Thu Phục (NP)

Chương 3: Không có sự lựa chọn

Quân nhân bên cạnh trưởng quan giống như hóa đá vậy, không cần mệnh lệnh của trưởng quan, anh ta tự giác cầm thuốc chích trong khay lên, thành thạo hút chất thuốc vào trong ống kim.

Cốc Miên Liên nhìn chất thuốc màu lam trong suốt kia thì đã biết được đó là độc dược chết người.

Không có sự lựa chọn, ít nhất có thể kéo dài thời gian một ngày thì cũng là một ngày, từ lúc cô bị bắt vào trong tù, không có một ai đến tìm cô. Cô chưa từng nhìn thấy bất kỳ người quen nào nhưng chỉ cần có cơ hội sống sót, cô sẽ không buông bỏ.

Nữ cai ngục đã rời đi, đổi thành hai nam quân nhân trẻ tuổi áp giải, khắp nơi này tràn ngập mùi mồ hôi chua của đàn ông nhưng còn tốt hơn mùi hôi thối trong ngục giam.

Quân doanh rất lớn, cô đi một quãng đường rất xa mới tới dưới một tòa nhà.

Liên tục nối tiếp nhau, cô cố gắng ghi nhớ lộ trình, xung quanh đều là quản chế và thủ vệ.

Người quân nhân gõ gõ cửa.

Cô càng lúc càng căng thẳng, giống như bị đưa đến cửa địa ngục vậy, tất cả mọi thứ chờ đợi cô phía trước, cô đều không biết.

Hồi lâu cũng không có người ra mở cửa.

Trái tim cô càng ngày càng treo cao lên, lỗ chân lông dựng đứng.

“Mở cửa.” Quân nhân không nhịn được mà đập mạnh cửa.

Nửa phút sau.

Rắc rắc, âm thanh của khóa cửa được mở ra.

“Ồn ào chết được.” Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nửa người trần trụi, khóe miệng ngậm điếu thuốc sát bên khung cửa sổ, tóc ngắn hơi rối rũ trên vầng trán sáng bóng, mùi rượu nồng nặc ập vào mặt.

Quân nhân ghét bỏ mùi thuốc lá trong không khí mà giơ tay xua xua, thô bạo đẩy Cốc Miên Liên cho anh.

Cô hoàn toàn không sẵn sàng mà bị đẩy đυ.ng vào cơ ngực của người đàn ông, chóp mũi đau nhói vì bị đυ.ng.

Người đàn ông nhăn mày nhìn cô từ trên xuống dưới, tựa như say mà cũng không phải là say, đôi mắt đen mang theo khí lạnh, ngũ quan sắc nét rõ ràng.

“Thật xấu xí.” Ngay cả giọng nói cũng lạnh đến thấu xương.

Xấu con mẹ nhà anh, tuy Cốc Miên Liên không phải là một người xinh đẹp tuyệt trần gì đấy nhưng dù sao từ nhỏ đến lớn cũng không có ai nói cô xấu xí, cô, thật sự muốn độc chết anh ta.

Quân nhân không biết rời đi từ lúc nào, lúc này chỉ có hai người, anh trợn mắt nhìn tôi, tôi trợn mắt nhìn anh.

“Cô là đang liếc tôi à?” Người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt có hơi mơ màng và mù mịt, bàn tay bóp cần cổ mảnh khảnh của cô.

“Không có!” Miệng nói không có nhưng lòng lại đang gào thét, khí quản của cô bị anh bóp, hô hấp bắt đầu khó khăn.

Người đàn ông buông lỏng cô ra rồi kéo cô vào trong phòng, thình lình bị kéo đi khiến trọng tâm cô không vững mà bị quăng thảm trên sàn nhà, cửa đóng lại.

Cô đau đến mức xém khóc, da thịt đầu gối trắng nõn lập tức xuất hiện vết bầm tím.

Người đàn ông không để ý tới cô mà đi vào phòng tắm, cô không biết làm thế nào nên đành ngồi xuống đất. Sau đó quan sát tình huống xung quanh, nhìn giống như là ký túc xá bốn người, có bốn giường ngủ, lớn hơn nhiều so với kí túc xá học sinh của cô, có ghế sa lon có ti vi, bên kia hình như còn có một khu vườn nhỏ. Mở cửa ra, cô có thể thấy được một cái cây xanh lớn trong khu vườn nhỏ đó, thậm chí còn ngửi được mùi hoa thoang thoảng.

“Đi vào.” Trong phòng tắm truyền đến tiếng kêu to của người đàn ông.

Cốc Miên Liên còn đang quan sát hoàn cảnh nên trong thời gian ngắn không thể phản ứng kịp.

“Cô bị điếc à?” Người đàn ông không chút kiên nhẫn mà la to, Cốc Miên Liên mới biết là anh đang kêu mình.

“Sao thế?” Cốc Miên Liên nhỏ giọng kêu.

“Đi vào.” Người đàn ông lặp lại.

“Được.” Người này rất kiêu ngạo, mặc dù trong lòng cô có giận đi nữa thì cũng không dám đắc tội anh, nhìn quanh thấy cửa phòng tắm mở thì bò dậy từ dưới đất lên rồi đi vào.