Cơn đau lập tức lan khắp cơ thể, côn ŧᏂịŧ của người đàn ông đang ở nơi sâu nhất trong cơ thể cô, nước mắt cô lặng lẽ trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống ngực Cao Cực khiến áo anh ướt đẫm.
"A..." Người đàn ông ở phía sau thoải mái thở phào một hơi.
Cốc Miên Liên rưng rưng nước mắt, mím chặt môi dưới, cố gắng chịu đựng nỗi đau cơ thể bị xé nát.
"Sảng khoái" Người đàn ông thở hắt ra, anh từ từ rút côn ŧᏂịŧ to dài đang cắm sâu trong âʍ đa͙σ của cô ra, đường ở giữa của cô không chỉ khít, dài mà còn cong, chiếc côn ŧᏂịŧ mềm mại đi vào nơi sâu nhất càng thêm khít chặt, trông giống như một cánh cửa, cọ vào người anh khiến anh sướиɠ đến mức tất cả các lỗ chân lông trên người đều mở hết ra.
Anh kiên nhẫn từ từ đi vào nhiều lần, dùng côn ŧᏂịŧ to dài cắm vào nơi sâu nhất qua nhiều vách ngăn.
"Ưʍ...a...a ... a..." Cô thở hổn hển, khuôn mặt trắng bệch dính đầy nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Toàn bộ hơi thở mang theo mùi hương ngọt ngào mà chỉ riêng phái nữ mới có của cô phả vào mặt của Cao Cực, hơi thở của cô như hòa vào hơi thở của anh.
Người đàn ông ở phía sau di chuyển càng lúc càng nhanh, tiếng hét của cô càng lúc càng trở nên đứt quãng, cơ thể thì run lên dữ dội, mái tóc đen mềm mại tự nhiên rối tung.
Chiếc mông nhỏ bị tinh hoàn của người đàn ông vỗ mạnh lên, âm thanh vang lên vô cùng dâʍ đãиɠ.
Một giọt nước mắt ấm áp vô tình rơi xuống mặt anh.
Cô cúi đầu xuống rồi đột nhiên lại ngẩng lên, cắn chặt môi rồi nhìn anh với đôi mắt tuyệt vọng trống rỗng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng anh dâng lên một loại cảm xúc kì lạ.
Hình Chấp không thể kìm nén bản thân, sau một cú thúc mạnh, anh gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra ở bên trong âʍ đa͙σ.
Một lúc sau anh rút côn ŧᏂịŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình ra, chiếc bαo ©αo sυ trong suốt chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, nó có màu trắng, bên ngoài còn dính một chút màu hồng tạo nên từ gel bôi trơn và bọt máu.
Cốc Miên Liên gục xuống rồi ngã thẳng vào l*иg ngực của Cao Cực, hai chân cô mở rộng ra và áp sát vào người anh.
Cao Cực nhìn cô nhưng không nói tiếng nào, đầu cô tựa vào cổ anh, hơi thở nặng nề của cô phả lên xương quai xanh đầy sẹo khiến anh rất ngứa ngáy.
Một ít chất bôi trơn hòa cùng một ít bọt máu ở trên chân cô dính vào đáy quần của anh, côn ŧᏂịŧ ở dưới lớp quần từ từ dựng lên.
Cô cảm nhận được độ cứng và sức nóng khủng khϊếp của côn ŧᏂịŧ ở dưới lớp vải, nhưng cô quá mệt nên không muốn bỏ chạy nữa.
Chết thì chết, lòng đã như tro nguội, dù muốn trốn, nhưng liệu cô có trốn được không? Nếu đã không thể, sao phải tạo thêm phiền phức, cô nằm bất động trong lòng anh.
Hình Chấp vệ sinh một cách đơn giản rồi đi ra khỏi phòng tắm với tâm trạng thoải mái, cả người anh như chứa đầy điện, trông rất năng động và tràn đầy năng lượng, lúc đi ngang qua anh còn chạm lên mặt cô một cái.
Cốc Miên Liên không thèm để ý tới anh, cô vẫn luôn vùi mặt vào cổ Cao Cực, sau đó Cao Cực ôm ngang người cô lên.
Anh ôm cô vào phòng tắm, người cô rất nhẹ, giống như một con búp bê mất hồn, để anh muốn làm gì thì làm, anh để cô dựa lên tường rồi ngồi trên thành bồn tắm, sau đó cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang mặc trên người cô ra, mở rộng hai chân và ngồi xổm trước hai chân cô.
Nước ấm chảy trên da thịt, đôi chân tội nghiệp của cô dính đầy chất nhớp nháp và một ít bọt máu, môi âʍ đa͙σ bị cọ xát đến mức đỏ ửng, anh rửa sạch hết nhưng dấu vết sau khi bị cuồng bạo trên người cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai môi âʍ đa͙σ đang sưng đến mức như muốn vỡ ra, lỗ âʍ đa͙σ co rút lại hoàn toàn sau khi bị mở rộng, không để lại khe hở, đỏ đến đến mức đáng sợ.
"Thái Sơn, anh có thích ai không?"