Hắc Oa

Q1- Chương 026: Truy lùng tội phạm.

Giản gia, nhà 301 tiểu khu Nhất Trung.

Đây là một căn nhà phúc lợi do đơn vị xây, mười năm trước là nhà đơn, về lý luận thì một giáo viên, một đầu bếp thu nhập không thấp, ở huyện thành có thể coi là lương cao rồi, nhưng nuôi hai đứa con ăn học, lại phải bỏ tiền học phí cao cho đứa con trai kém cỏi vào đại học hạng ba, nên trong nhà không khác gì mười năm trước. Ghế sô pha, bàn, giường, TV, đều là những thứ sắm sửa mười năm trước, chẳng còn mới nữa, đơn giản toát ra sự khó khăn.

“ Trung Thật, em nói với anh chuyện này.” Mai Vũ Vận soạn giáo án xong, thấy chồng về đi lên đón, đưa cho một cốc nước nóng, thất vọng nói:” Lần này Tiểu Phàm đứng thứ 57, không đỗ.”

“ Ừ, anh biết, trước khi về nhà anh cũng đi xem rồi mà, không trách thằng bé được, người khác anh không biết chứ thằng béo thì từ nhỏ không bằng Tiểu Phàm nhà ta, lần này thi đỗ, còn thứ hạng 11, chứng tỏ điều gì? Thi hay không thi đều thế. Chúng ta đưa tiền rồi, chú hai nói người xếp hàng quá nhiều, đều là cán bộ cấp thị cục, chúng ta có đưa tiền cũng không vào nổi.” Giản Trung Thật ít nói, kỳ thực chuyện gì cần biết ông đều biết cả:

Hai vợ chồng đều buồn bã ngồi xuống, Giản Trung Thật im lặng uống nước, Mai Vũ Vận dọn dẹp giáo án trên bàn. Mấy năm trước lo chuyện học hành, nay tốt nghiệp rồi lại lo công việc, bọn họ thấy cả đời lo cho thằng bé đó cũng không đủ.

Con trai giấu trong nhà, sợ cha mẹ thất vọng, cha mẹ giấu con trai, sợ con trai không chịu được, nhà nghèo, đủ kiểu khổ.

“ Vũ Vận, xin lỗi em! Bao năm qua em theo anh chịu thiệt thòi, có trách chỉ trách cha nó vô dụng, ngay cả một công việc cũng không kiếm nổi cho con, ài ...” Giản Trung Thật thở dài, lòng đầy áy náy với vợ con:

Mai Vũ Vận lắc đầu, dưới ánh đèn vàng vọt nếp nhăn trên mặt chồng hằn sâu mấy phần, không nói gì đặt đồ trong tay xuống, vuốt mái tóc đã hoa râm của ông:” Anh đừng nói lời nản lòng như thế, hai mươi mấy năm rồi, bao nhiêu sóng gió đều đã vượt qua, chút trắc trở này chẳng lẽ không qua được ... Nếu nói có lỗi, là em có lỗi ...”

“ Ài, đừng nghĩ chuyện này nữa.” Giản Trung Thật an ủi vợ, đưa ngón tay thô ráp lau qua giọt nước trên gò má:” Chúng ta đều thành ông già bà già rồi, may mà con không có nhà đấy, em xem, nói thế mà đã khóc được, nó nhìn thấy, sau này trong nhà ai nói được nó nữa.”

Mai Vũ Vật bật cười, nhưng nụ cười chua chát, không sao buông bỏ đứa:” Thằng nhóc đó, chẳng chịu phấn đấu gì cả, chú nó gọi điện thoại nói, nó ở đồn công an còn nghịch ngợm gây sự, đấu khẩu với chỉ đạo viên.”

“ Em đừng trách con, nó tuy nóng tính, nhưng là đứa bé ngoan. Từ nhỏ theo ông bà nội chẳng được chăm chút mấy, nhưng nó hiểu chuyện, cái gì cũng nhường cho em gái, láng giềng đều khen Tiểu Phàm nhà ta ngoan, biết thương người. Một năm qua ở nhà, chia sẻ giúp anh không ít, phải nói nó thực sự hợp mở quán cơm, chỉ là học hành bao năm như thế, bảo nó làm nghề vất vả này, anh không cam lòng ... Thói đời này làm sao vậy? Anh luôn thấy Tiểu Phàm thông minh sáng dạ chẳng thua kém con nhà ai, ngay chú nói thằng bé đó rất có lòng, là cái mầm tốt.” Giản Trung Thật vừa vuốt ve lưng vợ vừa tiếc nuối nói:

“ Kém tiền và quan hệ thôi, chúng ta là giáo viên nghèo, đều bếp nghèo, ai coi chúng ta ra gì. Em muốn có chức danh giáo viên cũng phải quà cáp lo lót người ta, huống hồ là biên chế chính thức, chúng ta có bán cả nhà đi cũng chẳng biết thỏa mãn được lòng tham của họ không?” Mai Vũ Vận không khỏi phẫn nộ:

“ Thôi, đừng để trong lòng nữa, đến đâu hay tới đó, chú nói nó hệ thống công an năm nay mở rộng, chúng ta ra tay trước, gom góp ít tiền, chỉ cần con có chỗ đàng hoàng, tiền là cái gì, không đủ thì đi vay.”

“ Trung Thật, lương thưởng của em còn được mấy nghìn, anh đừng quá vất vả.”

“ Không sao, chỉ cần con cái sống tốt, vất vả chút có là gì ... Có công việc chính thức rồi, kiếm cho nó cô vợ, nhiệm vụ đời này đã hoàn thành. Này, Tiểu Phàm và cô bé kia vẫn còn qua lại chứ?”

“ Thằng bé đó suốt ngày mơ tưởng chuyện đâu đâu, trước kia đi học thì không thấy chênh lệch, giờ Hương Hương đã vào công ty di động tỉnh rồi, nó thì vẫn thất nghiệp, chênh lệch lớn. Anh xem Lão Lưu giờ hếch mặt lên trời, vợ ông ta thì là loại hám lợi, chỉ thích con gái gả cho nhà giàu, ghét con mình ra mặt như thế, chuyện này khó mà thành.”

Những lời thì thầm vang lên trong căn nhà vắng vẻ, Mai Vũ Vận dựa vào chồng, cảm thụ êm đềm ngắn ngủi. Chớp mắt cái đã hai mấy năm trôi qua, tình cảm giờ gửi gắm lên người con cái rồi, hai đứa con không có nhà, hiu quạnh hết sức. Lúc hai đứa ở nhà thì lo không thôi, hai mấy năm qua chưa ngày nào hết lo, trong hạnh phúc và ấm áp cũng chứa đầy thất vọng và chán nản.

Đối với con trai? Hay với cuộc sống.

.... ....

Mai Vũ Vận không thể ngờ, lần này con trai không tơ tưởng viển vông nữa, mà gan to tày trời rồi.

Lên đường cấp hai Giản Phàm liền gọi điện thoại về lừa trong nhà, nói là đi trực ban, cùng Thành Cương men theo đường truy đuổi mấy chục dặm không thấy mục tiêu. Đừng nói là thấy cái biển số ghi nhớ, mà cả dọc đường cũng không thấy chiếc xe Thiên Tân nào. Qua 12 giờ đêm rồi, đã đi được hơn hai tiếng, không có thu hoạch, cả hai buồn bực trở về.

Giản Phàm thì tiếc mấy chục đồng tiền xăng, Thành Cương vô tâm cầm máy PSP chơi, vừa chơi vừa vui vẻ nói:” Oa ca, hay là anh nhìn nhầm rồi, suốt dọc đường có thấy cái xe Thiên Tân quái nào đâu.”

“ Sao mà nhầm được, cái mắt này của anh mà mày không tin à, cả sâu chui vào trong lá anh còn phát hiện ra, huống hồ là người.”

“ Vậy thì chúng chạy xa rồi, chúng ta uổng công.” Thành Cương cười không khép miệng được, cầu cho hai tên kia chạy cho xa, càng tốt, chuyện này nguy hiểm bỏ mẹ:

Giữa đường trở về, đang chơi game say sưa thì Thành Cương thấy xe phanh gấp, thiếu chút nữa đập đầu vào bảng điều khiển, vừa nổi cáu quay sang thì Giản Phàm "suỵt" một tiếng, chỉ chỉ phía trước. Thành Cương vừa mới nhìn, con ngươi nở ra mấy lần ...

Một chiếc xe đỗ ở bãi cỏ bên đường, hai người không dám thở mạnh, nhìn kỹ, nương theo đèn của xe cộ qua lại, đúng là chiếc Thiên Tân.

Dới trời đêm trăng mờ sao thưa, chiếc xe lẻ loi đỗ ở đó trông có phần quỷ dị.

Hai người nín thở nhìn, mười mấy phút mà không có động tĩnh gì, Giản Phàm thình lình vung tay bợp Thành Cương một cái:” Cương Pháo, lúc tới mày nhìn kiểu gì thế, hại anh đi mua đường oan uổng.”

“ Em ... Em biết đâu, nói không chừng là vừa mới đỗ ở đó, anh cũng không thấy, sao lại đánh em?” Thành Cương phản bác, lúc đi đúng là không nhìn thấy, khi đó tối đen xì xì:

“ Đi xem sao.”

“ Anh đi đi, em không dám.”

“ Anh cũng không dám, cùng đi.”

“ Hai người có khác quái gì, chết cùng à?”

Q1 -