình hình.
“ Báo cáo đồn trưởng, chỉ đạo viên.” Thành Cương đứng nghiêm, ngẩng đầu hiên ngang nói lớn:” Bảo vệ hoàn cảnh trị an tốt đẹp, bảo vệ an toàn tài sản tính mạng cho quần chúng nhân dân là trách nhiệm và sứ mệnh cao cả của hiệp cảnh, tất cả hành vi phạm tội phải đấu tranh kiên quyết, là một hiệp cảnh của đồn công an Thành Quan ..”
Q1 -