Thu Phục (NP)

Chương 2: Quân doanh

Cô bị đưa tới một chỗ mới, sau khi rửa sạch cơ thể thì mặc vào một chiếc đầm dài đến đầu gối nhưng không mặc đồ lót, bên trong váy trống trải, gió lạnh thổi vù vù khiến núʍ ѵú trước ngực bởi vì không khí lạnh lẽo mà dựng lên trên quần áo mỏng.

Xiềng xích lúc trước cũng không có khóa lại nữa mà đổi thành chân khóa điện tử nhẹ và cồng tay cài nút.

Cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng đây không giống như là đưa cô đi hành hình, với cái quốc gia này mà nói thì không thể nào lãng phí tiền bạc ở trên người không có gia thế như cô, sau đó chơi chết cô được.

Cô nhìn bốn phía, khắp nơi đều là tường cao lưới sắt, trái lại cũng có hiệu quả giống như ở ngục giam, tầng tầng nối tiếp dần dần đưa cô đi vào vùng trung tâm.

Chẳng lẽ muốn bồi dưỡng cô thành nữ gián điệp hay là đặc công? Sao có thể được, chưa nói đến thân thủ của cô không được thì vóc người của cô cũng đã không đủ rồi, hơn nữa cô cũng chỉ là một người nhỏ bé tầm thường.

Một đám người ăn mặc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, người đàn ông dáng người cao lớn chỉnh tề kêu to ở bên lưới sắt, quần thống nhất là màu xanh lam.

Màu sắc này là, quân phục.

Cho nên nơi này là quân doanh.

Tại sao?

Gió nhẹ lướt qua, lá khô trên cây rối rít rơi xuống đất đồng thời thổi bay làn váy dưới đầu gối của cô, cô theo bản năng dùng chân kẹp chặt váy lại để phòng ngừa bị lộ ra, dù sao cũng không có mặc cái gì ở phía dưới.

Người đàn ông đang thao luyện đột nhiên cùng lúc xoay người nhìn cô.

Trên đời này, thế mà có một người đàn ông đẹp trai như vậy sao?

Cô bị ánh mắt của người đàn ông phía trước hấp dẫn, sống mũi cao gầy, đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng, đường nét tinh xảo còn hơn một ngôi sao mà cô đã thấy trên ti vi, mái tóc đen bay phất phơ trong gió.

Hoàn toàn khiến cho người khác không thể rời mắt.

“Nhìn cái gì vậy, đi nhanh lên.” Nữ cai ngục bên cạnh thô lỗ đẩy bả vai cô đi về phía trước.

Cô đi chân trần trên con đường xi măng, trên mặt đất ngẫu nhiên có vài hạt cát và đá nhỏ khiến cô vừa cộm vừa đau.

Những người đàn ông mặc quân phục đi ngang qua đều thô tục nhìn cô không mặc áσ ɭóŧ, sau đó giương khóe miệng cười khinh bỉ.

Cô nhìn ra vẻ mặt châm chọc mỉa mai của những người đàn ông kia, rõ ràng là đang cười ngực cô nhỏ.

Son môi mà cũng dám cười ngực cô phẳng, dựa vào cái gì chứ, theo độ cong của đáy quần đó, về cơ bản cô cũng có thể suy đoán ra người đàn ông vừa nãy cũng chỉ bé bằng ngón tay giữa dài 7 cm của cô.

Cửa răng rắc đóng lại khiến lực chú ý của cô lần nữa trở về thực tế trước mắt.

Trong phòng vẫn bày biện rất đơn giản, trước mặt có một trưởng quan lớn tuổi mặt không biểu hiện gì nhìn rất có uy nghiêm đang ngồi trên ghế, tay thì cầm một tệp văn kiện. Nhìn thấy cô thì ông ta thoáng nhìn qua rồi lại vùi đầu nhìn văn kiện trong tay.

Hai bên là hai quân nhân trẻ tuổi sống lưng thẳng tắp đang đứng, họ không giống như những người đàn ông mặc quân phục đi ngang qua lúc nãy. Hai người này lạnh lùng nghiêm túc, không hề tỏ ra biểu hiện gì trước sự xuất hiện của cô giống như là cô không tồn tại vậy.

Một người quân nhân gõ cửa, dưới sự đồng ý của trưởng quan thì cầm một cái khay đồ đi vào, hành lễ rồi để đồ vật xuống sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Cốc Miên Liên nhìn thuốc chích trên khay thì cả người dâng lên một nỗi sợ kinh hoàng khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.

“Quốc gia chúng ta là một nơi tự chủ và dân chủ, ngay cả đối với tù nhân phạm tội tử hình như cô cũng vậy.” Trưởng quan dửng dưng nói.

Lời nói mỉa mai giống như mũi kim đâm vào ngực cô, cô thật sự muốn dùng kim trên khay đâm thủng ông già trước mặt.

Nhưng đó cũng chỉ ảo tưởng, đầu cô luôn bị một cây súng lục chĩa tới.

“Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn.” Trưởng quan dùng giọng giống như là chúa cứu thế nói: “Quân nhân là người quan trọng nhất mà quốc gia bảo vệ đồng thời cũng là người bảo vệ quốc gia, bọn họ cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, giải quyết nhu cầu cơ thể của bọn họ thì cũng là đang cống hiến vì quốc gia, có thể xem xét mà miễn tội cho cô, ví dụ như từ tử hình đổi thành giam giữ vô thời hạn.”