Nhóc Ăn Mày

Chương 32: Không thể làm Liễu Hạ Huệ nữa

Chương 32: Không thể làm Liễu Hạ Huệ nữa

Theo lời dặn của Tần Hiện, trợ lý mua quần áo ở ngoài mang tới Thiên Thượng Nhân Gian cho Khâu Dương thay.

Bộ hôm qua cậu mặc bị Tần Hiện kéo hỏng lúc hôn môi, cậu không ngại cứ mặc như vậy nhưng Tần Hiện không chịu. Khi cậu thay xong đi ra ngoài thì Kỷ Kỳ đang chờ trong phòng khách, thấy cậu, hắn cười vô cùng lễ độ, hoàn toàn không nhìn ra cái điệu bộ tú bà dụ dỗ Khâu Dương đi hầu rượu.

Kỷ Kỳ đặc biệt tới đây xin lỗi Khâu Dương, chuyện hôm qua làm Tần Hiện rất bực tức, đây không chỉ là sơ sót trong công việc mà còn liên lụy đến tác phong đạo đức.

Kỷ Kỳ liên tục cung kính tỏ ý hối lỗi với Khâu Dương. Khâu Dương được xin lỗi chẳng biết phản ứng thế nào, cậu đang nhìn một người cao to hơn mình, ăn mặc gọn gàng tinh anh liên tục cúi đầu với mình, cậu lùi về sau vài bước, nói: “Không sao cả, anh đừng nên làm vậy nữa”.

Mọi chuyện là hiểu lầm thôi, tuy Kỷ Kỳ hiểu lầm cậu nhưng đã dẫn cậu tới đúng phòng có Tần Hiện. Khâu Dương không phải kiểu người hay cáu giận, dù trải qua nhiều đoạn thời gian đau khổ, cậu vẫn thiện lương, dịu dàng như thế, luôn thấy biết ơn cuộc sống.

Ở thời điểm đau khổ nhất, cậu gặp được ông ăn mày già, nếu không nhờ ông cưu mang cậu, có lẽ cậu đã chết đói đầu đường. Ở lúc gian khó nhất, cậu gặp được Tần Hiện, Tần Hiện cho cậu những thứ cậu chưa từng dám mơ tưởng, hôm nay chỉ có chút hiểu lầm nho nhỏ, sao cậu lại nóng giận cho được.

Kỷ Kỳ còn là trợ thủ đắc lực của Tần Hiện nữa, Khâu Dương khẽ cười hỏi: “Anh Hiện trách anh ạ?”.

Kỷ Kỳ sững sờ, vì nụ cười của cậu có gì đó giống với Tần Hiện khi cười. Hắn nghĩ, có phải Khâu Dương sống chung với ông chủ lâu rồi, bắt đầu giống cả thói quen hay không.

Kỷ Kỳ lo nghĩ nhưng không thể nói ra miệng, hắn nói được vài câu lại phải về sắp xếp đồ để đi. Hắn tốn công tốn sức lắm mới hoàn thành công việc Tần Hiện giao ở khu vực khác, nhưng vì chuyện hôm qua, hắn lại bị đày sang chỗ khác làm tiếp.

Khâu Dương tiễn Kỷ Kỳ đi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Tần Hiện nói bốn giờ chiều nay dẫn cậu đi ăn với Nghiêm tổng, cậu xem TV một hồi lâu, lúc sắp rúc mình ngủ trên sô pha thì Tần Hiện tới đón cậu.

Mùi rượu nhàn nhạt tản ra trong không khí, Khâu Dương buồn bực vây quanh Tần Hiện, trông cứ như Tiểu Hôi ở nhà hay lượn quanh chân cậu: “Anh lại uống rượu hả?”.

Tần Hiện muốn tắm rửa sơ qua cho bớt mùi rượu để lát gặp Nghiêm Bác Sâm, trông anh có vẻ đang vui sướиɠ, vỗ ót Khâu Dương: “Hôm nay anh bàn xong vụ công trình rồi, tối nay nói chuyện thuận lợi rồi anh sẽ dẫn em về nhà”.

Nghe anh nói sắp được về nhà, Khâu Dương hứng khởi lắm, còn nói muốn hầu hạ Tần Hiện đi tắm.

Tần Hiện cười khẽ, dời người cậu qua một chút: “Đêm nay anh còn phải uống rượu nữa đấy, Dương Dương muốn hầu hạ anh thì giữ sức để tối tắm cho anh nè”.

Khâu Dương nghe vậy hơi giật mình, cậu gật nhẹ đầu, không hiểu sao lại thấy nóng bức.

Hai người rời phòng lúc bốn giờ đúng, Tần Hiện nói với Khâu Dương về những việc cần lưu ý, nói chung là Khâu Dương không cần làm gì cả, ngồi chờ ăn là được rồi.

Quả là vậy, thấy Khâu Dương tới, vẻ mặt không cảm xúc của Nghiêm Bác Sâm nhuộm thêm nét vui vẻ. Tần Hiện âm thầm quan sát, chào hỏi Nghiêm Bác Sâm vài câu rồi dẫn Khâu Dương vào phòng trong được đặt trước để dùng bữa, bên suối nước nóng cũng được chuẩn bị xong xuôi.

Đêm thu vắng lặng, không khí hơi lạnh lẽo, Khâu Dương vùi đầu ăn thức ăn trong chén, thi thoảng ngẩng đầu nhìn ngó.

Mấy người đàn ông ăn rất ít, thỉnh thoảng nhấp vài ly rượu, chỉ mình cậu có ly nước ép trái cây tươi mát đặt trước mặt. Trong ly có hai lát chanh, một viên đá lâu tan, uống vào thật ngọt ngào, thật sảng khoái, Khâu Dương liếʍ mấy giọt nước dính bên mép, cậu uống sạch một ly vẫn chưa đã thèm.

Nghiêm Bác Sâm đang bận nói chuyện với Tần Hiện nhưng vẫn chú ý tới Khâu Dương, ông bảo phục vụ mang thêm một ly nữa. Tần Hiện im lặng nhìn cảnh này, thấy nụ cười trong sáng của Khâu Dương, lòng anh như được sưởi ấm, anh đã đoán được kết quả hợp đồng này.

Tần Hiện rất có lòng mong được hợp tác, có lẽ tâm trạng Nghiêm Bác Sâm rất tốt, trong lúc ăn ông cũng nói vài lời về hạng mục lần này, cơm nước xong ngồi nghỉ ngơi ông còn tặng quà cho Khâu Dương.

Khâu Dương nhìn chằm chằm chiếc hộp trông cực kỳ tinh tế mà Nghiêm Bác Sâm đang cầm, cậu đặt tay ra sau lưng, nhìn Tần Hiện để hỏi ý.

Nghiêm Bác Sâm nói: “Chỉ là món quà nhỏ thôi”.

Tần Hiện cười khẽ, Khâu Dương nhận quà và nghiêm túc cảm ơn ông, Nghiêm Bác Sâm thoáng thất thần nhìn cậu, đáp: “Em trai Tần tổng thật đáng mến”.

Việc hợp tác đã được quyết định, nhóm người tiếp tục tới suối nước nóng. Bây giờ Nghiêm Bác Sâm và Tần Hiện cần bàn bạc chi tiết hơn về hạng mục hợp tác, vì vậy mấy người đi chung được xếp sang chỗ khác. Khâu Dương tắm một mình, tắm xong rồi mà Tần Hiện cách vách chưa nói chuyện xong, thế là cậu đi dạo một mình.

Khâu Dương thấy gia sư của cậu, Lâm Gia Hứa, cậu theo sau chào hỏi, không ngờ dọa anh hết hồn.

“Thầy!”.

Lâm Gia Hứa buộc lại áo tắm lỏng lẻo, cổ và cổ tay lộ bên ngoài đầy những mảng đỏ tím, khóe miệng Lâm Gia Hứa còn bị sứt như ai cắn lên, Khâu Dương vừa gọi anh, anh liền lúng túng rủ mắt.

Lâm Gia Hứa làm ra vẻ thoải mái, nói chuyện một cách tự nhiên: “Em đến tắm suối nước nóng hả?”.

Khâu Dương đang nghi hoặc, nghe anh hỏi thì cười híp mắt: “Anh Hiện dẫn em tới ăn cơm ạ”.

“Tuyệt quá” – Đôi mắt Lâm Gia Hứa đầy vẻ hâm mộ – “Em chơi vui đi nhé, thầy còn việc phải làm, lần sau mình nói chuyện tiếp nha”.

Thế là Lâm Gia Hứa đi mất, Khâu Dương mới nhớ ra cậu chưa hỏi thăm anh có gặp chuyện gì không.

Tần Hiện bàn việc xong rồi dẫn cậu đi, Khâu Dương phiền muộn hỏi: “Anh Hiện, em gặp thầy ở khu suối nước nóng”.

Tần Hiện kiên nhẫn đợi cậu nói tiếp, nghe xong, lông mày anh cau lại, thầm nghĩ tên Vệ Hạo không đáng tin kia lại đang làm cái quái gì.

Tần Hiện uống rượu cả trưa lẫn chiều, anh mở cổ áo, dựa vào ghế xe, tai nghe tiếng nói ngắt quãng của Khâu Dương. Khi thấy người thoải mái hơn, anh bắt lấy một tay của Khâu Dương, nắm trong lòng bàn tay mình.

Hai hôm nay anh dẫn Khâu Dương tới bàn công việc với Nghiêm Bác Sâm, thật lòng anh cũng thấy áy náy. Cũng bởi vì cuộc gặp này, anh nảy sinh nghi vấn liệu Nghiêm Bác Sâm và Khâu Dương có mối quan hệ gì mà không ai biết hay không.

Tóm lại cần phải điều tra rõ ràng.

Khâu Dương khoác bàn tay kia lên vai Tần Hiện, nói nhỏ: “Anh Hiện, anh lại say rồi hở?”.

Tần Hiện nghe chữ “lại” kéo dài mà buồn cười.

“Đúng vậy, say mất rồi, lát nữa Dương Dương nhớ hầu hạ anh tắm đấy”.

Không nghe tiếng nói nào vang lên nữa, tiếng hít thở cũng rất nhỏ nhẹ. Tần Hiện nghiêng đầu sang nhìn thử, cậu nhóc đang thẹn thùng, nửa phút sau mới đáp được ạ.

Về tới nhà, Khâu Dương cần mẫn lấy quần áo cho Tần Hiện thay. Phòng tắm phủ đầy hơi nước, Tần Hiện không cho cậu vào, Khâu Dương ôm quần áo sạch, không sợ chết mà rướn cổ nói cậu không ăn no ở không đâu, muốn giúp anh tắm rửa.

Tần Hiện nhìn thằng nhóc con hiếm khi sung sức như thế, khí nóng trong người chảy theo dòng nước đang xối, tụ lại một chỗ. Rượu cồn tuôn trào khắp ba đường trên lẫn dưới** của anh, anh nhanh tay kéo Khâu Dương vào, sau đó đẩy cậu ra, hù dọa: “Đi ra ngoài, anh trai say rồi, sẽ làm chuyện xấu đấy”.

Chú thích: Nửa người trên/ Nửa dưới của đàn ông có 3 chỗ sát thương cao khi bị tấn công,: “thượng tam lộ” và “hạ tam lộ”. Có tranh cãi về các bộ phận này nên mình không nêu ra, nhưng hạ tam lộ chắc chắn có “chân thứ ba”.

Khâu Dương bước lảo đảo, tay bám lại cửa phòng tắm: “Mà em không có say”.

Hơi nước làm ướt tóc cậu, những sợi tóc mềm mại rủ xuống trán, bờ môi càng lúc càng ẩm ướt hơn, ánh mắt ấy xuyên qua hơi nước mờ ảo, đâm thẳng vào trái tim của Tần Hiện, cắt phanh sợi chỉ bị kéo căng trong lòng anh đã lâu.

Tần Hiện nghiến răng, ôm chặt eo Khâu Dương một cách kém dịu dàng. Anh đè cậu lên vách gạch men, ôm cậu thật chặt, nhìn thẳng vào mắt cậu, trong đôi mắt như có bão tố.

“Anh, say, rồi”.

Khâu Dương vẫn hùng hồn: “Em không có uống rượu —–“.

Giây tiếp theo, Tần Hiện hung ác cắn lên đôi môi ướŧ áŧ như thể đang trừng phạt, rồi lại thả ra.

Khâu Dương không muốn Tần Hiện nói tiếp, tay cậu run run, khẽ tựa mình vào bờ vai rắn chắc của anh.

Đêm qua cậu bị Tần Hiện hôn sâu, khi anh nghiền ép lưỡi và miệng của cậu, cậu có cảm giác như bị dòng nước cuốn vào.

Khâu Dương cứ mãi gọi anh Hiện, anh ơi, quần áo ướt hết rồi.

Bàn tay đằng sau lưng cởi đồ ra cho cậu, Tần Hiện bắt đầu cắn lỗ tai cậu, cắn tới đỉnh điểm lại rời đi, sau đó đầu lưỡi đảo qua vành tai, mυ'ŧ lấy vành tai màu đỏ nhạt.

Giọng nói khàn khàn giao hòa cùng tiếng nước chảy: “Anh không thể làm Liễu Hạ Huệ nữa rồi”.

Tần Hiện đưa lưỡi vào miệng cậu, cậu đành mặc cho anh càn quét, miệng bị anh chèn ép thành hình tròn, tiếng kêu trầm thấp phát ra từ cổ họng, nghe như tiếng loài vật nhỏ đang yếu ớt giãy giụa.

Người đàn ông chọn góc độ mυ'ŧ hôn hung ác và dùng lực rất mạnh khiến lưỡi cậu đau nhức, Khâu Dương bất lực huơ cánh tay trong không khí, cổ tay nhỏ chợt bị siết chặt, Tần Hiện nắm tay cậu vòng ra sau cổ anh, nói mấy tiếng khàn khàn: “Ôm chặt”.

Cậu nghe lời anh theo tiềm thức, ôm anh thật chặt, trong ngực là những nhịp đập vang dội. Dòng nước xối lên cả hai người, quần áo xộc xệch ướt đẫm dán vào làn da trắng nõn, biến thành bộ đồ xuyên thấu hấp dẫn tầm mắt của người ta.

Yết hầu Tần Hiện di chuyển liên tục, anh cười khan, vô cùng thích thú với bộ dạng Khâu Dương đang ý loạn tình mê.

Anh thích cái vẻ mặt mê đắm ấy đến chết mất, anh nâng cái cằm mềm mại lên, miệng cậu vẫn chưa khép lại, Tần Hiện mυ'ŧ lấy chiếc lưỡi kia, hôn rồi lại hôn.

Vòi nước vẫn chưa đóng lại, nước cứ chảy xuôi, trong tiếng nước, ta có thể nghe rõ tiếng răng môi dây dưa thân mật. Khâu Dương cảm thấy mình sẽ bất lực chịu cảnh bị Tần Hiện gặm nhừ xương, nuốt vào bụng.

Nghe tiếng rên khẽ bên tai, Tần Hiện làm chậm lại, anh áp trán lên cái ót của Khâu Dương, bàn tay vuốt ve hai gò má nhẵn bóng.

“Sợ à”.

Tần Hiện đang tạm gọi là dịu dàng áp cậu lên tường gạch men, bỗng dưng anh mạnh tay lần nữa, cả người Khâu Dương bị xoay tròn, lưng dán sát vào ngực Tần Hiện.

Khâu Dương ngượng ngùng lắm, năm ngón tay cào lên lớp gạch.

Trán Tần Hiện phủ đầy mồ hôi nóng như lửa.

“Dương Dương biết Liễu Hạ Huệ là gì không?”.

Khâu Dương ngây ngốc, nhưng vẫn tuân theo sự tò mò: “Không biết ạ”.

Vì vừa nãy cậu rêи ɾỉ nên giọng hơi khàn, ngay lúc này càng khiến người ta khó nhịn.

Tần Hiện không nhịn nổi.

Khâu Dương sợ nhưng không dám chống cự, miệng ư ử như sắp khóc.

Tần Hiện ôm chặt lấy cậu mà thở hào hển, khi đã bình tĩnh đôi chút, anh mới cầm cái bồn ngâm mông lên, xả nước tắm cho cậu.

Cảm giác thoải mái tràn ngập làm Khâu Dương mất hồn một hồi lâu.Tần Hiện tắm cho cậu xong rồi ôm cậu về lại giường, lúc này cậu mới lấy lại chút hồn vía, giật mình nhìn Tần Hiện.

Nỗi tự ti và sợ hãi của Khâu Dương còn nhiều hơn Tần Hiện nghĩ, cậu im lặng vùi trong chăn, nằm co ro như con tôm, Tần Hiện hỏi han gì cậu cũng không nói.

Tần Hiện chậm rãi kéo cái mền khỏi người Khâu Dương: “Dương Dương đang giận à?”.

Thấy Khâu Dương đang cắn môi, Tần Hiện đau lòng khôn xiết. Anh dỗ dành cậu nhả ra, bụng ngón tay vuốt ve chỗ môi sưng đỏ.

“Dương Dương đừng sợ, anh đi lấy thuốc, nhé?”.

Tần Hiện đi lấy thuốc tiêu sưng, về phòng thì thấy Khâu Dương nằm trên gối, im lặng chảy nước mắt. Anh vội qua ôm cậu lên đùi mình, lau dòng nước mắt chảy hoài không ngừng, lúc này anh cũng bắt đầu ảo não, nhưng anh không hề hối hận về những việc mình đã làm.

Anh luôn coi trọng suy nghĩ trong lòng mình, đối với Khâu Dương, anh có tâm lí chiếm hữu.

Khâu Dương khóc đủ rồi mới cúi đầu nhìn người đàn ông đang thoa thuốc cho cậu.

“Tại sao anh lại làm vậy với em…”.

Khâu Dương chưa thể tiếp nhận những cảm giác mạnh mẽ quá mức kia, cậu vẫn đang trong ảo tưởng về cái ôm, về nụ hôn đẹp đẽ hôm ấy, nhưng trong tình cảm, con trai muốn tình yêu, mà đàn ông sẽ muốn tiếp xúc tìиɧ ɖu͙©.

Khâu Dương vẫn còn một phần tự ti, cậu chỉ là tên ăn mày được nhặt về, tại sao Tần Hiện lại hôn những nơi ấy, anh không chê cậu nhơ bẩn ư.

Muốn làm một người mang theo tự ti bắt đầu có tự tin, đương nhiên Tần Hiện phải có mánh khóe. Anh muốn Khâu Dương biết cậu cũng có sức quyến rũ, và còn làm người ta mê luyến.

Vì vậy Tần Hiện nói: “Anh thích em, chỗ nào của Dương Dương cũng xinh đẹp, tại sao lại không hôn?”.

Anh nói xong, hôn lên đôi mắt ướŧ áŧ của cậu, cảm xúc kích động sâu trong mắt anh khiến Khâu Dương bị xoáy vào, ngơ ngác để anh hôn.

“Anh thích em, muốn em, bất cứ nơi nào của Dương Dương đều khiến anh chết mê chết mệt”.

Khâu Dương xấu hổ vùi mặt vào chăn, cho rằng Tần Hiện đang nói quá lên thôi. Nhưng Tần Hiện lại thật sự bắt đầu hôn cậu, hôn lên từng ngón tay một, bày tỏ sự quý trọng tột cùng.

Ngón tay cuối cùng cũng không thể may mắn thoát khỏi anh, Khâu Dương sợ hãi rụt tay lại. Mười ngón tay được nối thẳng vào tim, những ngón tay được hôn truyền cảm giác đến tim cậu, ướŧ áŧ, nóng hổi, làm trái tim thật thoải mái.

Cậu dời mắt nhìn chằm chằm ngón tay mình, nghe Tần Hiện nói: “Dương Dương, ở bên anh nhé”. Dạo này mình hay bấm nhầm tên nhân vật, có gì các bạn nhắc giùm nhan huhu. Cảm ơn mọi người.

Chân dung cái bồn ngâm mông, nói chung là cái thau để ngâm mông với đùi. Có tác dụng trị liệu nhiệt ở vùng xương chậu, hậu môn, đặc biệt cho bệnh nhân vừa phẫu thuật.Edit mấy cảnh này đuối quá mọi người ạ, có chỗ viết khó hiểu kinh, mấy cảnh bình thường dễ edit hơn, mọi người thông cảm nhen.